Nhớ tới bộ dáng chân tay lóng ngóng của mình lúc ở trong vườn, tiểu Lưu đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Đằng Phi vẫn không sao hiểu được, Trương Tuyết Phong liên hệ được một cô gái giúp anh ta làm tình báo từ lúc nào. Khi anh ta hỏi Trương Tuyết Phong, Trương Tuyết Phong cười hề hề thần bí.
Anh ta lôi kéo tiểu Lưu tới:
- Tới đây, anh giới thiệu một chút.
- Vị này chính là thư ký Đằng danh tiếng lừng lẫy.
Tiểu Lưu trong lòng cả kinh,
- Không phải Mạc thiếu gia sao?
Hai người liền phá lên cười, Trương Tuyết Phong làm như thật nói:
- Đúng, cũng là Mạc thiếu gia. Cũng giống như em vậy, không phải là có hai thân phận sao?
Tiểu Lưu sửng sốt,
- Em nào có hai thân phận?
Trương Tuyết Phong đánh giá tiểu Lưu, kỳ thật bộ dạng tiểu Lưu cũng khá xinh đẹp, nếu không Lưu Tòng Văn cũng sẽ không hào phóng đến như vậy, ném năm sáu vạn nghìn tới.
Chỉ là hôm nay chỗ tiền đó sợ là ném sai chỗ, không chừng thằng nhãi Lưu Tòng Văn này đang đứng trong hộp đêm hờn dỗi.
Trương Tuyết Phong nói:
- Thân phận của em là kế toán của ông chủ Chung, thân phận khác lúc đó chẳng phải là mật thám của anh sao?
Mặt tiểu Lưu lập tức đỏ lên, nghĩ đến việc hôm nay, đều có chút hối hận, chút nữa là bị người chiếm lợi thế. Cô cúi đầu, Trương Tuyết Phong nói với cô:
- Chuyện hôm nay cảm ơn em!
Tiểu Lưu lắc đầu,
- Không việc gì, em và Tuyết Lâm là bạn học, đây cũng không phải là chuyện gì to tát lao động tay chân vất vả gì đâu.
Đằng Phi nói xen vào một câu,
- Này, có người giới thiệu nào như anh sao? Tôi hiện tại còn chưa biết cô ấy là ai đấy?
Trương Tuyết Phong sờ sờ đầu, hơi ngượng ngùng,
- Ồ, anh cũng biết tên cô ấy là tiểu Lưu rồi, là bạn học của em gái tôi, Lưu Thanh Phương.
- Ồ, ồ! Hóa ra là bạn học của em gái anh, không tồi, thật sự không tồi. Hiện tại cô ấy lại thêm một thân phận nữa rồi.
Đằng Phi làm như thật nói.
- Anh nói linh tinh cái gì vậy?
Trương Tuyết Phong có chút buồn bực nói.
Bởi vì mọi người đều là quan hệ của người trẻ tuổi, lại là cộng sự cùng một chỗ, con người Đằng Phi này cũng không kiêu căng, quan hệ với Trương Tuyết Phong cũng tốt. Hơn nữa Trương Tuyết Phong không phải là lái xe bình thường, Đằng Phi đối với anh ta vài phần kính trọng.
Tiểu Lưu nghe được Đằng Phi trêu chọc mình và Trương Tuyết Phong, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng.
Trương Tuyết Phong nói:
- Được rồi, chúng ta bàn chuyện chính.
Anh ta nói với tiểu Lưu:
- Thanh Phương, có một chuyện bọn anh vẫn cần em giúp đỡ.
Tiểu Lưu gật gật đầu,
- Nói đi, chỉ cần là chuyện em có thể làm được thì không thành vấn đề.
Trương Tuyết Phong nghiêm mặt nói:
- Hiện tại bọn anh nghi ngờ bên trong nhà máy sắt thép có rất nhiều phần tử hủ bại, giống như Hùng Nhị, Lưu Tòng Văn, những người này đều là sâu mọt trong nhà máy sắt thép An Dương, sự việc ngày hôm nay em cũng được nghe rồi. Một giám đốc tiếp phẩm nho nhỏ như Lưu Tòng Văn không ngờ lại có thể kiêu ngạo như vậy, cứ như thế này, nhà máy sắt thép có thể không suy sụp sao?
Tiểu Lưu nói:
- Vậy em có thể giúp được anh việc gì?
Trương Tuyết Phong nhìn cô,
- Chuyện này đối với em mà nói cũng không khó, chỉ có điều là sẽ ảnh hưởng đến công việc sau này của em. Đương nhiên, nếu em không muốn làm, bọn anh cũng không miễn cưỡng em. Nhưng những lời hôm nay bọn anh nói với em, em tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai, nếu không em sẽ gặp nguy hiểm.
Tiểu Lưu nhìn Trương Tuyết Phong, trong ánh mắt hiện lên tia kiên định,
- Vâng, em đồng ý.
Đằng Phi liền mỉm cười rất mờ ám.
Trương Tuyết Phong nhìn anh ta,
- Anh cười cái gì?
Đằng Phi nói:
- Không có gì, không có gì.
Vừa đúng lúc này, trên TV phát tin về nghi thức kết hôn, mục sư đang hỏi một đôi nam nữ tham gia hôn lễ,
- Dù sướng hay khổ, dù nghèo hay giàu, sống hay chết. Cô đồng ý làm vợ anh ấy chứ?
Người con gái trả lời:
- Tôi đồng ý.
Hai người xem đến đây, vẻ mặt xấu hổ.
Tiểu Lưu lại rất xấu hổ cúi đầu.
Đằng Phi lúc này mới nghiêm mặt nói:
- Lần này hành động có thể mang tới nguy hiểm, tiểu Lưu, em phải suy nghĩ rõ ràng. Đây chính là lấy chim theo chim, lấy chó theo chó, giúp bọn anh làm chuyện này, công việc của em có thể sẽ không còn. Càng có khả năng, trong khoảng thời gian dài, em không thể lộ diện ở An Dương.
Tiểu Lưu ngẩng đầu,
- Các anh có thể cho em biết là chuyện gì không?
Đằng Phi nói không thể.
- Chỉ khi em đồng ý rồi bọn anh mới có thể nói cho em biết. Em phải tuyệt đối tin tưởng anh Tuyết Phong của em.
Tiểu Lưu lại nhìn Trương Tuyết Phong, lúc này thần sắc Trương Tuyết Phong cũng có chút ngưng trọng,
- Thư ký Đằng nói đúng, lần này sẽ ảnh hưởng đến công việc của em sau này, em phải nghĩ rõ ràng.
Tiểu Lưu nghiêm túc gật gật đầu,
- Nói đi, em đã làm tốt công tác chuẩn bị rồi.
- Tốt lắm! Anh nói cho em.
Trương Tuyết Phong thận trọng nói:
- Anh hy vọng em có thể giúp bọn anh sao chép sổ sách công ty.
Ông chủ Chung của mỏ than và nhà máy sắt thép vẫn duy trì quan hệ cung cầu rất nhiều năm, hai người hy vọng có thể từ tài khoản công ty bọn họ, tra được một ít chuyện về nhà máy sắt thép.
Chuyện này đương nhiên quan hệ đến công việc sau này của tiểu Lưu, nếu cô giúp Trương Tuyết Phong chép quyển sách này, về sau sẽ không thể làm việc cùng ông chủ được. Bởi vậy, hai người mới thận trọng giải thích với cô việc này.
Tiểu Lưu trầm mặc một lát, rất nhanh liền ra quyết định,
- Được, khi nào ra tay?
- Tối nay!
Trương Tuyết Phong quyết đoán trả lời.
- Tối nay, có kịp không?
Tiểu Lưu lo lắng,
- Bảo vệ công ty kiểm tra rất nghiêm ngặt, buổi tối bình thường không vào được.
- Yên tâm đi, bọn anh có cách.
Tiểu Lưu nhìn hai người, cắn chặt răng,
- Được!
Sau đó ba người phân công, Đằng Phi ở khách sạn chờ, Trương Tuyết Phong và tiểu Lưu đi lấy quyển sách. Đằng Phi vốn muốn đi, nhưng Trương Tuyết Phong kiên quyết muốn anh ta canh giữ ở khách sạn.
Cuối cùng vẫn là Trương Tuyết Phong mang theo tiểu Lưu tới văn phòng mỏ than.
Ở trên đường, tiểu Lưu vẫn là không kìm nổi hỏi,
- Tuyết Phong, anh và thư ký Đằng là làm gì?
Cho tới bây giờ, cô vẫn không biết thân phận của hai người, Trương Tuyết Phong suy nghĩ, việc này nên nói với cô, nếu không trong lòng cô sẽ khó chịu:
- Anh cùng thư ký Đằng đều là người của phó Chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm, anh ta là thư ký, anh là lái xe. Mấy năm gần đây, nhà máy sắt thép thua lỗ rất lợi hại, năm trước cao hơn hai tỷ, cho nên phó Chủ tịch tỉnh Trương muốn kiểm tra việc này. Xem nhà máy sắt thép rốt cuộc có âm mưu gì.
- Phó Chủ tịch tỉnh Trương?
Đối với việc ở tỉnh tiểu Lưu không rõ ràng lắm. Cũng không biết Trương Nhất Phàm là người ra sao.
Duy nhất nhạy cảm với chức vụ Phó chủ tịch tỉnh này, có thể lên làm Phó chủ tịch tỉnh, nói vậy thật không phải là nhân vật đơn giản. Hơn nữa người ta còn nắm bắt được chuyện nhà máy thép, hình tượng đối với Trương Nhất Phàm trong cô đột nhiên rất cao.
Có thể lăn lộn cùng Phó chủ tịch tỉnh, vậy cũng không phải là cuộc sống của người bình thường.
Cô nhìn Trương Tuyết Phong đang lái xe, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ quái.
Hai người chạy tới nhà xưởng ở ngoại ô thành phố, tiểu Lưu chỉ vào bên cạnh một tòa nhà nói:
- Nơi này là nơi bình thường bọn em làm việc, ở đây hai mươi bốn giờ trực ban. Phòng tài vụ ngay ở ngoài cùng bên phải tầng ba.
Trương Tuyết Phong nhìn tòa nhà, suy nghĩ xem nên trộm ra từ đường nào.
Đằng Phi ở khách sạn chờ tin tức của hai người, đứng ngồi không yên. Tuy rằng Trương Tuyết Phong thân thủ hơn người, nhưng thêm một tiểu Lưu, tình hình không phải như vậy nữa, nếu chẳng may bị người khác phát hiện, hậu quả này khá nghiêm trọng.
Mấu chốt là lần trộm này, không thể để cho người khác biết, phải làm cho thần không biết quỷ không hay, việc này cần thân thủ và trí tuệ rất cao.
Vì thế Đằng Phi ở trong khách sạn đi tới đi lui, trong tay nắm điện thoại, cũng không dám gọi cho Trương Tuyết Phong.
Ở câu lạc bộ giải trí quốc tế Thiên Đô, Lưu Tòng Văn vẻ mặt khó chịu, anh ta hướng về phía ông chủ Chung tức giận,
- Làm sao có thể để cho cô tiểu Lưu này đi vậy? Ông chủ như ông là kiểu ông chủ gì vậy?
Ông chủ Chung cười cười,
- Lưu tổng, chỉ cần tiểu Lưu không rời khỏi chỗ tôi, sớm muộn gì cũng có cơ hội, không cần phải vội vàng,
Lưu Tòng Văn nói:
- Rác rưởi, bảo tôi chờ cơ hội? Vậy tôi cho cô ta thể diện. Nói với cô ta đừng không nhìn được, bằng không sẽ không tồn tại được ở thành phố An Dương này nữa đâu.
Ông chủ Chung một chút nóng nảy cũng không có, vận mệnh của mình ở trong tay người ta? Mấy trăm vạn tiền tài khoản, lại đã tới cuối năm, Lưu Tòng Văn phải trụ được anh ta, chuyện một câu nói.
Ông chủ Chung trong lòng nghĩ, xem ra chỉ có thể hy sinh tiểu Lưu để Lưu Tòng Văn thoải mái, tự mình đến lấy tiền, không bạc đãi tiểu Lưu không được?
Lưu Tòng Văn vẫn là không có hoàn toàn hồ đồ, anh ta nói với ông chủ Chung:
- Việc kia ông nên làm tốt, lập tức phải quyết toán sổ sách.
Ông chủ Chung nói,
- không thành vấn đề, tôi hàng năm đều như vậy, điều này cậu yên tâm.
Trương Tuyết Phong và tiểu Lưu ngồi ở trong xe, nhìn đèn trong nhà xưởng cơ bản đã tắt, chỉ để lại mấy cái đèn đường.
Bảo vệ ở trong phòng trực ban ngủ khò khè, anh ta nhìn đồng hồ, đẩy đẩy tiểu Lưu,
- Hành động.