Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái độ tối nay của Đằng Phi khiến cô không vui, cảm thấy mất mát. Đằng Phi khẳng định là không thể thích mình, đây là điều rõ ràng không thể tranh cãi

Tự mình làm như thế này, chỉ là trò cười cho người khác, chỉ có điều Lập Thu vẫn không phục, bản thân có thể cứ như vậy mà buông tha sao?

Khi đang buồn rầu, một chiếc xe Buick màu đen đỗ ở trước mặt cô, có người từ trên xe xuống,
- Cô là Lập Thu?

Đó là một người đàn ông cỡ hơn hai mươi tuổi, xấp xỉ với độ tuổi của Đằng Phi. Lập Thu vẻ mặt cảnh giác,
- Anh là ai?

Đối phương cười cười,
- Đừng sợ, tôi không có ác ý. Nếu cô đồng ý thì chúng ta kết bạn đi!

Lập Thu lùi lại rồi quay đầu bước đi. Đối phương cũng không vội, mang theo một làn khói thuốc chậm rãi nói:
- Tôi biết cô thích Đằng Phi.

Một câu nói khiến cho Lập Thu giống như bị một cây kim đâm vào, vẫn không nhúc nhích.

- Nhưng Đằng Phi lại không thích cô!
Đối phương tiếp tục nói.

- Vì sao anh biết?
Lập Thu quay đầu lại, đánh giá người kia. Không biết vì sao hiểu rõ chuyện của cô, nhìn không ra được hàm ý thâm sâu của đối phương, chỉ biết người này nhất định gia cảnh cũng khá, có thể lái được chiếc xe tốt, hơn nữa dáng điệu cũng ổn, nhất định là kể có tiền.

Đối phương đánh giá Lập Thu, đã tính trước mọi việc nói:
- Lên xe đi! Tôi có biện pháp khiến Đằng Phi thích cô.

Lập Thu không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại leo lên xe của anh ta, anh ta liếc mắt một cái, thản nhiên nói:
- Thắt dây an toàn đi!

Lập Thu kéo cái đai từ phía sau lưng lên, kéo qua vùng đất bằng phằng phía trước. Đối phương thở dài một tiếng, thật là không lường trước được, đổi là chính mình cũng không thích nổi. Sờ vào một cô gái như vậy, khác gì sờ vào tường chứ?

- Đằng Phi thích em họ của anh ta, đây là sự thật không phải bàn cãi, nếu cô muốn có được sự quan tâm của anh ta, thì có lẽ tôi có thể giúp cô.
Đối phương cười cười, mắt nhìn phía trước.

Lập Thu sau khi lên xe, âm thầm có chút hối hận, hôm nay mình không có một chút tâm lý phòng bị nào, nếu chẳng may người này rắp tâm bất lương…. Nghĩ đến đây, lưng của Lập Thu đột nhiên phát lạnh.

Xe chạy đến vùng ngoại ô, anh ta châm điếu thuốc hít sâu một ngụm khói rồi mới nói:
- Chúng ta kết bạn đi! Tôi hiểu Đằng Phi hơn cô rất nhiều.

Lập Thu nhìn anh ta,
- Anh rốt cuộc là ai?

Người nọ mỉm cười,
- Mục đích của tôi với cô giống nhau, theo như nhu cầu, nếu cô đồng ý mà nói, chúng ta có thể hợp tác.

- Anh muốn làm gi?

- Đừng vội, tôi có thể thẳng thắn nói cho cô, loại con gái giống như cô, một chút hứng thú tôi cũng không có. Người tôi thích chính là Thôi Hồng Anh, nếu chúng ta hợp tác, cô có được Đằng Phi, tôi có được Thôi Hồng Anh, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?

Lập Thu nửa tin nửa ngờ nói:
- Anh thích Thôi Hồng Anh?

Đối phương gật gật đầu,
- Nhưng cô ấy lại không thích tôi, hai chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên, cho nên tôi mới tìm cô hợp tác.

Lập Thu có chút tin, hỏi dò:
- Anh muốn tôi làm gì?

Đối phương không trả lời, mà còn với lấy cái túi trong xe, rút ra một xập tiền.
- Đều nói con gái đẹp nhất ở dung mạo, cô lại quê mùa như vậy, Đằng Phi đương nhiên không coi trọng cô. Đừng nói hai người đã lên giường, anh ta đối với cô một chút tình ý cũng không có. Cô cầm chỗ tiền này, thay đổi bản thân một chút. Có lẽ Đằng Phi mới có cảm giác mới mẻ, nói không chừng lại đồng ý.

Ngay cả chuyện hai người ở trên giường cũng đã bị đối phương biết được, Lập Thu đột nhiên mặt đỏ bừng. Đối phương lại không thèm để ý, nhìn bộ ngực bằng phẳng của Lập Thu, lộ ra vẻ cười quái dị.

Anh ta đột nhiên nhớ tới một câu, khó tiêu nhất chính là mỹ nhân có bộ ngực thái bình. Đằng Phi ơi là Đằng Phi, có một người chủ động quấn quít như vậy làm sao đủ cho anh?

Lập Thu gần như không tin được đối phương sẽ vô điều kiện giúp mình, cô chính xác là cần tiền. Xét trên dung mạo của cô, không có tiền chính là không xinh đẹp, không gợi cảm, chỉ có mặt rỗ, bởi vậy trong lòng cô rất mâu thuẫn, không dám tùy tiện nhận chỗ tiền này.

Đối phương dường như hiểu được suy nghĩ của Lập Thu, chỉ ngón tay về phía cô,
- Cô không cần băn khoăn, tôi thật sự muốn giúp cô, chỉ cần cô có thể có được Đằng Phi, tôi mới có cơ hội tiếp cận Thôi Hồng Anh. Hơn nữa sau này, nếu cô có gặp khó khăn, tất nhiên có thể tìm đến tôi. Tôi nói rồi, chúng ta là bạn bè mà.

Lập Thu không tin nổi, trên đời này có loại cơm trưa miễn phí, cô nhìn tập tiền trong tay đối phương, tim đột nhiên đập loạn nhịp,
- Nói đi, anh muốn tôi làm gì?

Mục đích đạt được rồi, đối phương khẽ mỉm cười, tùy ý nói:
- Một khi đã như vậy, vậy cô giúp tôi làm một chuyện nho nhỏ đi, coi như chúng ta không ai nợ ai, thế nào?

Lập Thu do dự, cô đích thực là rất cần tiền, ít nhất là vài ngàn tệ. Nếu có tiền mà nói, cô sẽ mua vài món quàn áo xinh đẹp, đem bản thân biến thành một người gợi cảm, đem mụn trên mặt làm sạch đi, thoát xác là một mỹ nữ.

Đối phương nhân cơ hội này nhét tiền vào tay cô, không chút để ý nói:
- Trong túi của Đằng Phi, có một tập “Kế hoạch khai thác phát triển quặng Mangan ở huyện Sơn Lam”, cô lấy văn kiện đó cho tôi.

- Bản kế hoạch?
Lập Thu nhìn đối phương, hoài nghi động cơ đích thực của anh ta.
- Anh không phải là thích Thôi Hồng Anh ư? Muốn chơi đùa như thế làm gì?

- Chuyện về thứ đồ kia nói cũng dài, cô cũng không cần hỏi nhiều như vậy, tôi chỉ là muốn xem một chút, sau đó lập tức trả lại cho cô. Anh ta sẽ không phát hiện ra đâu.

Nói tới đây, người này đột nhiên vươn tay, kéo lấy Lập Thu,
- Lời nói của tôi, cô tuyệt đối yên tâm. Hơn nữa vì hạnh phúc của hai chúng ta, cô cần phải tin tưởng tôi. Ngoại trừ tôi ra, không ai có thể giúp cô! Hơn nữa chuyện hôm nay cô không được nói với bất kỳ ai, nếu không sẽ khiến cho Đằng Phi và Thôi Hồng Anh chú ý, chuyện của chúng ta sẽ hỏng bét.

Thân hình Lập Thu run lên, trong lòng do dự, rồi lại luyến tiếc chỗ tiền kia. Nghe đối phương nói như vậy, trong lòng cô chậm rãi thỏa hiệp. Hơn nữa anh ta chỉ là muốn xem xem, không có mang đi, Đằng Phi nhất định sẽ không phát hiện ra.

Vì thế cô khẽ cắn môi,
- Tôi đi thử xem!

Đối phương vỗ vỗ tay Lập Thu, lấy ra một tờ giấy, trên đó viết một dãy số.
- Nếu có việc cần gọi điện cho tôi. Hợp tác vui vẻ!

Xe quay trở lại trung tâm thành phố, sau khi nhìn Lập Thu xuống xe, người trẻ tuổi lộ ra vẻ cười lạnh, lấy ra di động rồi gọi điện thoại,
- Chị Lã Kiều, xong việc rồi. Cô bé này thật dễ lừa, chờ xem trò hay đi!

- Tốt, nếu việc này thành công, em đã lập được công lớn.
Lã Kiều khen ngợi anh ta, gác điện thoại, ngay lập tức trình báo lại với Tiền Trình
- Cục trưởng Tiền, tôi có chuyện muốn báo cáo.

Tiền Trình đang đi cùng với Tiểu Cảnh, Chu Bân bọn họ đánh bài, liền cầm di động rồi đi ra ngoài,
- Nói đi!

Lã Kiều đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, Tiền Trình nói:
- Làm tốt lắm, nhưng cô phải dặn dò tên tiểu tử kia, không cần phải đường hoàng như chú của cậu ta, khiêm tốn một chút. Còn nữa, Chu Bân cũng đang đánh bài ở trong này, chỗ cũ, cô lại đây bồi anh ta đi!

Tiền Trình đi vào không lâu, Lã Kiều rất nhanh liền gọi điện thoại cho Chu Bân,
- Anh đang chơi bời ở đâu đó?

Chu Bân cười ha hả nói:
- Cùng với cục trưởng Tiền, Thư ký Cảnh chơi vài ván mạt chược? Em đến đây chơi không?

Lã Kiều tỏ ra lả lơiị, ỏn ẻn giận dỗi nói:
- Không ngờ lại không thèm gọi em tới. Đáng ghét.

Lã Kiều trước kia là một người đàn bà quyền lực, trong lòng mọi người đều hiểu được, nay lại có thể nghe theo Chu Bân. Chu Bân nghe giọng của cô ta, cảm thấy như đang được cầm hai chiếc bánh trước ngực Lã Kiều chơi đùa vui vẻ.

Anh ta nói:
- Ồ, làm sao như cảm thấy đang chạm vào hai chỗ ấy của em rồi. Em mau đến đây đi, anh chờ để được dùng tới hai cành đó của em!

Lã Kiều hờn dỗi mắng:
- Càng ngày càng hạ lưu, đáng ghét!

Hai cành là lời mắng chửi của bọn họ, bởi vì hình dạng của hai cành, giống như một bộ phận cơ thể của người con gái, bởi vậy Chu Bân vừa mở miệng, Lã Kiều đã hiểu được ý tứ của anh ta. Hai người gọi điện thoại đưa tình một trận, Chu Bân thả quân pháo.

Lã Kiều không gác điện thoại, cô nói anh nhanh như vậy đã thả con pháo, buổi tối còn có thể tốt không?

Chu Bân nói, anh không tốt thì còn có cục trưởng Tiền, bọn họ sẽ thỏa mãn em. Lã Kiều tức khí mắng câu,
- Đồ vô lương tâm, người con gái trong lòng mình cũng dám đẩy cho người khác. Tối nay em sẽ ở với cục trưởng Tiền, làm anh tức chết!

Tiền Trình nói:
- Tình ý của mọi người, lôi tôi vào làm gì?

Chờ Chu Bân cúp điện thoại, Tiền Trình hỏi:
- Chủ nhiệm Chu, sự việc huyện Sơn Lam khai thác quặng mangan, anh có tin tức gì không? Bí thư Trương rốt cuộc tính thế nào? Có cơ hội tham gia cổ phần không?

- Đúng rồi, nếu có tin tức gì, dù lộ ra một chút, chúng ta cũng muốn kiếm thêm chút ít. Chỉ dựa vào tiền lương hiện tại, mọi người đều ăn không khí mà sống?
Bùi Vạn Lý phụ họa nói.

Chu Bân lắc đầu,
- Việc này tôi sao có thể động tay vào, Thư ký trưởng Dương và Đằng Phi có thể rõ, kế hoạch đó có thể nên hay không, tôi thật sự một chút cũng không biết.

Mọi người đồng loạt nhìn anh ta, tỏ vẻ thông cảm.

Tiểu Cảnh nói:
- Anh và Dương Lăng Vân cùng nhau phục vụ vì Bí thư Trương, tôi thấy cái tên Đằng Phi mới tới đó, chỉ sợ là cũng muốn vượt qua anh.

Chu Bân ngượng ngùng cười cười nói:
- Đó cũng là chuyện không có cách nào tránh khỏi, vị trí đứng của người ta không giống tôi.

Lã Kiều vội vàng tới, mặc một bộ váy công sở ngắn. Tất chân dài màu đen, bó chặt hai chân thon dài, cô làm công tác quản lý khách sạn đã lâu, khí chất tốt, dáng người nóng bỏng.

Khi cô kẹp chặt hai chân ngồi ở bên cạnh Chu Bân. Tiền Trình nhìn chằm chăm vào đôi mắt của cô. Lúc này Chu Bân nói,
- Quần lót!

Tiền Trình mỉm cười,
- Chủ nhiệm Chu đang hỏi, hôm nay cô mặc đồ lót gì?

Lã Kiều oán giận trừng mắt nhìn anh ta,
- Các anh xấu lắm, đánh bài đi, đánh bài, hôm nay ai thắng người đấy mời khách.

Bùi Vạn Lý là loại người thích những trò đùa tục tĩu, anhh ta cười hì hì dơ tay nắm lấy bài.
- Mời khách cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần cô cho cục trưởng Tiền nhìn quần lót một chút, kinh doanh của cục giao thông liền về tay cô.

Lã Kiều không hề đỏ mặt,
- Cục trưởng Bùi, nói cho nhanh là anh muốn nhìn đi? Sao phải đổ cho Cục trưởng Tiền. Cục trưởng Tiền nhìn vậy nhưng lại là người đứng đắn!

Tiền Trình nói:
- Nếu Chu Bân đồng ý mà nói, tôi cũng không ngại, mở rộng tầm mắt một chút cũng tốt. Nhìn mây tím từ phía đông đến, quần lót của đệ nhất mỹ nhân là màu gì?

Chu Bân vô tình nói:
- Kiều Kiều, hôm nay em cho bọn họ mở rộng tầm mắt xem. Dù sao cục trưởng Tiền bọn họ cũng không phải người ngoài.

Lã Kiều kéo kéo lấy vạt áo, phong tình vạn chủng nhìn mọi người,
- Các anh thật sự muốn xem?

- Ừ!

- Vậy tôi vào nhà vệ sinh cởi ra

- Không được!

- Chỉ sợ khiến cho các anh phải thất vọng. người ta hôm nay căn bản là không có mặc.
Lã Kiều hai tay đặt ở nơi nào đó, ngại ngùng nói.

- …

Bốn người sửng sốt một trận, đột nhiên phát ra một trận cười đáng khinh bỉ,
- Ha ha…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK