Điều duy nhất không hoàn mỹ là, căn cứ vào thông tin cung cấp của cảnh sát tỉnh Quảng Đông, bọn họ mang theo số lượng thuốc phiện lớn, đến nay không rõ tung tích. Từ trong miệng của mấy con tin cũng biết được thông tin này, ba tên đó giấu thuốc phiện ở chỗ nào đó.
Chỉ có điều nhiều ngày như vậy cho đến nay, những tên đó giấu thuốc phiện ở đâu? Trước mắt vẫn là câu đố. Vì vậy, một ngày chưa tìm thấy số thuốc phiện này, nhiệm vụ của Cục công an sẽ không hoàn thành một ngày.
Tuy nhiên, sự nguy hại của số thuốc phiện này, không chỉ mấy kẻ buôn ma túy này lấy, cái này đe dọa đến mạng người, Trương Nhất Phàm về đến khách sạn, liền muốn nghỉ ngơi một lát, ngủ một giấc thật thoải mái.
Thu Phi Tuyết vì cái chết của ông bà nội, xin nghỉ bảy ngày, trong khoảng thời gian này, công việc của cô vẫn có Ôn Nhã làm giùm.
Trương Nhất Phàm nằm trên giường, trong đầu rối bời. Mình dốc sức cho sự phát triển kinh tế, củng cố an ninh trật tự xã hội. Không ngờ những chuyện phiền toái cứ đến liên tiếp. Trong bộ máy lãnh đạo của Song Giang, lòng người tan rã, đấm đá nhau, không có mấy người thực sự để tâm làm việc vì nhân dân.
Đây là một loại hiện tượng xã hội, cũng là một tập tục, Trương Nhất Phàm biết, nếu như muốn thay đổi hoàn toàn hiện trạng này, thay đổi tập tục này, e rằng là một quá trình dài.
Băng dày ba thước, không phải do một ngày lạnh.
Hiện tại thành phố Song Giang là đô thị kinh tế mạnh xếp thứ năm trong toàn tỉnh, do dù là các cán bộ chính phủ, hay là quần chúng địa phương, đều coi như là tương đối giàu có, đặc biệt là quần chúng ở thị trấn Lâm Giang, tiền cho thuê phòng mỗi năm, ước chừng đã đủ để một người công nhân bình thường đi làm hai năm.
Những thôn dân bên cạnh khu công nghiệp này, tùy ý làm chút kinh doanh, thu nhập mỗi năm cũng được mười mấy ngàn, thậm chí là trăm ngàn. Vì vậy, đám người giàu có giống như bọn họ, tư tưởng rất dễ hình thành thói quen sống trong nhung lụa.
Trương Nhất Phàm vốn dĩ muốn quy hoạch lại thành phố Song Giang, di chuyển trung tâm phát triển của thành phố sang hướng trong hai con sông, thành lập một kế hoạch thành phố lớn thứ hai tỉnh Tương, đành phải tạm thời gác lại. Vì hắn phát hiện, cải thiện môi trường đầu tư, là vấn đề đã tới tình trạng cấp bách.
Trong lòng đang suy nghĩ về xu thế phát triển trong vài năm tới của thành phố Song Giang, điện thoại kêu lên. Ôn Nhã gọi điện thoại đến:
- Anh đang làm gì thế?
- Đang nằm trên giường, không muốn nhúc nhích.
- Hơn tám giờ rồi, hình như anh không muốn ăn cơm à?
- Không cảm thấy đói, liền nằm như thế này!
- Em cũng đang ở trong phòng, không ngủ được, nhìn trần nhà!
Ôn Nhã nằm trên giường, lời nói nhỏ nhẹ nói.
- Sao thế?
- Buổi chiều nhận được một vụ kiện, cảm thấy kì lạ, cũng không biết nói như thế nào.
- Ồ? Sao lại thế?
Trương Nhất Phàm ngồi dậy:
- Nói ra xem nào.
Nói xong lời này, mới nghĩ ra Ôn Nhã đang ở đối diện, liền nói:
- Đến chỗ anh đi!
- Ừ!
Ôn Nhã dập máy, lúc ra ngoài, nhiều lần chú ý hình tượng của mình trong gương, phát hiện không có cái gì không đúng, lúc này mới đập cửa phòng Trương Nhất Phàm.
Sau khi vào cửa, Ôn Nhã rất chủ động pha hai cốc trà, sau đó ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm châm một điếu thuốc:
- Nói đi, lại nhận được vụ kiện nào? Khiến cho tinh thần em không yên.
Ôn Nhã uống một ngụm trà nhỏ, thản nhiên nói:
- Chiều hôm nay, em vừa chỗ khách hàng đi ra, gặp phải một người phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi.
- Người phụ nữ này có cái gì quái gở sao?
Trương Nhất Phàm rút thuốc ra, dựa vào ghế sô pha.
- Người phụ nữ này là một thai phụ, đứa con trong bụng đã được năm tháng. Cô ấy nói với em, cô ấy khởi tố một vị chuyên gia rất có tiếng ở bệnh viện phụ sản. Vị chuyên gia này chuyên trị bệnh không có thai, trên toàn quốc cũng rất có tiếng. Cô ấy không biết mình có mấy phần sơ hở, cho nên tìm tới em.
Trương Nhất Phàm không hiểu:
- Tại sao? Người ta giúp cô ấy trị bệnh không có thai, sao còn khởi tố người ta?
Ôn Nhã nói:
- Em đã nói chuyện với cô ấy hai tiếng đồng hồ, cô ấy nói với em, năm nay mình đã hai mươi tám tuổi rồi, kết hôn năm năm, vẫn chưa sinh con. Nhưng mà tình cảm giữa cô ấy và chồng rất tốt, lại không muốn ly hôn. Vì thế, dưới sự giới thiệu của bạn bè, đã tìm đến vị chuyên gia chuyên điều trị chứng không có thai này.
- Nghe nói những người đã được vị chuyên gia này chữa khỏi bệnh không có thai, chỉ thành phố Song Giang này đã có hơn một trăm trường hợp. Xét thấy trình độ điều trị cao như vậy khiến cho vị chuyên gia này ở trong ngành, tiếng tăm lừng lẫy, giá trị con người gấp trăm lần. Nhưng mà, trên người phụ nữ này, đã xảy ra một chút sự cố.
Ôn Nhã lẳng lặng nói, Trương Nhất Phàm cũng không ngắt ngang, nghe cô ấy nói hết chuyện.
Sự việc là như thế này, cô thai phụ này tên là La Tiểu Hồng, là một diễn viên của sân khấu kịch Trung Hoa. Chồng cô là quản lý của một công ty nước ngoài. Vừa nãy đã nhắc đến, hai người đã kết hôn được năm năm, vẫn chưa có con. Vì thế La Tiểu Hồng dưới sự giới thiệu của bạn bè, đã tìm đến vị chuyên gia này.
Chuyên gia để cô làm các loại kiểm tra xét nghiệm ở trong bệnh viện, lại bảo cô gọi chồng đến, cũng làm một xét nhiệm về tỉ lệ tinh dịch sống xót.
Mấy ngày sau, vị chuyên gia này gọi điện cho cô ấy, bảo La Tiểu Hồng đến phòng khám tư nhân của gã, nói là kiểm tra về buồng trứng của cô.
Lúc đó La Tiểu Hồng cũng không nghi ngờ, lập tức đến phòng khám tư nhân mà vị chuyên gia đó nói. Hơn nữa lần đầu tiên là do chồng cô đi cùng. Chuyên gia dẫn cô vào trong phòng kiểm tra khoảng một tiếng, sau khi kiểm tra xong, nói với hai người, bên con trai không có vấn đề gì, chủ yếu là ở bên người phụ nữ.
Chuyên gia muốn cô một tuần hai lần, đến phòng khám của tư nhân của mình để kiểm tra. Hơn nữa còn kê rất nhiều thuốc về việc không có thai cho cô. Số thuốc này rất đắt, mỗi lần khoảng một hai ngàn nhân dân tệ.
Thu nhập của La Tiểu Hồng và chồng đều không thấp, vì con, đáng giá cũng đồng ý tiêu số tiền này, chẳng ai so đo nhiều như vậy. Bọn họ đều ôm một suy nghĩ giống nhau, chỉ cần có thể trị khỏi bệnh, còn tốt hơn bất cứ thứ gì.
Vì thế, La Tiểu Hồng hết lần này đến lần khác đến phòng khám tư nhân của chuyên gia để khám bệnh, lấy thuốc. Chuyên gia đảm bảo với cô, trong vòng nửa năm, chắc chắn sẽ khiến cô có con, nếu như không có hiệu quả, bảo đảm trả lại tiền. Vì thế, hai bên còn kí cả hợp đồng.
Bởi vậy, trên phương diện này vợ chồng La Tiểu Hồng, đã tiêu không dưới trăm ngàn nhân dân tệ phí điều trị. Bởi vì có sự hứa hẹn của chuyên gia, hai người cũng không lo lắng bị lừa.
Nhưng mà hai tuần sau, chồng La Tiểu Hồng phải đi công tác, không cùng đi đến phòng khám với cô. Hơn nữa anh ấy cùng đi với La Tiểu Hồng nhiều lần, cũng chỉ là đứng đợi bên ngoài phòng kiểm tra, bởi vậy, sau mấy lần đi, anh ấy cũng không muốn cứ đưa La Tiểu Hồng đi khám bệnh nữa.
Từ đó về sau, La Tiểu Hồng đi một mình, mỗi tuần hai lần đến ba lần đến kiểm tra ở phòng khám tư nhân của chuyên gia. Không ngờ ba tháng sau, La Tiểu Hồng quả nhiên đã có phản ứng, lúc đi kiểm tra, đúng là đã mang thai.
La Tiểu Hồng mừng rỡ như điên, nói tin này cho chồng. Tối hôm đó hai vợ chồng đã mua rất nhiều quà tặng đáng giá, để cảm ơn vị chuyên gia này.
Ôn Nhã nói nhiều như vậy, Trương Nhất Phàm vẫn không nghe ra:
- Nếu cô ấy đã mang thai rồi, hẳn là chuyện tốt, sao lại muốn khởi tố người ta? Việc điều trị của chuyên gia chẳng phải đã có hiệu quả rồi sao?
Ôn Nhã cười lắc đầu:
- Vấn đề đã xảy ra ở đứa trẻ, anh đoán xem là chuyện gì?
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Không nghĩ ra!
Ôn Nhã cười đánh hắn một cái:
- Em phát hiện hôm nay anh rất lười biếng, không ngờ lại lười không thèm suy nghĩ, đã qua loa cho xong chuyện.
Trương Nhất Phàm kéo tay của cô, kéo cô ngồi cạnh mình. Hắn nhìn Ôn Nhã nói:
- Nói đi, đừng có thừa nước đục thả câu.
Ôn Nhã chỉnh sửa tóc một chút, cười một cách quyến rũ, dựa vào bên người Trương Nhất Phàm một cách rất tự nhiên. Tiếp tục câu chuyện bên dưới.
Một người phụ nữ nhiêu năm không có thai, đột nhiên mang thai, điều này đối với bọn họ mà nói, quả thực là một chuyện vui lớn. Vì vậy, cha mẹ bên nhà trai cũng rất vui mừng, liền để La Tiểu Hồng xin nghỉ, ở nhà cung phụng giống như bồ tát.
La Tiểu Hồng ở nhà năm tháng, bụng càng ngày càng rõ ràng, cả nhà đều đắm chìm trong vui sướng. Không ai ngờ được, khoảng thời gian này người chồng thường đi công tác bên ngoài, vì một điều bất trắc, đột nhiên chạy đến bệnh viện làm kiểm tra tỉ lệ t*ng trùng sống xót.
Thời điểm cầm kết quả xét nghiệm, anh ấy trợn tròn mắt.
Anh ấy chạy đến hỏi bác sĩ, kết quả của mình như thế này, có khả năng sinh con hay không? Bác sĩ nhìn anh ấy như nhìn quái vật:
-Tỉ lệ t*ng trùng sống xót của anh bằng không, trong điều kiện bình thường, chắc chắn không thể.
Nhận được kết luận này, lúc đó anh ấy đã choáng váng.
Chuyện này sao có thể? Sao có thể chứ??
Rõ ràng chuyên gia nói, hai người chưa có con, đó là vấn đề của La Tiểu Hồng, mình là một người đàn ông bình thường. Sao lại là kết quả như thế này? Thế là, anh ấy rất không cam tâm, lại chạy đến bệnh viện khác làm kiểm tra t*ng trùng.
Kết quả, tiêu tốn hết một tháng, liên tiếp chạy đến ba bệnh viện( Vì kiểm tra t*ng trùng cần khoảng cách ít nhất là năm đến bảy ngày không cùng phòng, nếu không thì kết quả sẽ không chính xác)
Anh ấy nhận được kết luận, mình căn bản không có khả năng sinh con!
Nhận được kết quả này, đúng là sấm sét giữa trời quang. Sau đó, sau khi chồng La Tiểu Hồng về nhà, cãi nhau một trận ầm ĩ với cô ấy. Hai người lại đến một bệnh viện khác để kiểm tra, kết quả cho thấy, bản thân La Tiểu Hồng không có bất kì vấn đề gì.
Lúc này, La Tiểu Hồng cũng mông lung. Cô tức giận chạy đến phòng khám tư nhân của chuyên gia, kết quả người ta cầm bản hợp đồng lúc đó ra, trên hợp đồng viết một cách rõ ràng, chuyên gia đảm bảo trong vòng nửa năm, sẽ khiến cô ấy mang thai.
Chuyên gia đã làm được rồi, về phần mang thai đứa con của ai? Chuyên gia không nói, đây không phải là chuyện của tôi. Dù sao sự hứa hẹn của gã đã thực hiện.
Lúc này, La Tiểu Hồng mới ý thức được, mình đã phạm phải một sai lầm lớn. Cô dần dần đã nảy ra sự nghi ngờ đối với tình cảnh lúc điều trị, kiểm tra từng lần của chuyên gia đối với cô.
Vì sao mỗi lúc kiểm tra, luôn cảm thấy có cái gì đó nhét vào phía dưới của mình?
Vì sao mỗi lần kiểm tra, chuyên gia dùng vải bịt mắt mình lại? Rốt cuộc là gã đã làm gì với mình? Còn có mấy lần, sau khi cô làm kiểm tra xong, không ngờ phát hiện trên quần lót có một chút chất chảy ra.
Cô từng hỏi chuyên gia, chuyên gia nói đây là thuốc mà chuyên gia cho mình, một chất dịch tiêu độc màu trắng ngà. La Tiểu Hồng lúc đó cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, lại ngổn ngang trăm mối.
Từ sau chuyện này, chồng đã ly hôn với cô, bây giờ La Tiểu Hồng một mình lẻ loi hiu quạnh, cái bụng to, lại là lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Ôn Nhã nói xong, Trương Nhất Phàm búng tàn thuốc? Lại có chuyện như thế này? Chuyện này nói ra, đúng là hơi kì quặc.
Trước mắt kiện vị chuyên gia kia, cũng là không căn không cứ, La Tiểu Hồng nếu như thực sự muốn tố cáo gã, chỉ có cách sinh đứa nhỏ ra. Rốt cuộc vị chuyên gia kia có phải là kẻ háo sắc hay không? Đã từng làm gì với La Tiểu Hồng? E rằng chuyện này chỉ có hai người lúc đó mới rõ. Hơn nữa La Tiểu Hồng không nhớ rõ, tình hình lúc đó.
Trương Nhất Phàm biết ý của Ôn Nhã, cô ấy hy vọng mình chỉnh đốn tốt thị trường chữa bệnh. Tấn công những tên lang băm kia, bệnh viện đen, giải quyết tình trạng không khám bệnh được, khó khám bệnh của quần chúng nhân dân.
Tay chuyên gia này là một ví dụ rõ ràng, giết người không thấy máu, không chỉ lừa rất nhiều tiền của vợ chồng La Tiểu Hồng, mà còn hướng dẫn sai người ta, chuyện ghê tởm hơn là, còn để người ta chửa một đứa trẻ lai lịch không rõ ràng.
Đối với những hiện tượng như thế này, người cặn bã như vậy, chính quyền thành phố Song Giang nên bắt tay chỉnh đốn như thế nào?
Trương Nhất Phàm thở dài một tiếng, vỗ mấy cái vào vai Ôn Nhã:
- Em lại đưa cho anh vấn đề nan giải rồi!