- Chị Vũ Hà, giờ chị vào thể chế rồi à?
Tống Vũ Hà hơi sững lại một chút, hạ thấp phần ngực của chiếc áo vừa mặc.
- Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi. Quan hệ giữa hai chúng ta tốt nhất nên đơn giản một chút, hy vọng cậu đừng làm chuyện gì ngốc nghếch.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tống Vũ Hà, Hồ Lôi liền cười tỏ vẻ như đang suy ngẫm.
- Chị yên tâm, tôi sẽ tôn trọng lời hứa, ai cũng sẽ không đi dò hỏi hoàn cảnh của ai. Tốt nhất nên như vậy!
Tống Vũ Hà gật đầu, chợt mỉm cười nói:
- Tôi thích cậu ở điểm này. Tôi đi đây, bye bye.
- Cứ đi như vậy à?
Hồ Lôi có chút buồn bực, người phụ nữ này cứ ra vẻ bí hiểm vậy, làm gì chứ? Thật sự coi mình là dạng công tử bột gọi đến thì đến, bảo đi thì đi sao?
Trong hành lang, Phương Nghĩa Kiệt đang cùng một người trung niên chầm chậm bước tới. Người này là bạn anh ta, từ Bắc Kinh tới. Phương Nghĩa Kiệt đặc biệt dành chút thời gian, giúp bạn đặt phòng trong khách sạn này.
Tống Vũ Hà vừa ra đến cửa, đang định ra ngoài, lúc đặt tay lên tay nắm cửa còn quay lại, hôn Hồ Lôi một chút rồi nói:
- Em trai à, ngoan nào!
Hồ Lôi phất tay.
- Hy vọng lần sau đừng để tôi phải đợi quá lâu đấy.
Trên khuôn mặt Tống Vũ Hà hiện ra một nụ cười quyến rũ, khác hẳn với vẻ đẹp lạnh lùng lúc ở văn phòng, cứ như hai người hoàn toàn khác biệt vậy. Đi ra cửa một lần nữa, cô ta còn dặn thêm một câu:
- Tự lo cho mình đi, lúc bừa bãi với người khác, nhớ mang “áo mưa” đấy. Tôi không mong có chuyện không vui xảy ra đâu.
Khi cô ta đẩy cửa bước ra, đúng lúc Phương Nghĩa Kiệt và bạn anh ta đến cuối hành lang. Toàn bộ tầng này đều là những phòng VIP xa hoa nhất khách sạn.
Tống Vũ Hà đội mũ đi ra ngoài, vô tình trông thấy một bóng dáng quen thuộc, liền vội vàng đi về phía thang máy.
Hồ Lôi tựa vào thành giường vươn vai.
Nhớ tới mấy câu nói của Tống Vũ Hà, không khỏi cười khổ, “Người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì? Hình như vừa rất có tiền, vừa rất có địa vị. Càng đáng buồn bực hơn là, khi cô ta ở bên mình, trước giờ chưa từng yêu cầu mang “áo mưa”, nhưng nếu mình ở cùng người phụ nữ khác thì lại bắt phải có biện pháp phòng tránh.”
Hồ Lôi rút ra kết luận, Tống Vũ Hà là dạng phụ nữ có khát vọng quyền lực vừa tính chiếm hữu rất cao.
Nằm trên giường hút thuốc cả buổi, Hồ Lôi rốt cuộc không nhịn được, liền rút di động ra gọi cho Liễu Hải:
- Liễu Hải, giúp tôi nghe ngóng một chuyện.
Liễu Hải đang ngồi trong văn phòng đọc báo, nhận được điện thoại của Hồ Lôi, lập tức đáp lại:
- Nói đi anh.
- Cậu điều tra giúp tôi xem, ở thành phố Song Giang có người phụ nữ nào tên là Tống Vũ Hà, ba mươi ba tuổi không nhé.
- Gì ạ? Anh nói là Tống…
Liễu Hải giật mình, suýt chút nữa thì buột miệng. “Tống Vũ Hà ư? Hồ Lôi dò la về Tống Vũ Hà để làm gì?”
Thấy trong văn phòng có người, Liễu Hải liền xua tay:
- Mọi người ra ngoài cả đi!
Mấy đồng chí cảnh sát lập tức rời khỏi văn phòng, cũng không quên đóng cửa lại.
Liễu Hải giọng điệu căng thẳng hỏi:
- Anh nghe ngóng về cô ta làm gì?
Hồ Lôi nhận ra vẻ khác thường của Liễu Hải trong điện thoại, không khỏi có chút hưng phấn:
- Cậu quen cô ta?
Liễu Hải hạ thấp giọng nói:
- Ở Song Giang này có mấy người tên Tống Vũ Hà cơ, nhưng em quen một người có vẻ rất giống những đặc điểm anh vừa nói. Có điều…
- Có điều gì?
Hồ Lôi nóng nảy. Không ngờ đi mòn gót sắt chẳng tìm thấy, đến khi tìm thấy chẳng tốn chút sức nào. “Mình thật là, con mẹ nó, ngu chết mất, biết thế phải sớm hỏi Liễu Hải mới đúng?”
Liễu Hải nói tiếp:
- Cái cô tên Tống Vũ Hà anh vừa hỏi có phải rất xinh đẹp không, bình thường nhìn qua thì đẹp lạnh lùng, rất có khí thế, lại có phần cao ngạo. Còn thường xuyên đi chiếc BMW đỏ.
Dã man —— Tất cả đều đúng hết, nhất định là cô ta rồi. Không ngờ Hồ Lôi lại kích động hẳn lên, vội nói:
- Đúng, đúng, đúng ! Chính là cô ta, cậu mau nói cho tôi, cô ta là người thế nào?
Liễu Hải hình như nhận ra cái gì đó, liền nhắc nhở một câu:
- Anh à, anh ít qua lại với người phụ nữ này thôi. Nếu chỉ là bạn bè bình thường thì không sao, nhưng nếu có loại quan hệ thân thiết kia, thì em khuyên anh nên tránh xa cô ta một chút.
- Đừng lải nhải nữa, mau nói cho tôi, cô ta làm gì?
- Là Chủ nhiệm vừa được điều tới của Ủy ban Xây dựng, vợ của Quyền Chủ tịch thành phố Phương Nghĩa Kiệt.
Liễu Hải thản nhiên nói. Anh ta nhận ra, giữa hai người này chắc chắn có vấn đề.
Liễu Hải vừa dứt lời, chợt nghe thấy ở đầu bên kia tiếng điện thoại rơi xuống đất. Hồ Lôi thực sự bị dọa chết khiếp rồi. Gã không thể ngờ, ngự tỷ mà mình ôm ấp này lại là vợ của Quyền Chủ tịch thành phố? Con dâu của Phương gia đấy, thật là, con mẹ nó, choáng quá đi.
Rốt cuộc gã đã hiểu, vì sao Tống Vũ Hà có thể tùy ý gọi công an đến bắt mình. Và vì sao không chịu cho mình biết thân phận của cô ta. Hóa ra lại có gia thế như vậy, thật thú vị quá!
Hồ Lôi lập tức xuống giường, sửa sang lại đầu tóc, rồi ra ngoài.
Dạo gần đây, Tần Xuyên điều tra được một hiện tượng, chính là các hạng mục khai thác kỳ đầu tiên của khu quy hoạch mới. Nhìn qua thì tình hình có vẻ tốt, nhưng những nhà đầu tư khai thác bất động sản này sau khi trúng thầu, cơ hồ không hề có dấu hiệu muốn tiến hành.
Bọn họ chẳng khác nào đám dân chứng khoán, vớ được món ngon rồi, liền ém trong tay ngồi chờ tăng giá. Anh ta đã điều tra tình hình của mấy công ty này, phần lớn đều là các công ty bên ngoài. Tất nhiên cũng có một vài công ty của thành phố, nhưng đều là mấy kiểu tìm kiếm một miếng đất ở chỗ này rồi góp vốn xây dựng lầu ốc linh tinh.
Tần Xuyên đến văn phòng của Trương Nhất Phàm, báo cáo những điểm đáng nghi với lãnh đạo. Không ngờ, Trương Nhất Phàm không hề cảm thấy kinh ngạc, ngược lại, còn thản nhiên cười.
- Những người này đều là tới để kinh doanh đất.
Hóa ra Bí thư Trương đã sớm biết điều này, chỉ có điều, tại sao hắn lại muốn để Tống Vũ Hà lên chức, nắm quyền quản lý tất cả chứ? Tần Xuyên không thể hiểu nổi. Trương Nhất Phàm cũng không nói ra, để anh ta tự mình lĩnh ngộ đi!
Buổi chiều, nhận được điện thoại của Ôn Nhã, nói là có tin tức từ phía Émi rồi. Có lẽ hai ngày nữa cô ta sẽ bay đến đây. Đến lúc đó Ôn Nhã sẽ đi cùng cô ta đến Song Giang.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Còn việc các thiết bị đưa vào dây chuyền sản xuất, cô ấy đã giải quyết ổn thỏa chưa?
Ôn Nhã liền đáp:
- Việc này cô ấy không nói, hay anh tự liên lạc với cô ấy đi! Nhưng theo tôi được biết, nếu lô hàng phía nước ngoài muốn xuất khẩu, sẽ có rất nhiều phiền phức đấy, còn phải xem Émi muốn dùng mánh khóe gì nữa.
- Tôi cử người đi đón các cô nhé?
- Không cần đâu, cô ấy bay sang Hongkong trước, rồi mới tới tỉnh thành. Sau đấy chúng tôi sẽ lái xe qua đó.
- Thế này đi! Xác định thời gian đi, rồi tôi sẽ đến tỉnh thành đón mọi người. Cô Émi này rất trọng thể diện, có muộn cũng nên đích thân đi một chuyến mà!
- Cũng được!
Hai người quyết định xong, Trương Nhất Phàm liền gọi điện cho Vương Phú Nhân, bảo anh ta chuẩn bị cẩn thận công tác tiếp đón. Lần này Émi tới Song Giang, tám phần là muốn giải quyết chuyện các thiết bị và dây chuyền sản xuất. Còn mảnh đất của Âu Phil ở Song Giang sẽ sớm bị thành phố giữ lại thôi.
Ủy ban nhân dân thành phố đã đồng ý với yêu cầu của cô ta, không tham gia đấu thầu, cho cô ta tùy ý chọn một mảnh đất trong khu quy hoạch mới. Nhưng điều kiện bắt buộc là, không được chuyển nhượng mảnh đất đó, chỉ có công ty Âu Phil được phép khai thác ở đấy. Nếu trong vòng một năm không có hoạt động gì, đất đó sẽ bị Ủy ban nhân dân thu hồi và đem đấu thầu lần nữa.
Hai bên ký kết hợp đồng xong, Phương Nghĩa Kiệt cảm thấy yên tâm hơn, điều anh ta sợ nhất là bị Émi cho leo cây. Đường đường là một Chủ tịch thành phố, bị cả nhóm người bọn họ quay như chong chóng liền mấy ngày, nếu không kiếm được chút lợi ích, thì thật mất mặt quá.
Chỉ đáng tiếc là anh ta vẫn chưa có cơ hội đích thân gặp mặt nói chuyện với cô gái Tây xinh đẹp này. Người ta chỉ ăn hai bữa cơm với Trương Nhất Phàm, còn những người khác thì đều không muốn gặp.
Sau khi tan làm, Trương Nhất Phàm về đến nhà, không thấy Thu Phi Tuyết đâu, chỉ có Đổng Tiểu Phàm đang cho con bú sữa. Lúc này hắn mới nhớ tới chuyện Thu Văn Chương bị mất tích.
Thu Phi Tuyết chắc chắn đã đi phối hợp với cảnh sát điều tra rồi, Đổng Tiểu Phàm đành phải vội về nhà. Ngồi bên cạnh Đổng Tiểu Phàm, nhìn bộ ngực trắng nõn, đầy đặn của vợ, Trương Nhất Phàm không nhịn nổi bèn đưa tay lên xoa nắn một chút.
Đổng Tiểu Phàm lườm hắn.
- Đừng đùa nữa! Anh không thấy phiền à.
Ách! Tâm trạng bà chủ nhỏ không được tốt, hẳn là không có ai giúp cô chăm con, giỏi việc nước đảm việc nhà ư, điều này quả thật có chút khó khăn. Cũng phải thôi, trước đây cô ở nhà từ nhỏ đã được cưng chiều, đột nhiên xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, khó tránh khỏi tâm trạng không tốt.
Trương Nhất Phàm tỏ ra rất thấu hiểu, dỗ dành:
- Đừng giận nữa, ngày mai mẹ sẽ qua đây. Bà từ chức rồi, giờ chỉ chuyên tới đây chăm Tiểu Ngoan thôi.
Lúc này Đổng Tiểu Phàm mới bĩu môi:
- Một mình em làm không xuể, chăm con mệt quá, quần áo hôm nay anh tự giặt đi!
Trương Nhất Phàm ôm lấy vai cô ta nói:
- Tối nay ra ngoài ăn đi! Ngại nấu lắm. Con bé Thu Phi Tuyết chắc mấy ngày tới không thể đến được đâu. Cha con bé lại mất tích rồi.
Đổng Tiểu Phàm thở dài:
- Nhà nó rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cứ vài ba ngày lại xảy ra chuyện. Em thấy con bé này cũng được, rất chịu khó, chỉ là chuyện trong nhà cứ loạn hết cả lên.
- Người ta số khổ mà! Mẹ chạy theo người khác, còn cha từ lúc ấy hoàn toàn suy sụp, thành ra sa đọa rồi. Ông bà nội thì bị cướp bắn chết trong sự cố lần trước. Con bé phải chịu đựng nhiều thứ quá, cũng thật không dễ dàng! Lúc bình thường, em đối tốt với nó một chút.
- Em lại chưa từng mắng nó, chỉ nói với anh thế thôi. Haiz, nếu chị Liễu Hồng ở đây thì tốt quá.
- Liễu Hồng có việc của cô ấy, hơn nữa, Liễu Hồng gợi cảm như vậy, nuôi chị ấy trong nhà em yên tâm sao?
Trương Nhất Phàm vừa đùa một câu, Đổng Tiểu Phàm liền lườm hắn:
- Đàn ông muốn ăn vụng, quản được sao?
Đứa nhỏ bú no rồi, Đổng Tiểu Phàm liền đẩy nó cho chồng, kéo lại áo rồi đứng dậy nói:
- Tối ra ngoài ăn à? Vậy em đi thay quần áo đã.
- Ừ! Thằng nhãi Hồ Lôi hôm nay lên cơn điên, nhất định muốn cả nhà chúng ta cùng đi, nó mời.
Đợi đúng nửa tiếng, mới thấy Đổng Tiểu Phàm đi ra. Chỉ thấy cô thay một chiếc quần ống rộng màu đen, bên trên cũng là một chiếc áo màu đen thoải mái. Cách phối quần áo như vậy làm cho cô cao gầy hơn hẳn.
Lâu lắm rồi cô không mang khuyên tai, hôm nay lại đeo, vẫn là cái loại khuyên lớn đường kính phải đến bốn năm cm, bằng bạch kim, có vẻ rất sáng.
Nhìn thấy bà chủ nhỏ còn trang điểm nhẹ. Trong lòng Trương Nhất Phàm lại cảm thấy nhộn nhạo. Bà chủ nhỏ thật sự là càng ngày càng gợi cảm.
Khi họ đến làng chài Bắc Hải, Hồ Lôi đã sớm đặt hẳn phòng riêng. Tần Xuyên và Liễu Hải cũng đã đến trước ba người nhà bọn họ. Tên nhóc này hôm nay xem ra vui lắm đây, trên mặt cứ giương ra cái vẻ phấn kích mãi không thôi, đến nỗi hai người nhà Trương Nhất Phàm cũng không tài nào lý giải nổi.
Cũng trong một phòng riêng trên tầng ba, Tống Vũ Hà đang ăn cơm cùng chồng là Phương Nghĩa Kiệt. Ngoài hai bọn họ, còn có bạn của Phương Nghĩa Kiệt cùng đám người Phương Tấn Bằng và Lý Tông Hán.
Hồ Lôi nói:
- Hôm nay là ngày tôi vui nhất, mọi người phải uống hết mình đấy. À, trên xe tôi có rượu, để tôi đi lấy.
Rượu của Hồ Lôi chính là loại rượu tốt cho sức khỏe vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu điều chế của một người bạn tên Hồ Trí Minh, nghe nói sắp đưa ra thị trường rồi, anh ta đã bán thương hiệu này cho tập đoàn Hồ thị.
Ở bên kia, Tống Vũ Hà cũng đứng dậy.
- Em vào toilet chút.
Không ngờ lúc ra, lại vừa khéo đụng phải Hồ Lôi bước ra từ phía đối diện. Hai người hơi sửng sốt, Tống Vũ Hà lại tránh đi, giả vờ như chẳng có chuyện gì.