Trương Nhất Phàm nào có rảnh rỗi như vậy?
Hắn nói rồi, trực tiếp đến khu công nghiệp.
Lần này đến khu công nghiệp, không giống với ngày hôm qua, đại đội nhân mã, tiền hô hậu ủng. Trước kia Trương Nhật Phàm không thích phô trương như vậy, theo lý thuyết mà nói, một Phó chủ tịch tỉnh, không cần phải một đội người phòng ban của Hoài Châu đi theo.
Nhưng Quách Hoài Tài muốn xem xem Trương Nhất Phàm giải quyết chuyện nước thải ra sao, lúc này mới khúm núm ở phía trước dẫn đường. Còn nữa, Trương Nhất Phàm đều là nhân vật đáng tin cậy của Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc, nên có quy cách khác biệt như vậy.
Mà Trương Nhất Phàm trong lòng cũng muốn để cho họ nhìn thấy, khu công nghiệp làm vậy, tại sao lại làm như không thấy?
Dương Mễ dẫn theo hai phóng viên, thành thành thật thật đi theo sau.
Hai vị phóng viên này đến bây giờ mới tỉnh táo lại. Sáng sớm hôm nay, Dương Mễ nói với hai người, dẫn theo người còn lại, đi cùng Trương phó chủ tịch.
Hai người lúc đó nghe chưa hiểu, Phó Chủ tịch Trương nào? Người nào là phó chủ tịch Trương?
Khi họ thấy Trương Nhất Phàm, nghĩ tới việc xảy ra tối qua, liền nhìn một mạch xung quanh tìm lỗ hổng. Nhưng đáng tiếc khách sạn Lệ Viên không có cái lỗ chuột nào để họ tìm, nếu không hai người đã chui vào đó.
Hóa ra đây là vị Phó chủ tịch Trương tiếng tăm lừng lẫy, là vị phó chủ tịch trẻ tuổi nhất của toàn tỉnh, cán bộ cấp Thứ trưởng a!
Đêm qua quả thực đã mạo phạm đến Phó chủ tịch Trương, nhưng dường như hắn không so đo với hai người bọn họ. Bây giờ hai người đã hiểu rõ những vị cảnh sát kia đến đây làm gì rồi.
Quách Hoài Tài sớm đã biết được tin tức, nhưng thực ra lại bình tĩnh. Vì y biết mục đích lần này của phó chủ tịch Trương, duy nhất chỉ lo lắng là bí thư Lý Hồng vẫn chưa lộ diện.
Bí thư Lý Hồng mới là quả bom tấn, cho nên trong lòng mỗi người đều âm thầm đề phòng. Tuy nhiên, người biết Lý Hồng xuất hiện ở Hoài Châu không nhiều, đến cả Trương Nhất Phàm cũng không biết cô ta đến.
Phó chủ tịch thành phố phân công quản lý công nghiệp và trưởng cục Cục bảo về môi trường, khi bọn họ nghe được tin này, cảm thấy sứt đầu mẻ trán. Trong lòng liền trách mắng Quách Hoài Tài, sao không sớm thông báo, làm cho hai người nước đến chân mới nhảy.
Phó chủ tịch Trương trực tiếp đi đến khu công nghiệp, bọn họ một chút chuẩn bị cũng không có. Phó chủ tịch phân công quản lý công nghiệp ngồi ở xe sau, lén lút gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố đang công tác bên ngoài, nói phó Chủ tịch Trương đánh úp bất ngờ. Giọng nói có chút bất bình, cũng ám chỉ Quách Hoài Tài biết sự tình mà không báo.
Nếu Quách Hoài Tài không biết Phó chủ tịch Trương đã đến, sao y lại cho người đến khách sạn trực đêm?
Rõ ràng là y cố ý, làm cho Ủy ban nhân dân thành phố mất mặt.
Chủ tịch và Bí thư thành phố, từ trước đã bất hòa. Quách Hoài Tài vì có mối quan hệ với Phó chủ tịch tỉnh, mới ngồi lên được cái ghế Bí thư thành ủy, nhưng y muốn một mình nắm lấy triều chính, chấn trụ những người trong Ủy ban nhân dân thành phố, phải bỏ ra một phen mưu mô toan tính.
Chống hạn cứu tế lần này không phải là một cơ hội sao? Lại thêm chuyện nước thải của khu công nghiệp, nếu Phó chủ tịch Trương đến rồi, y còn có thể thờ ơ mặc kệ không? Trong long Quách Hoài Tài thầm nghĩ: hay là chú có bản lĩnh, mấy câu nói cũng có thể khiến hắn trở lại.
Quả nhiên, khu công nghiệp không có chút chuẩn bị nào, đợi đến khi đoàn người của Phó chủ tịch Trương vào khu công nghiệp, Chủ nhiệm và Phó chủ nhiệm ban quản lý khu công nghiệp mới dẫn người ra tiếp đón.
Toàn bộ khu công nghiệp vô cùng náo nhiệt, có gần trăm doanh nghiệp lớn nhỏ, ở chỗ này sản xuất có thứ tự. Chỉ có khuyết điểm duy nhất đó là vấn đề nước thải.
Sau khi Trương Nhất Phàm vào khu công nghiệp, lần lượt thị sát mấy công xưởng điển hình, lại còn hỏi nhiệm vụ sản xuất của bọn họ và chu kỳ đặt hàng, còn cả khó khăn trước mắt nữa. Hắn cũng nói cho họ biết, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rất coi trọng họ, hi vọng họ có thể cống hiến cho nền kinh tế Hoài Châu.
Khu công nghiệp Hoài Châu tuy là khu công nghiệp thuộc tỉnh, nhưng chúng có thể mang lại việc làm cho những người lao động địa phương, có thể mang đến những nhân khẩu lưu động cực lớn .v.v.. Những điều này đều có thể trở thành điều kiện xúc tiến sự thịnh vượng của nề kinh tế địa phương.
Đối với việc đến thăm của Phó chủ tịch Trương, mấy người phụ trách xí nghiệp lớn trả lời rất trật tự và có lý, không có chút gì là bôi nhọ lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố. Sau đó, Trương Nhất Phàm liền đề cập đến chuyện nước thải của bọn họ.
Hơn nữa còn muốn thị sát hiện trường, đêm qua, khi bọn họ ở ngoài công xưởng, đích thực đã nhìn thấy hiện trạng thực tế. Chỉ có ở trong công xưởng, mới có cơ hội tận mắt chứng kiến tình hình bên trong.
Nghe nói Phó chủ tịch Trương muốn xem thiết bị xử lý nước thải của công xưởng, những nhà xưởng này cũng không sợ, bọn họ liền thoải mái dẫn lãnh đạo đến hồ nước thải đằng sau công xưởng.
Theo như người phụ trách công xưởng nói:
- Xí nghiệp chúng tôi thải nước thải, tuyệt đối đạt tiêu chuẩn. Hơn nữa mặc dù thiết bị xử lý nước thải không phải là tiên tiến nhất, nhưng cũng không phải là quá lạc hậu, chúng tôi mỗi khi thải nước thải, đều tiến hành kiểm tra đo lường, nếu chưa đạt tiêu chuẩn thì chưa thải nước. Hơn nữa chúng tôi có thể làm mẫu tại chỗ cho lãnh đạo.
Lời nói của người phụ trách này, nói rất có lý, hơn nữa thiết bị và quy trình xử lý nước thải đều không tồi. Nhưng Trương Nhất Phàm lại không rõ vì sao họ lại lén lút thải nước thải trong đêm?
Không sợ hãi như vậy, nhưng thật ra Trương Nhất Phàm lại thấy họ vô tội. Nếu tối qua không tận mắt chứng kiến, tuyệt đối bị bọn họ lừa bịp rồi.
Hóa ra là có người vu cáo cho bọn họ? Sau đó, mọi người lại đến mấy nhà xưởng lớn, mỗi nhã xưởng không hoàn toàn giống nhau, nhưng bọn họ nói rất có lý, hơn nữa mỗi công xưởng đều có thể đưa ra chứng cứ cho mình.
Trái lại có mấy công xưởng nhỏ, không có thiết bị xử lý nước thải, hỏi bọn họ làm thế nào thải nước thải, bọn họ cũng không trả lời được. Vì vậy, mấy công xưởng này nhất định là chết chắc rồi.
Phó chủ tịch phân công quản lý công nghiệp thành phố thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này hữu kinh vô hiểm(có kinh hãi mà không nguy hiểm).
Mọi người đều nhìn thấy gương mặt Phó chủ tịch Trương luôn nở nụ cười thân thiết, Cục trưởng cục bảo vệ môi trường thở phào nhẹ nhõm. Như thế này chắc là qua cửa ải rồi!
Trong khu công nghiệp, có một nhà máy giấy, lại có mấy nhà máy bao bì, cùng với 7, 8 nhà máy khác, lớn nhỏ không dưới trăm nhà máy.
Sau khi thị sát cả khu công nghiệp, cả đoàn người lại quay về nhà máy lớn nhất, Trương Nhất Phàm cười ha ha nói:
- Gọi đồng chí trực đêm hôm qua ở Phòng bảo vệ đến đây một lát.
Người phụ trách nhà máy vô cùng khó hiểu, gọi người bảo vệ đến làm gì? Y cũng không biết rốt cục Phó chủ tịch Trương muốn bàn tính cái gì?
Trưởng phòng bảo vệ nghe nói tối qua có mấy người đến chụp ảnh, còn có hai phóng viên, tuy nhiên, máy ảnh của phóng viên đều bị đập hỏng, phỏng chừng chẳng còn lưu lại chứng cớ gì.
Trưởng phòng bảo vệ cũng không để ý, đột nhiên nghe thấy điện thoại của thư ký của Hội đồng quản trị gọi đến, y liền nói với đôi trưởng đội bảo an vừa mới vào:
- Anh đi với tôi đến chỗ Hội đồng quản trị kia.
Đội trưởng đội bảo an, chính là người đứng đầu đoàn người đến tập kích 3 người Trương Nhất Phàm và hai phóng viên đêm qua. Y cho rằng đêm qua đã lập công, chẳng lẽ ông chủ lại khen ngợi mình, nói không chừng lại có chút khen thưởng.
Khi bọn họ biết được, lãnh đạo thành phố đang trong văn phòng của Hội đồng quản trị, người đội trưởng này do dự một chút. Nhưng y vẫn chưa chuẩn bị để bỏ đi, trưởng phòng gọi y một câu, hai người bất chấp khó khăn bước vào.
Khi người đội trưởng bảo an này nhìn thấy Trương Nhất Phàm, y liền trợn tròn mắt. Lại nhìn Đằng Phi đang đứng cạnh, đang định quay đầu bước đi thì Trương Nhất Phàm gọi một câu:
- Đứng lại!
Bóng dáng đội trưởng đội bảo an liền đứng ngay tại đó, không động đậy.
Trương Nhất Phàm đứng dậy, đi đến bên y:
- Đêm qua không phải là to gan lắm sao, hôm nay sao lại thế này?
Vài người vừa nghe vậy, thầm giật mình, đêm qua, họ nghe thấy hai từ này như kim đâm. Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Làm người ta cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, người phụ trách công xưởng ngược lại lại bình tĩnh trở lại, y bình tĩnh nói:
- Vương Dũng, đêm qua rốt cục xảy ra chuyện gì, anh vẫn không nói thật ra ư, đây là Phó chủ tịch Trương, trước mặt Phó chủ tịch Trương không được nói láo!
Người đội trưởng bảo an tến Vương Dũng kia, nhìn ông chủ một cái, liền trả lời:
- Đêm qua, tôi đánh người của Phó chủ tịch Trương!
Ầm___ câu nói này như một quả bom tấn vang lên bên tai những người này.
Cái gì? Bọn họ không ngờ lại đánh người của Phó chủ tịch Trương? Sắc mặt mọi người biến sắc! Cũng không biết đêm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Những lời này nói ra, đến cả Quách Hoài Tài cũng không kìm được, trời ơi! Bọn người kia đã làm cái gì rồi?
Nếu Trương Nhất Phàm xảy ra chuyện gì ở đây, Bí thư thành phố như y cũng không tha thứ được! y đang muốn gọi người đến, đem tên khốn kiếp này đi!
Nhưng thật ra Trương Nhất Phàm rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Không việc gì, anh đem tình hình thực tế tối qua, nói thật vì sao lại đánh người? Anh nói đi anh vô tội!
Trong đám người, còn có một người hết sức bình tĩnh, chính là người phụ trách xí nghiệp.
Y nhìn đội trưởng bảo an:
- Nếu như Phó chủ tịch Trương nói là anh, thì anh nói đi! Không được nói dối!
Vương Dũng mới nói:
- Đêm hôm qua, khi công xưởng thải nước thải, Phó chủ tịch dẫn theo vài người đến, trong đó còn có hai phóng viên, hình như là đến lấy chứng cứ, bị một bảo vệ phát hiện, tôi mang theo người tiến đến, đánh thương bọn họ.
Quách Hoài Tài văng tục:
- Dẫn đi, dẫn đi, dẫn ngay đi!
Trương Nhất Phàm khua tay nói:
- Đừng vội!
Hắn nhìn Vương Dũng nói:
- Anh nói, công xưởng các anh đang thải nước thải?
- Vâng …
Vương Dũng trả lời to.
Lời nói của Vương Dũng, giống như một quả bom, nổ tung trong đám người đó. Công xưởng vừa nãy không phải nói rất hay đó sao? Vì sao lại lợi dụng khi đêm tối không người để thải nước thải?
Vấn đề này, không cần Trương Nhất Phàm truy cứu. Hắn gật gật đầu, quay người đi đến người phòng ban Hoài Châu nói:
- Bây giờ mọi người đều nghe thấy hết rồi nhé! Kế tiếp nên làm thế nào, còn cần tôi chỉ giáo nữa hay không?
- Lập tức đóng cửa những xí nghiệp thải chất thải không đạt tiêu chuẩn, trừ việc này ra, còn phải có người tiến hành phụ trách việc chống hạn cứu tế.
Trương Nhất Phàm nói xong câu này, giận dữ rời hiện trường.
Tất cả mọi người đều hoảng hốt lo sợ, nhưng vẻ mặt của người phụ trách công xưởng lại rất thản nhiên.
Cục trưởng cục bảo vệ môi trường hung hăng trừng mắt nhìn y, khi mọi người đều theo Phó chủ tịch rời khỏi, y liền mắng người phụ trách công xưởng:
- Có loại ….