Trời ạ ---- anh hùng thời nào, hào khí thời nào?
Cảnh tượng đêm nay thực khiến ba người mở rộng tầm mắt.
Chỉ là bọn họ không biết, việc này với Liễu Hải mà nói không phải là cao trào thật sự, hôm nay chỉ mới là hoạt động làm nóng người mà thôi. Anh không nghĩ rằng tên đàn ông mang khuôn mặt hung ác kia sẽ chịu thua nhanh như vậy. Chẳng có chút thú vị nào cả!
Vừa mới kích thích ý chí chiến đấu của mình thì bọn họ lại lùi bước. Liễu Hải nghĩ, bản thân mình tiến bộ hay là bọn chúng quá yếu?
Đằng Phi vội vã chạy tới:
- Cục trưởng Liễu, anh không sao chứ?
Liễu Hải mỉm cười, nói với Ô Cương và Tiểu Vu:
- Mau lên xe, thời gian không còn nhiều nữa!
Ô Cương tháo dây thừng khỏi người Tiểu Vu, hai người lúc này mới vội vội vàng vàng chạy tới, lên xe đến thẳng sân bay.
Mãi cho đến khi máy bay cất cánh, điểm sáng ấy dần biến mất trong đêm đen, Liễu Hải lúc này mới xoay người nói:
- Về thôi!
Lần tiễn biệt này, hai người rơi vào cảnh cùng đường bọn họ ở nơi đất khách quê người có thể bùng lên ý chí chiến đấu không?
Liễu Hải nhìn không gian xa xôi mà bọn họ đang tiến vào mà suy nghĩ xa xăm!
Toàn bộ quá trình, Đằng Phi vẫn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Liễu Hải, anh ta không thể tin được cảnh tượng thần kỳ tối nay lại có thể xảy ra ngay trong hiện thực.
Rõ ràng chính là những miêu tả trong điện ảnh, mà Liễu Hải lại có thể làm nhẹ nhàng đến thế. Thật sự khiến con người ta kinh ngạc.
Trên đường trở về, Đằng Phi nhớ lại cảnh vừa nãy, cho đến khi Liễu Hải phát hiện ánh mắt sùng bái kia Đằng Phi mới xấu hổ nghiêm mặt, hơi ngượng ngùng hỏi:
- Cục trưởng Liễu, sao lại không bắt bọn họ lại?
Liễu Hải châm điếu thuốc, lấy di động gọi cho Trương Nhất Phàm:
- Anh, sự việc đã giải quyết xong.
Trương Nhất Phàm và Liễu Hồng đang ở trong phòng chờ tin tức, nhận được điện thoại của Liễu Hải, hắn trả lời:
- Tốt! Được rồi, được rồi, nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai chúng ta quay về Vĩnh Lâm.
Liễu Hả hiểu rõ, tắt điện thoại:
- Chúng ta quay về khách sạn!
Liễu Hồng sán lại gần:
- Anh bảo Liễu Hải làm gì thế?
Trương Nhất Phàm mỉm cười, vòng tay qua eo Liễu Hồng. Tay hắn từ eo trượt xuống, dừng ở cặp mông đầy đặn của Liễu Hồng. Mông của Liễu Hồng, là thứ dễ dàng khơi mào dục vọng của đàn ông nhất, đầy đặn, căng tròn, Trương Nhất Phàm không kiềm chế được, véo mấy cái, bỡn cợt nói:
- Cặp mông của em luôn thu hút người ta như vậy!
Liễu Hồng tức chết được nói:
- Em hỏi anh chuyện công việc cơ mà? Anh bảo Liễu Hải làm gì?
- Yên tâm đi, đây là việc nhỏ, không làm khó cậu ấy được.
Liễu Hồng ngẩng đầu:
- Cậu thanh niên kia là Ô Cương đúng không?
Cô chưa gặp Ô Cương và Tiểu Vu bao giờ, chỉ nghe nói trong điện thoại, bởi vì sự việc lần trước ở Mỹ có ảnh hưởng quá lớn, Liễu Hồng cũng là từ miệng của Hà Tiêu Tiêu mới biết được những điều này.
Cho tới hôm nay nhìn thấy cảnh tượng ở khách sạn, Liễu Hồng liền đoán, nhất định là Ô gia không đồng ý cho hai người đó ở bên nhau, cho nên Ô Cương quyết định mang Tiểu Vu rời khỏi nhà.
Liễu Hồng không ở Mỹ, không có thấy sắc mặt của vợ Ô Dật Long lúc ấy, lúc đó bà nước mắt nước mũi đầy mặt quỳ dưới đất cầu xin Tiểu Vu từ bỏ quyền làm chứng trong vụ án của Michael. Để đổi lấy sự tự do của con trai mình, bà ta dám quỳ xuống cầu xin, đường đường là phu nhân Chủ tịch thành phố, đi cầu xin Tiểu Vu từ bỏ danh sự của mình, từ bỏ những nỗ lực vì vụ án này.
Và tự mình hứa hẹn, chờ sự việc kết thúc sẽ đồng ý cho bọn họ kết hôn.
Nhưng sau khi về nước, bà lại thay đổi thái độ, mắng mỏ Tiểu Vu thậm tệ. Đuổi Tiểu Vu ra khỏi nhà, Tiểu Vu vốn không muốn về nước, nếu không phải là Ô Cương đau khổ cầu xin, cô không thể không quay về.
Kỳ thật, trong lòng Tiểu Vu cũng đã từng nghĩ, xảy ra sự việc như thế này, Ô Cương lại không phải là đứa trẻ sinh ra trong gia đình bình thường, bọn họ nhất định sẽ không chịu. Vốn cô chỉ muốn đứng ở ngoài nhìn rồi sẽ đi nước ngoài, tránh sự thật.
Ai ngờ lại xảy ra việc như vậy, Tiểu Vu lòng như dao cắt, gần như đã không còn năng lực tự chủ. Sau đó, hai người rốt cục cũng rời khỏi Vĩnh Lâm, không ai có thể ngờ rằng, Ô gia có thể sai người bắt cóc giữa đường.
Nếu không phải là Liễu Hải xuất hiện, bọn họ nhất định xong đời rồi, cô cũng xong rồi.
Cô cho dù không chết, cũng bị người ta bán cho nhà thổ. Đương nhiên, tất cả việc này, Tiểu Vu không hề biết sự tình.
Liễu Hồng hiển nhiên không biết việc này, cô chỉ lo lắng cho Liễu Hải, nhưng nhìn nụ cười tự tin trên mặt Trương Nhất Phàm cô lại yên tâm.
Trương Nhất Phàm nói lại toàn bộ sự việc với cô, Liễu Hồng nghe mà trong lòng rất không thoải mái. Nhớ năm đó, chính mình thiếu chút nữa bị Liễu gia vu khống muốn nhảy sông tự tử, nếu không phải vì Trương Nhất Phàm cứu, Liễu Hồng nghĩ giờ này mình đã thành oan hồn rồi.
Vận mệnh của người phụ nữ, luôn long đong lận đận như vậy.
Nghĩ tới đây cô không khỏi thở dài!
Ôi --- Trương Nhất Phàm ôm eo cô hỏi:
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Không có gì!
Liễu Hồng lắc đầu lẩm bẩm:
- Em tin rằng sau khi trải qua chuyện này, tình cảm của bọn họ sẽ càng trở nên kiên định.
- Đúng vậy!
Còn có gì có thể khiến hai người không quý trọng tìm cảm mình có được trong hoạn nạn.
Trương Nhất Phàm cũng không thể tưởng tượng rằng, Ô gia lại đối xử với Tiểu Vu như vậy, hắn cho rằng Ô Dật Long hẳn là một người có lý trí, không nên khích động như vậy. Hắn nghĩ, đây là hành vi của Ô Dật Long ư? Hay là việc tốt lành do vợ ông ta gây ra?
Lần trước khi Ô Dật Long trở về, Trương Nhất Phàm dẫn người đến đón rồi đi ăn, vợ Ô Dật Long trên bàn rượu nói vài câu làm Trương Nhất Phàm vẫn nhớ mãi trong lòng.
Người phụ nữ hồ đồ này, không ngờ muốn hắn làm mai, tát hợp cho Diêu Mộ Tình và Ô Cương. Quả thực là quá hồ đồ!
Tuy nhiên, phần lớn vợ quan thường sa vào bài bạc. Các cô không có tư tưởng gì nhiều lắm, lại càng không nghĩ phải đối mặt với tương lai thế nào. Quan niệm của bọn họ chỉ là hưởng thụ, hưởng thụ hết mình những vinh hoa phú quý trên đời.
Người sống đến thân phận như các cô, về cơ bản đã không có gì để theo đuổi nữa, khi đàn ông ăn chơi trác tang đàn đúm, các cô đã tìm mọi cách để làm cho cuộc sống của mình trở nên phong phú.
Vì thế, xã hội này vì thế mà sinh ra một loại khác là những tên hề.
Trương Nhất Phàm ngồi trên sô pha, trò chuyện với Liễu Hồng về việc này, Liễu Hồng không khỏi thở dài.
Ôi ---- cái cuộc đời này.
- Liễu Hải bọn họ có đến đây không?
Liễu Hồng hỏi.
- Bọn họ về khách sạn rồi.
Nhận được câu trả lời này của Trương Nhất Phàm, tâm trạng Liễu Hồng trầm bổng, trên mặt lại có chút ửng đỏ lên. Cô nói:
- Em đi tìm quần áo cho anh, đi tắm rồi ngủ sớm một chút!
Trương Nhất Phàm vươn vai lười biếng:
- Nên đi ngủ rồi!
Ánh mắt dừng trên cái mông tròn trịa của Liễu Hồng, hắn lại nghĩ tới chuyện đó.
Hắn nghĩ bản thân càng ngày càng no ấm, dục vọng càng nhiều. Vì sao gần đây luôn rất kích động, không kìm chế được mình?
Mỗi khi đến lúc này, hắn đều nhớ tới Lý Hồng, đúng rồi, Lý Hồng thế nào rồi?
Bản thân có đến hơn một tháng không gọi điện cho Lý Hồng rồi, như vậy dường như có chút không ổn, chiếm được người ta liền quên luôn người ta. Cũng không biết trong lòng Lý Hồng nghĩ như thế nào.
Trương Nhất Phàm phát hiện, trong số những người phụ nữ của mình, Lý Hồng là người làm hắn không khống chế được mình nhất, hơn nữa chỉ cần nhìn thấy cô là lại không kìm nổi muốn đi chinh phục.
Bản thân hiện tại có thể xem như có được cô ấy chưa?
Từ khi có được nụ hôn của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm có thể nói là không lúc nào không nghĩ tới cô, trong lòng cũng âm thầm thề rằng nhất định phải chinh phục được cô.
Đây là một ý niệm rất kỳ quái, trước kia, Trương Nhất Phàm chưa hề nghĩ như vậy. Nhưng từ khi Lý Hồng xuất hiện, chiếm lấy toàn bộ tâm tư của Trương Nhất Phàm, hắn khác trước rất nhiều, ý chí chiến đấu càng mãnh liệt hơn.
Hắn bắt đầu khát vọng đi chinh phục, chinh phục đối thủ của mình.
Đối với phụ nữ, hắn ngược lại không có dục vọng lớn như vậy rồi, chỉ có khi nghĩ đến Lý Hồng, dục vọng của hắn mới có thể bành trướng lớn thế.
Tiếp đó, chính là đối mặt với thử thách nghiêm trọng nhất trêncon đường làm quan của mình, hắn nghĩ bản thân còn phải cố gắng tranh giành, chiến đấu như một người đàn ông, đi chinh phục đối thủ, đi tranh giành xuất chức Phó chủ tịch tỉnh.
Hắn phải bắt đầu, tạo nên thế lực của chính mình.
Liễu Hồng cầm quần áo đi ra, Trương Nhất Phàm còn đang suy nghĩ, bản thân càng ngày càng có dã tâm, đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Liễu Hồng nói,
- Anh đang nghĩ gì vậy, đi tắm đi!
Trương Nhất Phàm lấy điện thoại ra:
- Em tắm trước đi, anh gọi điện thoại đã.
Liễu Hồng là người phụ nữ hiểu chuyện, cô lập tức trở lại phòng chuẩn bị đồ dùng tắm của mình.
Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Lý Hồng, điện thoại của Lý Hồng đã tắt máy từ lâu.
Cô ấy đi đâu rồi? Trương Nhất Phàm trong lòng nghĩ, xét theo tình hình thường ngày, Lý Hồng sẽ không tắt máy. Những cán bộ giống như bọn họ, di động luôn mở suốt hai mươi bốn giờ. Lý Hồng tắt máy, chỉ có thể có một nguyên nhân chính là cô có việc.
Trương Nhất Phàm đoán không ra, Lý Hồng rốt cuộc là có việc gì, trong lòng hắn có chút nhớ nhung nho nhỏ.
Chờ Liễu Hồng tắm rửa sạch sẽ, Trương Nhất Phàm đi vào, giữ lấy Liễu Hồng đang chuẩn bị rời đi, Liễu Hồng đỏ mặt:
- Em kỳ lưng giúp anh nhé!
Trương Nhất Phàm đúng là có ý này, hắn liền cởi hết quần áo, ngâm mình trong bồn tắm.
Liễu Hồng vừa tắm xong chỉ mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, Trương Nhất Phàm nhìn cô, trong đầu nghĩ tới bộ dạng trước kia của cô. Sau vài năm, Liễu Hồng đã thay đổi, trở nên mặn mà hơn, chín chắn hơn. Hoàn toàn không còn vẻ quê mùa xưa kia, giờ cô đã thành một phụ nữ thành thị tiêu chuẩn.
Hơn nữa, cô còn là một giám đốc công ty rất có khí chất, rất gợi cảm. Khi Liễu Hồng kỳ lưng cho Trương Nhất Phàm, cô rất chuyên tâm, nhìn thấy ánh mắt Trương Nhất Phàm, Liễu Hồng nhẹ nhàng hỏi:
- Anh đang suy nghĩ gì vậy?
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Anh đang nghĩ đến em khi còn ở thị trấn Liễu Thủy, trong nháy mắt đã nhiều năm trôi qua! Tám năm, đúng tám năm!
Trương Nhất Phàm cảm thán.
Thời gian tám năm, Trương Nhất Phàm từ một chủ tịch thị trấn nhỏ, trong nháy mắt đã nắm quyền Bí thư Thành ủy. Hắn dùng thời gian tám năm đi hết con đường mà người khác cả đời cũng đi không xong.
Hắn cũng dùng tám năm để thực hiện ước mơ của mình. Cái sau cao hơn cái trước.
Hắn nghĩ, vào cấp tỉnh rồi, bản thân còn có thể tự nhiên phóng khoáng như vậy sao?
Cảm nhận được sự dịu dàng của Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm nhớ tới một câu, còn sống thì phải chiến đấu giống như một người đàn ông!