Do số dân cư trú của Hawaii phức tạp tạo nên nền văn hóa ẩm thực độc đáo của nơi này.
Nơi này nổi tiếng với món cơm nắm thịt lợn, gà Philippines, rau quả salad, cá hồi vàng, nước sốt cốt dừa, bánh mì ngọt Bồ Đào Nha v.v... Đương nhiên còn có món ăn Trung Quốc, Philippines và món ăn Việt Nam.
Ba người đi dạo phố ở Hawaii, hai cô gái đều tỏ ra rất vui vẻ, đặc biệt là Đổng Tiểu Phàm, dường như lại trở về cảnh những năm tháng khi bé, nắm tay Trương Nhất Phàm cùng đi bên bờ sông, trên những bãi cát nhỏ.
Họ đương nhiên cũng đã có lúc cùng dạo phố, nhưng từ khi lên cấp ba và đại học, Trương Nhất Phàm không quen với cô gái nào lâu cả, có lúc Đổng Tiểu Phàm chạy đến nhà Trương Nhất Phàm, cứ ở lại không chịu về.
Từ một phương diện nào đó mà nói, tình yêu của họ có thể nói là Đổng Tiểu Phàm chủ động hơn, không ngờ bao nhiêu năm sau, vẫn có thể đến đảo Hawaii xa xôi này mà cùng nắm tay dạo phố.
Từ khi Trương Nhất Phàm dấn thân vào sự nghiệp chính trị, dường như hai người không có cơ hội nào đi dạo phố. Hà Tiêu Tiêu lại càng không cơ hội như vậy, chỉ có lúc mới tới Thâm Quyến, cô mới cùng Trương Nhất Phàm đi mua quần áo.
Còn nhớ có một lần, Trương Nhất Phàm mua cho cô mấy bộ đồ hiệu hơn mấy nghìn tệ, cảnh đó cô vẫn luôn nhớ như in. Cứ thế chức vụ của Trương Nhất Phàm càng ngày càng cao, cơ hội hai người đi dạo phố càng ngày càng ít.
Hơn nữa hai người cùng có kế hoạch riêng, mỗi người đều có sự nghiệp riêng, cơ hội kiểu này lại càng ít hơn, đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay khó có được cơ hội như vậy, tâm trạng hai người như nhảy nhót lên, lúc này, làm gì còn cái vẻ nghiêm túc, thận trọng, bản lĩnh phái nữ trong phòng làm việc chứ?
Bốn vệ sĩ hai nam hai nữ đi theo xa xa ở phía sau, lúc ẩn lúc hiện, cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ông chủ, họ giống như người vô hình vậy, tự làm tròn bổn phận của mình. Mắt và tai của bốn người đều tỉnh táo như radar vậy, bất cứ lúc nào cũng quan sát động tĩnh bốn phía.
Buổi trưa mọi người ăn món ăn đặc sản của Hawaii, đa số đều là các loại hải sản. Trương Nhất Phàm nói:
- Buổi tối chúng ta ăn món ăn Trung Quốc nhé, ở đây có lẽ có.
Từ trước đến này hai người đều không từ chối đề nghị của Trương Nhất Phàm, hơn nữa hôm nay Trương Nhất Phàm còn đi dạo phố cả ngày với hai cô, khó lắm hắn mới có tâm trạng nghỉ ngơi thoải mái như vậy, vì vậy, hai người đẹp liền nhẹ nhàng đồng ý, cùng hắn đi ăn món ăn Trung Quốc.
Nhưng mà, Đổng Tiểu Phàm có một ý kiến nho nhỏ:
- Anh ở trong nước nhiều năm như vậy, ăn hoài không ngấy sao?
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Nước quê hương vẫn là ngọt nhất, ra bên ngoài rồi, luôn không tốt bằng nhà của mình.
Lời này thật ra cũng đúng, chẳng qua lại, những người có thân phận như họ sớm muộn gì cũng gắn kết với toàn thế giới.
Khi đi dạo, vẫn là hai chị em tay nắm tay, đi vào chỗ này, đi ra chỗ kia, Trương Nhất Phàm giống như một cái rối gỗ vậy, bị nắm cả hai tay, họ đi đâu hắn đi theo đó.
Mỗi khi đồ đạc trong tay Trương Nhất Phàm nhiều lên liền có một vệ sĩ xuất hiện, nhận lấy mọi thứ trong tay hắn. Nguyên một ngày bị hai người họ chôn vùi trong cái nơi mua sắm rực rỡ màu sắc này.
Sắp đến giờ ăn cơm rồi, về xe thôi.
Nhìn trong xe chất đầy túi lớn túi bé, Trương Nhất Phàm thầm nói:
- Hai cô này, hai người có dùng hết nhiều như vậy không?
Ai mà biết rằng từ trong đống đồ hiệu xa hoa chất đầy trong xe kia, Đổng Tiểu Phàm tìm được hai bộ đồ nữ của mình và Hà Tiêu Tiêu, còn có hai bộ đồ Tây của Trương Nhất Phàm, liền gọi bốn vệ sĩ đến.
- Mấy thứ này đều là của mấy người, thích cái nào chọn cái đó đi. Dù sao thì bốn người đều bẩn hết rồi, không nên lãng phí.
Bốn vệ sĩ có chút buồn bã, thì ra đi cả ngày là lựa cho mình những thứ này? Những bộ quần áo này rất đắt, giá bộ nào cũng hơn mấy nghìn, hai nữ vệ sĩ kia lắc lắc đầu:
- Không cần đâu ạ, quần áo chúng tôi đủ mặc rồi ạ.
Hai vệ sĩ nam kia liền đứng xa ra, cũng không đến gần, vẻ mặt Đổng Tiểu Phàm không vui:
- Tại sao chứ? Chê mắt thẩm mỹ của tôi phải không? Đây đều là thứ tôi chọn dựa theo vóc dáng của mấy người. Cầm lấy cầm lấy.
Vóc dáng hai vệ sĩ nữ này cũng không tệ, cao gầy mà cân xứng. Vì vậy, Đổng Tiểu Phàm dựa vào chiều cao của họ, chọn ra bộ khá vừa vặn.
Hai người có chút khó xử, một người trong đó nói:
- Cô Đổng, đồ cô cho chúng tôi đã quá nhiều rồi. Thật sự chúng tôi dùng không hết nhiều như vậy.
Đổng Tiểu Phàm mặc kệ:
- Dùng không hết thì cứ giữ lấy, dù sao cũng là quà tôi tặng hai người, không được từ chối. Nếu không thì người khác còn cho rằng tôi đối xử tệ với các cô.
Hai cô vệ sĩ chỉ còn cách ôm đống giày dép và quần áo:
- Cảm ơn cô Đổng.
Khi vừa đến nơi, họ đều gọi là bà chủ, sau này Đổng Tiểu Phàm nói gọi bà chủ già quá, khó nghe chết đi được. Họ mới đổi thành gọi cô Đổng, cô Hà.
Đổng Tiểu Phàm lại gọi hai vệ sĩ nam, lấy đồ đạc chia ra ép lấy. Lúc này mới vui vẻ đi ăn cơm.
Hai người biết rằng không được phụ ý tốt của bà chủ, chỉ nói tiếng cảm ơn rồi nhận đồ.
Đổng Tiểu Phàm nhìn bốn người nói:
- Mọi người giống như anh em chị em gái của tôi vậy, lão gia giao mọi người cho tôi, mọi người cũng đừng xem tôi là người ngoài, chúng ta đều là những người trẻ tuổi, không có nhiều quy tắc như vậy, nếu có khó khăn cứ nói ra là được rồi.
Bốn người cảm kích trong lòng, Trương Nhất Phàm nhìn thấy cảnh này, thầm nói Đổng Tiểu Phàm càng ngày càng hiểu được cách quan tâm yêu thương cấp dưới, lấy được lòng người, cô bé này thật sự rất có tình ý.
Nhưng mà, trước nay Đổng Tiểu Phàm ra tay rất hào phóng, vì từ trước đến giờ cô không thiếu tiền, mà Hà Tiêu Tiêu thì khác, cô luôn cho rằng, phải tiêu tiền đúng chỗ một chút, không thể lãng phí tiền bạc, mỗi một đồng tiền đều có ảnh hưởng của nó.
Nhưng đồng thời Hà Tiêu Tiêu cũng quan tâm đến đội ngũ của mình, quan tâm đến cuộc sống, công việc của họ.
Phân chia xong, lúc này Đổng Tiểu Phàm mới tuyên bố đi ăn cơm, nam vệ sĩ lái xe đến một con phố ẩm thực. Từ xa Trương Nhất Phàm nhìn thấy trên một bảng hiệu có viết tên một nhà hàng Trung Quốc là “Duyên định tam sinh”rồi nói:
- Chính là nhà hàng đó!
Bốn chữ trên bảng hiệu thoạt nhìn rất giống chữ viết tay, lại rất có phong cách của thư pháp, Trương Nhất Phàm chính là nhìn thấy cái này, trong lòng nổi lên một cảm xúc thân thuộc, thế là đề nghị đi vào đó ăn thử.
Duyên định tam sinh chỉ là một nhà hàng nhỏ, lại không có gì xa hoa đặc sắc, nhưng sau khi bước vào, rất sạch sẽ, ngăn nắp, lập tức khiến ba người có thiện cảm.
Ba người đến sớm, trong tiệm vẫn chưa có người nào, Đổng Tiểu Phàm để vệ sĩ đỗ xe ở nơi không xa, nói với bốn người, cùng ăn thôi! Vốn khi ăn cơm, vệ sĩ có bữa cơm của mình, không thề cùng dùng cơm với ông chủ, có lúc thậm chí ông chủ đang ăn cơm, họ cũng phải đứng phía sau, tình huống đó, bình thường là trong trường hợp quan trọng như bàn chuyện lớn, bàn chuyện làm ăn v.v...
Bốn người có chút ngại ngùng, cuối cùng cũng đề xuất bốn người họ một bàn, không cùng ăn với ba người kia. Đổng Tiểu Phàm cũng không ép họ.
Bảy người vừa vào tiệm ăn, một thanh niên đi ra:
- Tiểu Vu, khách đến kìa.
Giọng nói này, Trương Nhất Phàm đột nhiên sững người, ngẩng đầu lên nhìn về phía người thanh niên kia:
- Ô Cương ——
- Bí thư Trương —— anh, mọi người —— sao mọi người lại đến đây rồi?
Ô Cương cũng phát hiện ra ba người, lập tức vui mừng bất ngờ mà reo lên, anh ta chạy đến, ra sức vỗ vỗ vào vai của Trương Nhất Phàm, trong lòng dâng lên một niềm ấm áp.
Trương Nhất Phàm là ân nhân của hai người, ân trọng như núi, nếu không phải hai vợ chồng Trương Nhất Phàm giúp đỡ, e rằng Ô Cương vẫn còn ngồi trong nhà lao ở New York, vì vậy, khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm, anh ta rất xúc động.
Ô Cương gọi lớn lên lầu:
- Tiểu Vu, Tiểu Vu, em mau đến đây xem là ai đến này!
Tiểu Vu mặc quần áo phục vụ từ trên lầu đi xuống:
- A —— Bí thư Trương, cô Đổng, cô Hà ——
Nhìn thấy ba người, không biết phải làm sao, nước mắt cô không kìm được liền rơi xuống.
Có thể ở đây gặp được ba người, thật sự là không ngờ được, Trương Nhất Phàm nói:
- Chẳng phải hai người đến Malaysia rồi sao? Sao lại đến Hawaii?
Ô Cương lắc đầu:
- Một lời khó nói hết, Bí thư Trương, mọi người cứ ngồi trước đi, đợi tôi và Tiểu Vu dọn cửa tiệm xong, chúng ta từ từ nói chuyện tiếp.
- Được, tối nay tôi sẽ uống hai ly với hai người, Ô Cương, chúng ta đúng là nơi đất khách mà vẫn gặp cố nhân, không uống hai ly sao được?
Ô Cương nói:
- Được, tôi nhất định sẽ uống cùng ngài. Ngài và cô Đổng, cô Hà, mọi người đều là ân nhân của hai chúng tôi.
Trương Nhất Phàm nghe vậy có chút giận:
- Nói như vậy không đúng rồi, không có ý nghĩa gì.
Ô Cương gượng cười:
- Vậy tôi không nói nữa, đi nấu ăn trước. Tiểu Vu, em ra ngoài treo bảng hiệu lại, hôm nay không kinh doanh.
Tiểu Vu liên tục đáp:
- Vâng!
Sau đó cô treo biển hiệu lại thật, Trương Nhất Phàm nói:
- Anh làm gì vậy, chúng tôi đến rồi, cũng không muốn ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hai người?
Ô Cương nói:
- Không sao, cũng chỉ là nghỉ một buổi tối thôi, không có gì đáng ngại cả.
Đợi Tiểu Vu treo biển không kinh doanh xong, hai người đi vào nhà bếp nấu ăn.
Trương Nhất Phàm quan sát tiệm ăn nhỏ chỉ vài mét vuông này, trong lòng có chút bùi ngùi, không ngờ hai người họ lại đến Hawaii mở quán ăn. Mở tiệm ăn là một công việc rất mệt mỏi, hai tầng trên tầng dưới tầng cũng không thấy họ thuê người, có thể làm xuể sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt hai người vẫn hạnh phúc, Trương Nhất Phàm thầm nghĩ trong lòng, có cần gọi họ về giúp đỡ cho mình không? Nếu như không về nước, đến chỗ Đổng Tiểu Phàm cũng được, còn hơn mở nhà hàng chứ?
Trong mắt Trương Nhất Phàm, Ô Cương vẫn là một người si tình, đối xử với Tiểu Vu như vậy, cả đời Tiểu Vu cũng không hối hận rồi. Có người yêu thương mình như vậy, còn cần gì hơn chứ?
Đang suy nghĩ, Đổng Tiểu Phàm đá hắn một cái:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Trương Nhất Phàm bừng tỉnh lại, mỉm cười, cũng không nói gì.