Rõ là kỳ quái, chẳng lẽ người của mình làm việc không triệt để?
Không!
Anh ta ngay lập tức phủ nhận đáp án này, năm người đó đều là có kinh nghiệm huấn luyện đặc biệt, là đi ra từ bộ đội đặc chủng, việc nhỏ như vậy sao lại làm không xong, như vậy sao có thể làm nên đại sự?
Có một số người còn từ mưa bom bão đạn đi ra, làm nhân viên tình báo đặc biệt, Trương Tuyết Phong tin tưởng thân thủ bất phàm của bọn họ không thể phạm loại sai lầm cấp thấp này được.
Bởi vậy, anh ta liền gọi điện thoại cho lãnh đạo xi lỗi.
Trương Nhất Phàm lúc trước cũng nghĩ Trương Tuyết Phong lãnh đạo Tia chớp không làm tốt nhiệm vụ, khiến đối phương phát hiện ra manh mối gì đó, lúc ấy hắn đích xác mất hứng. Sau lại phát hiện, sự tình rất may mắn.
Bởi vì Phó chủ tịch tỉnh Trương sắp tới An Dương thị sát, lần này đi An Dương, nhất định muốn đến nhà máy sắt thép một chút. Vì đề phòng chẳng may, vợ của Hùng Quế Lâm, cũng chính là Phó tổng giám đốc quản lý tài vụ của nhà máy sắt thép, cô tự mình đi kiểm toán. Muốn đem quyển sách dời đến một chỗ khác, không nghĩ tới khi mở tủ sắt ra, phát hiện quyển sách đã bị mất.
Sự trùng hợp này, làm cho Hùng Quế Lâm sớm biết được chuyện nhà máy sắt thép xảy ra.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm ở Sở Công nghiệp và Công nghệ Thông tin, cùng với Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Lý Chí cùng đi, đi tới An Dương tiến hành thị sát.
Cùng lúc đó, văn phòng Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhận được vài thư báo cáo của vài vị lãnh đạo nhà máy sắt thép An Dương. Trong thư tố cáo những tin tức giao dịch của nhà máy, cùng với quan hệ phức tạp với nhân viên quản lý.
Lý Hồng cầm thư, cùng với những chứng cứ, lập tức đến chỗ Bí thư Tỉnh ủy Lý xin chỉ thị.
Lý Thiên Trụ nghe Lý Hồng báo cáo, nhằm vào sự việc nhà máy sắt thép, đưa ra một chỉ thị quan trọng. Đối với việc nhà máy sắt thép vài năm gần đây liên tục thua lỗ, bên trong là việc tham ô nghiêm trọng, do Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lý Hồng toàn quyền xử lý.
Lý Hồng lấy chỉ thị này, ngay lập tức triển khai công tác thẩm tra với nhà máy sắt thép An Dương.
Vào giây phút ấy, Lý Thiên Trụ mới ý thức được, đêm hôm đó, vì sao Trương Nhất Phạm cố gắng giữ Hùng Quế Lâm lại, chẳng lẽ tất cả việc này, chẳng qua là kế hoãn binh của hắn.
Tuy rằng không biết chứng cứ đó có xuất phát từ chỗ Trương Nhất Phàm hay không, nhưng anh ta mơ hồ cảm giác được, đây là do Trương Nhất Phàm bày ra.
Thời gian giữa trưa, Trương Nhất Phàm tới An Dương.
Phân công quản lý công nghiệp Phó chủ tịch tỉnh Trương đến An Dương thị sát, người phía dưới tự nhiên nhiệt tình tiếp đãi, hơn nữa thông báo này sớm đã truyền đạt mệnh lệnh xuống từ nửa tháng trước, Thành ủy An Dương và Ủy ban nhân dân thành phố đã sớm làm tốt công tác tiếp đãi.
Hùng Quế Lâm cùng Phó Chủ tịch tỉnh quay về, Trương Nhất Phàm trên đường chỉ thị cho Hùng Quế Lâm, buổi trưa muốn ăn cơm ở nhà máy sắt thép An Dương ăn cơm, muốn nghe ý kiến của quản lý cấp cao nhà máy sắt thép.
Lần thị sát này đặc biệt quan trọng chính là nhà máy sắt thép An Dương, bởi vậy, anh ta không lưu lại ở thành phố.
Đến nơi, Trương Nhất Phàm xuống xe, gặp mặt với lãnh đạo bộ máy An Dương. Sau đó bộ máy lãnh đạo An Dương còn có một đoàn đội khổng lồ, đó chính là lãnh đạo bộ máy nhà máy sắt thép An Dương.
Một vị Tổng giám đốc, sáu vị Phó tổng giám đốc, toàn bộ đến đông đủ, cung kính đón Phó chủ tịch tỉnh Trương và lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh đến.
Khi ở trên xe Trương Nhất Phàm còn nói, buổi trưa hôm nay sẽ ăn ở nơi tiếp đón nhà máy sắt thép, các đồng chí Ủy ban nhân dân thành phố, chỉ cần lưu lại một Phó Chủ tịch thành phố quản lý công nghiệp cùng đi tới, không cần nhiều người lắm.
Tuy rằng thái độ này của Phó chủ tịch tỉnh, Chủ tịch thành phố An Dương vẫn là tự mình đi bồi, Bí thư thành ủy mang theo người khác dẹp đường quay về.
Có người trong lòng âm thầm cân nhắc, rốt cuộc là nên quan lại bao che cho nhau, Phó chủ tịch Trương không ngờ lại tới thành phố, hơn nữa lại trực tiếp đi thị sát nhà máy sắt thép, điều này nói lên cái gì? Trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ ràng.
Phó chủ tịch tỉnh trương là để cho Quách Vạn Niên thể hiện thiện ý? Hay là còn có nguyên nhân nào khác?
Rất nhiều người dĩ nhiên cho rằng, Phó chủ tịch tỉnh vẫn là để cho Quách Vạn Niên chút mặt mũi, đến nhà máy sắt thép. Lần này tới nhà máy sắt thép, Phó chủ tịch tỉnh Trương không khiến Bí thư Thành ủy An Dương đi cùng, trong lòng Bí thư Thành ủy còn cân nhắc, có phải Phó chủ tịch tỉnh Trương có cái nhìn với mình?
Ngay khi Trương Nhất Phàm đi tới nhà máy sắt thép, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lâm Đông Hải cũng tự mình dẫn người đến An Dương.
Lâm Đông Hải xuất hiện, khiến cho Bí thư Thành ủy An Dương cảm thấy khiếp sợ, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đến, điều này đối với anh ta và toàn bộ lãnh đạo bộ máy An Dương mà nói, không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Hơn nữa lần này rất bất ngờ, trước đó cũng không có bất cứ thông báo nào với người khác, điều này làm cho Bí thư Thành ủy rất lo lắng. Nhưng sau khi Lâm Đông Hải đến Thành ủy, cũng không lộ ra mục đích của anh ta, điều này làm cho Bí thư Thành ủy càng thêm lo lắng.
Rốt cuộc là người nào đã xảy ra vấn đề? Phó chủ tịch tỉnh Trương chân trước vừa mới đến, Phó bí thư Lâm chân sau liền theo tới, trong đầu anh ta lóe lên một ý tưởng, đột nhiên hiểu rõ.
Xem ra bữa cơm trưa Phó chủ tịch tỉnh Trương tới nhà máy sắt thép, đích thật có ý nghĩa rất sau xa.
Khi đến giữa trưa, Bí thư Thành ủy giữ Lâm Đông Hải ăn cơm, Lâm Đông Hải nói không vội, bữa cơm này chờ một chút hãy ăn, trước tiên đi làm việc chính.
Cùng lúc đó, Trương Nhất Phàm đang ở trong nhà ăn xa hoa của nhà máy sắt thép ăn cơm.
Hùng Quế Lâm cùng với sáu vị Phó tổng giám đốc đều cùng Phó chủ tịch tỉnh Trương và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, còn có Giám đốc sở công nghiệp ngồi cùng một chỗ.
Hùng Quế Lâm xem xét chỗ trống, lén lút hỏi vợ anh ta sự việc quyển sách như thế nào?
Vợ anh ta âm thầm sốt ruột, nhìn sắc mặt vợ mình, trong lòng Hùng Quế Lâm luôn bao phủ một tầng bóng ma. Bởi vậy, ở trong bữa tiệc, anh ta phá lệ nhiệt tình, giọng điệu muốn thăm dò Phó chủ tịch tỉnh Trương.
Trương Nhất Phàm đánh giá bảy người nói:
- Lần này tôi đến An Dương, chủ yếu là quan tâm đến chuyện nhà máy sắt thép, nhà máy sắt thép là một doanh nghiệp nhà nước hơn một vạn người, quyết sách của vài các anh ảnh hưởng đến toàn bộ sự phát triển của xí nghiệp và cuộc sống của hơn mười vạn công nhân viên chức, trước khi uống rượu này, tôi muốn hỏi mọi người một câu, khi nào thì có thể bù lỗ?
Từ ba năm trước, nhà máy sắt thép đã bắt đầu thua lỗ, từ năm triệu, một tỷ, đến bây giờ là hai tỷ, điều này là sinh ra từ đâu, người đang ngồi ở đây trong lòng là rõ ràng nhất. Khi Phó chủ tịch tỉnh Trương đề xuất vấn đề này, vài vụ Chủ tịch ngơ ngác nhìn nhau.
Mà Phó tổng Ngô quản lý kỹ thuật thì cúi đầu không nói lời nào. Ông ta xem điệu bộ ngày hôm nay, chỉ biết Phó chủ tịch Trương quyết định khai đao với nhà máy sắt thép.
Hùng Quế Lâm là đại đương gia của nhà máy sắt thép, trong lòng anh ta rõ nhất nguyên nhân nhà máy sắt thép thua lỗ, trong số năm vị Chủ tịch, anh ta là nhân vật số một. Nghe Phó chủ tịch tỉnh Trương đề xuất vấn đề này, anh ta đứng lên, ngượng ngùng nói:
- Chúng tôi bảy người lập tức hạ quân lệnh, sang năm nhất định xoay được thế cục này, tình thế năm nay so với năm trước đã tốt lên rất nhiều rồi, dự tính thua lỗ năm nay khống chế trong vòng năm trăm triệu.
Phó chủ tịch tỉnh Trương dường như rất tán đồng Hùng Quế Lâm, hắn gật gật đầu,
- Được! có lời này của Hùng tổng, tôi yên tâm. Tuy nhiên, tôi muốn hỏi một câu, để xoay chuyển được, anh có chính sách gì cụ thể không? Việc thua lỗ vài năm nay thật sự nguyên nhân là gì?
Đây cũng không phải là chuyện có thể lý luận suông, anh nói được là được sao? Dù sao cũng phải có kế hoạch, có trình tự, ngoài ra, anh hiểu được nguyên nhân thật sự của việc nhà máy sắt thép bị thua lỗ sao?
Nguyên nhân mới là quan trọng nhất, nếu đến cả nguyên nhân cũng không biết thì việc xoay thiệt chỉ là lời nói suông.
Hùng Quế Lâm đương nhiên sẽ không nói là do những người quản lý không thỏa đáng, anh ta nhìn mọi người, thận trọng nói:
- Theo phân tích của tôi, chủ yếu vẫn là kỹ thuật lạc hậu, sản phẩm không kịp đổi mới theo nhu cầu của thị trường, kỳ thật chính là thị trường cạnh tranh quá mức, chúng ta trước kia có thói quen lên kế hoạch kinh tế, ở trên tư tưởng và hành động không theo kịp thời đại.
Nói xạo!
Những lời này là Ngô Hữu Tài trong lòng chửi rủa, nhà máy sắt thép kỹ thuật tinh luyện kim loại không hề lạc hậu, tuy rằng công nghệ chưa thể nói là tiên tiến, nhưng nói lạc hậu thì tuyệt đối không thể. Hùng Quế Lâm này chính là đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu mình.
Còn có cái gì mà kế hoạch kinh tế và thị trường kinh tế, đó quả thực là việc ăn nói lung tung.
Cải cách mở ra đã bao nhiêu năm rồi? Một quãng thời gian trước đó, giá trị sản lượng cao tới ba mươi tỷ, đây là vì lý do gì? Chẳng lẽ đây cũng nói là do không theo kịp tiến bộ của thị trường? Vài năm trước đây toàn bộ thị trường đi trước, tạo nên DGP của An Dương vượt qua một nửa. Ngô Hữu Tài dùng sức nắm cái chén, hiển nhiên là cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Nếu Phó chủ tịch tỉnh Trương nghe lời của anh ta xong, giáng chức Phó tổng giám đốc kỹ thuật của mình, đây mới là chuyện xôi hỏng bỏng không. Mấu chốt là Ngô Hữu Tài không biết được tâm tư của Phó chủ tịch tỉnh Trương, rốt cuộc là cho đến giờ vẫn chưa triệt để chỉnh đốn?
Nói đến quan hệ bám váy, dù sao anh ta cũng là Phó tổng giám đốc, có sự giúp đỡ của những người bạn thân thiết, anh ta ít nhiều cũng cho chút mặt mũi. Ngô Hữu Tài trong lòng còn nghĩ, nếu Hùng Quế Lâm thật muốn ném đá xuống giếng, anh ta cũng chỉ có cách để cho cá chết lưới rách.
Lời giải thích của Hùng Quế Lâm hiển nhiên không khiến Phó chủ tịch tỉnh Trương vừa lòng, rượu và thức ăn đều đã lên, hắn chậm chạp không chịu động chén. Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh trong lòng kiên trì chịu đựng buồn bực, Phó chủ tịch tỉnh Trương rốt cuộc muốn làm gì?
Còn có Chủ tịch thành phố An Dương, kỳ thật anh ta cũng có cách nhìn về Hùng Quế Lâm, Hùng Quế Lâm này rất ỷ thế hiếp người, chẳng qua Chủ tịch thành phố An Dương không dám trở mặt với anh ta, dù sao cha vợ anh ta cũng là Phó chủ tịch tỉnh.
Thời gian qua một chút, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh có nhắc nhở một câu,
- Chủ tịch tỉnh Trương, cơm đã lên rồi, hay là ăn cơm trước rồi bàn công tác. Thân thể mới là tiền vốn của cách mạng!
Trương Nhất Phàm nghe xong lời này, gật gật đầu, bữa cơm này coi như là lời tiễn biệt cho bọn họ đi! Vì thế hắn giơ cao cái chén lên, nói với mọi người:
- Trưởng ban thư ký nói đúng, thân thể là tiền vốn của cách mạng, hôm nay mọi người nhất định phải ăn ngon, uống say. Ăn xong rồi, chúng ta lại bàn công việc.
Kỳ thật, trong lòng hắn còn có một câu, thân thể địch thực là tiền vốn của cách mạng, vậy chờ ăn xong cơm, sẽ cải cách vận mệnh của các ngươi! Đám khốn kiếp này, xem các ngươi một đám nuôi đến béo tốt!
Theo tin tình báo Trương Nhất Phàm nhận được, trong vài năm gần đây nhà máy sắt thép đã thành công sinh ra được mấy chục tỷ phú. Còn có hàng trăm triệu phú, vài lần tới An Dương, hôm nay những người này chính là món nhậu!