Mấy ngày nay vừa bận tiếp khách, lại vừa tặng quà, Giám đốc sở Thương cũng không nhịn được, không hiểu Trương Nhất Phàm rốt cuộc muốn làm gì. Vì mối quan hệ với nhà họ Trương nên Giám đốc sở Thương cũng không ngại ngần gìmà hỏi thẳng Trương Nhất Phàm: khi ở Vĩnh Lâm có phải có chuyện gì khó xử hay không, nếu cần sự giúp đỡ thì cứ nói một tiếng là được, không cần phải khách khí như vậy.
Trương Nhất Phàm nói không có việc gì đâu, cháu chỉ đến thăm chú Thương một lát thôi. Trong khi Giám đốc sở Thương đang ngây người thì Trương Nhất Phàm liền xin phép ra về .
Buổi tối hắn ăn cơm với Liễu Hồng, tiện thể ngủ luôn một giấc, hôm sau trời vừa sáng đã lên đường trở về Vĩnh Lâm.
Hội nghị hai ngày đã khai thông được một vài điểm mấu chốt. Trương Nhất Phàm cho gọi Âu Dương Mạc tới, đưa hồ sơ của Liễu Hải cho anh ta.
- Tôi giao cho anh một người, anh ta là Đại đội trưởng đội hình sự ở Song Giang.
Âu Dương Mạc cầm lên xem qua, kinh ngạc tự nhủ: người tên Liễu Hải này thật không đơn giản, Bí thư Trương giao anh ta cho mình, đây có thể coi như là một sự tín nhiệm. Chỉ có điều ở đất Vĩnh Lâm này, biết sắp xếp chức vụ gì cho thỏa đáng đây?
Trên đường trở về, Âu Dương Mạc suy nghĩ về chuyện này mãi.
Đương nhiên kết quả tốt nhất là để Liễu Hải ngồi lên ghế Phó cục trưởng, nhưng chỉ một mình mình lên tiếng thì không quyết định được. Vấn đề về nhân sự từ trước đến nay là do Ô Dật Long định đoạt, ngay cả Bí thư Thành ủy trước kia cũng không thể quản lý được.
Âu Dương Mạc lại nghĩ, nếu Bí thư Trương đã giao anh ta cho mình, hẳn là đã sớm có sự chuẩn bị, mình nên làm tốt công tác chứng thực nhân viên trước đã.
Vì sự có mặt của Liễu Hải nên Trương Nhất Phàm mấy ngày nay cũng đang suy nghĩ làm sao để danh chính ngôn thuận đưa anh ta vào một vị trí ổn định. Hắn đương nhiên không thể để Liễu Hải làm lái xe cho mình. Qua vài ngày suy nghĩ, trong lòng hắn cơ bản cũng đã có dự tính.
Lại đúng dịp hội nghị vừa kết thúc, trên tỉnh có văn kiện đưa xuống, lần này địa khu Vĩnh Lâm có chỉ tiêu đưa sáu cán bộ đến bồi dưỡng tại trường Đảng của Tỉnh ủy. Vào thời gian này trong năm, rất nhiều người vì giành nhau một chỉ tiêu mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Lần này cũng không ngoại lệ, rất nhiều người cũng đang âm thầm lên kế hoạch, chỉ tiêu năm nay sẽ rơi vào tay ai đây?
Mấy trăm con người của bốn đơn vị lớn, nhưng chỉ có sáu chỉ tiêu, chỉ có mấy phần trăm hy vọng, bởi vậy nhiều người qua lại nhà Chủ tịch thành phố Ô thường xuyên hơn.
Chu Bân cũng có suy nghĩ này, anh ta tìm đến Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm mỉm cười, tuy không khẳng định nhưng cũng không phủ định. Thật ra Chu Bân muốn được đi bồi dưỡng chủ yếu là vì muốn thoát khỏi bàn tay của Chủ tịch thành phố Ô.
Ô Dật Long muốn anh ta làm tay trong, giám sát nhất cử nhất động của Bí thư Thành ủy, Chu Bân hiểu rất rõ đây không khác gì đẩy mình vào lò nướng, nhưng việc này anh ta không thể không tuân theo.
Lần trước thư ký của Chủ tịch thành phố là Tiểu Cảnh mời anh ta đến phòng tắm Dân tộc hưởng thụ xa hoa, Chu Bân đã biết mình bị lôi xuống nước rồi. Lần này chính là một cơ hội để anh ta thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, còn những việc khác anh ta không quan tâm.
Nhưng nhìn thấy Bí thư Trương tươi cười, anh ta liền cảm thấy thiếu tự tin.
Tối hôm đó, Chu Bân liền hẹn Tiểu Cảnh, muốn thăm dò đôi chút từ chỗ gã, Tiểu Cảnh là người tinh ý, tất nhiên hiểu rõ ý tứ của anh ta:
- Chủ nhiệm Chu, anh thân kiêm hai chức, quả là gánh nặng đường xa.
Chu Bân ở bên phía Ủy ban nhân dân thành phố cũng có lĩnh chút tiền lương, đây là chuyện mà Trương Nhất Phàm không biết. Nghe Tiểu Cảnh nói, anh ta liền biết mình lần này không thể diễn kịch được nữa, trừ phi Bí thư Trương ra sức ủng hộ anh ta đi bồi dưỡng.
Nhưng bản thân anh ta và Bí thư Trương lại không có quan hệ gì đặc biệt.
Chu Bân thở dài, trong lòng vẫn đang cân nhắc, làm thế nào để giữa Thôi Hồng Anh và Bí thư Trương phát sinh chuyện gì đó.
Chủ tịch thành phố Ô không phải đã nói rồi sao, chỉ cần Bí thư Trương muốn, tiền vàng, mỹ nữ, sơn hào hải vị, không thứ nào không thể thỏa mãn hắn. Chu Bân liền khẽ cắn môi, bất cứ giá nào cũng phải làm thôi.
Tám giờ rưỡi, Chu Bân liền gọi điện thoại cho Thôi Hồng Anh.
Thôi Hồng Anh đang lên mạng tự học, thấy số của Chu Bân lập tức chạy đến trả lời. Chu Bân nói:
- Cô chuẩn bị một chút đi, tôi sẽ lái xe tới đón cô.
Thôi Hồng Anh còn hỏi là có phải giống như lần trước, Bí thư Trương lại uống rượu hay không? Sau đó cô không nói gì thêm, lập tức nhận lời.
Cô làm một công việc có chức danh là bảo mẫu, ngoài việc giặt quần áo, nấu cơm, đương nhiên còn có nghĩa vụ phải bưng trà đưa nước, hầu hạ chủ nhân. Lần trước qua đêm cùng Bí thư Trương, trong lòng Thôi Hồng Anh giờ đã không còn gánh nặng tâm lý nữa rồi.
Bí thư Trương cũng không phải loại yêu râu xanh phóng đãng, ngược lại, hắn còn quan tâm đến cô như một người anh trai, chỉ có điều hắn không thể hiện bằng lời nói mà thôi. Thôi Hồng Anh là một cô gái rất sâu sắc thì sao có thể không biết điều đó?
Không lâu sau, xe của Chu Bân đã đến trước cổng trường, anh ta bấm còi, Thôi Hồng Anh liền đi ra.
Lúc lên xe, ánh mắt của Chu Bân dừng lại ở bộ quần áo quê mùa của Thôi Hồng Anh, nghĩ thầm: đã đến lúc rồi! Trước kia anh ta cũng đã từng nghĩ, trang điểm cho Thôi Hồng Anh một chút, ăn mặc xinh đẹp một chút, nhìn sẽ thấy thoải mái hơn. Nói không chừng Bí thư Trương trong một phút yếu lòng, khi cô đơn sẽ lấy cô lấp vào chỗ trống vắng đó.
Nhưng ý định này nhất định phải thực hiện đúng lúc. Nếu ngay từ đầu, Thôi Hồng Anh ăn mặc đúng mốt, trang điểm xinh đẹp , Bí thư Trương chắc chắn sẽ không thu nhận và giúp đỡ cô. Cũng không cần phải nói đến chuyện cô phải vừa học vừa làm, hoàn cảnh khổ sở đáng thương.
Hiện giờ Thôi Hồng Anh và Bí thư Trương cũng đã qua lại quen biết được hai tháng rồi, Chu Bân cho rằng hẳn là trong lòng Bí thư Trương đã chấp nhận cô rồi. Vì thế, anh ta liền chuẩn bị thực hiện kế hoạch thứ hai —— toàn lực tạo ra một Thôi Hồng Anh mới.
Chiếc xe dạo vài vòng trên những con đường của Vĩnh Lâm. Chu Bân đưa cô tới một cửa hàng thời trang. Đây chỉ là một cửa hàng thời trang bình thường, có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Chu Bân dẫn cô vào bên trong:
- Cô chọn mấy bộ quần áo đi.
Thôi Hồng Anh đứng đó, không hiểu Chu Bân muốn gì. Chu Bân trừng mắt nhìn cô:
- Ngày mai nhà Bí thư Trương có khách, quần áo cô đã cũ lắm rồi, cho nên tôi dẫn cô đi mua mấy bộ. Cô không cần lo lắng chuyện tiền nong, đây là thưởng thêm.
Thấy Thôi Hồng Anh không thèm nhúc nhích, Chu Bân nói:
- Hình ảnh của cô cũng đại diện cho hình ảnh của Bí thư Trương. Quần áo ở đây không đắt, rất bình thường, cô cứ việc chọn. Nếu không người ta nhìn vào sẽ nói Bí thư Trương đối xử không tốt với bảo mẫu.
Thôi Hồng Anh khẽ cắn môi, chọn một bộ quần áo giá bốn mươi mấy đồng. Chu Bân thấy thế nói với nhân viên bán hàng:
- Đổi lấy mấy bộ tốt một chút, giá khoảng trăm đồng, lấy bốn bộ.
- Chủ nhiệm Chu, không cần đâu!
Chu Bân không hài lòng nói:
- Tôi đã nói với cô không biết bao nhiêu lần rồi, khi ở bên ngoài thì hãy gọi tôi là anh Chu.
Thôi Hồng Anh nói:
- Anh Chu, mua một bộ là được rồi, tôi không mặc hết đâu.
Chu Bân nói:
- Cô sợ cái gì, đây là tiền của chính phủ. Cô đừng nghĩ những người như chúng tôi tiền lương không được bao nhiêu, thật ra tiền phúc lợi, tiền thưởng còn cao gấp mấy lần so với tiền lương. Nếu chỉ dựa vào chút tiền lương ấy thì chúng tôi sớm đã chết đói rồi. Cô hiện giờ làm bảo mẫu cho Bí thư Trương, coi như nhân viên hậu cần, tuy không có biên chế chính thức, nhưng phúc lợi thì không để cô thiếu đâu.
Thôi Hồng Anh làm sao biết được chuyện đó có đúng hay không? Thấy anh ta nói vậy nên cũng tin là thật.
Sau khi mua quần áo, Chu Bân nói, đi, tôi đưa cô đến một nơi.
Thôi Hồng Anh hỏi:
- Không đến chỗ Bí thư Trương sao?
Chu Bân nhìn đồng hồ:
- Đó là chuyện ngày mai, hôm nay nhiệm vụ chính của cô là đi theo tôi, tôi đưa cô đến một nơi. Tư tưởng của cô quá bảo thủ, phải mở rộng tầm mắt thôi.
Thôi Hồng Anh không hiểu, nhưng cô lại không dám cãi lời Chu Bân. Bởi vì nếu không có Chu Bân tuyển chọn, tìm ra Thôi Hồng Anh thì giờ cô vẫn còn là người làm thuê ở thành phố này, vật lộn với sinh hoạt phí và học phí.
Là Chu Bân cho cô cơ hội, cho cô hy vọng. Hơn nữa Chu Bân đối xử với cô cũng không tệ, bởi vậy, Thôi Hồng Anh rất nghe lời Chu Bân.
Không ngờ Chu Bân dẫn cô đến một hộp đêm. Hộp đêm Vương Miện là hộp đêm cao cấp nhất ở thành phố Vĩnh Lâm. Nơi này kinh doanh rầm rộ như vậy phần lớn là do các cán bộ đang tại vị và các nhân vật có uy tín danh dự của thành phố Vĩnh Lâm.
Trong chốn thành thị thế này thì một nơi ăn chơi náo nhiệt tuyệt đối sẽ không thể thiếu sự ủng hộ và cổ động và giúp đỡ của những nhân vật này. Người dân bình thường căn bản không dám bước vào chốn này.
Tất nhiên đây là lần đầu tiên Thôi Hồng Anh bước chân vào đây, vừa mới vào đã nhìn thấy nhân viên phục vụ nơi đây rất có khí chất với bộ sườn xám trên người, cô thầm than, xem ra mình đã đến nhầm chỗ, mình thật sự rất quê mùa, rất thô tục.
So với những cô gái trước mắt, quả thực không khác gì chim trĩ và phượng hoàng, cách biệt một trời một vực. Nhưng sau khi tiến vào hộp đêm, nhìn thấy cách ăn mặc rất gợi cảm hấp dẫn của các cô gái này thì Thôi Hồng Anh liền đỏ bừng mặt.
Cô không hiểu vì sao Chu Bân lại dẫn mình đến nơi này, bởi vì mỗi một góc của hộp đêm này còn có một cảnh tượng cực kỳ khó coi. Có một cô nàng xinh đẹp, rất biết cách ăn mặc đang ngồi trên đùi của một người đàn ông trung niên bụng phệ, bàn tay mập mạp của gã này còn đang len lõi vào trong quần áo của cô ả.
Bên này ca hát, bên kia uống rượu, còn có từng đôi một đang khiêu vũ khiến Thôi Hồng Anh mặt đỏ tía tai một trận.
Chu Bân thấy cô ngượng ngùng, liền đẩy ly bia qua:
- Đây là xã hội, sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt. Cũng là một ải của kiếp nhân sinh. Đừng cho rằng các cô ấy trời sinh đã như thế, nhiều khi bọn họ chỉ do bất đắc dĩ mà thôi. Cô nói thử xem, các cô ấy thích một gã trung niên thật sao, những lão đó đáng tuổi cha chú của các cô ấy, các cô ấy thích bị bọn họ sờ mó ôm ấp lắm sao?
- Không, tuyệt đối không! Tôi có thể nói chắc chắn như vậy, các cô ấy chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Nói gọn một câu, đó là vì sinh tồn.
Chu Bân uống rượu, nhìn Thôi Hồng Anh nói:
- Cô không cần thấy ngượng ngùng, sinh tồn ở cái xã hội này, sinh viên như các cô chỗ nào cũng có, cơ hội bao giờ cũng giành cho những người có chuẩn bị. Cô có hiểu lời tôi nói không, Thôi Hồng Anh?
- Chủ nhiệm Chu…
- Gọi anh Chu!
Chu Bân ngắt lời cô:
- Bình thường công việc của Bí thư Trương rất bận rộn, nếu cô rảnh thì nên chủ động một chút, chịu khó một chút. Không hiểu thì có thể học, ví dụ như nấu cơm chẳng hạn?
Thôi Hồng Anh nói:
- Cơm tôi biết nấu, nhưng tôi sợ nấu không ngon.
- Không có ai sinh ra đã biết, tôi vẫn muốn tìm người biết nấu cơm, bởi vì Bí thư Trương ăn cơm trong căn tin không quen. Nếu không phải thấy cô ở các phương diện khác đều ưu tú thì tôi đã sớm thay người khác rồi!
Thôi Hồng Anh vân vê vặt áo, xấu hổ nói:
- Tôi sẽ cố gắng làm tốt. Cảm ơn anh Chu đã nhắc nhở.
- Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ tranh thủ chút thời gian, đem dụng cụ nhà bếp qua, cô có thời gian thì luyện tập thêm. Còn về những chuyện khác cô căn bản không cần lo lắng, những chi phí cần thiết trong nhà Bí thư Trương, cô cứ nói với tôi. Còn chính cô nữa, tư tưởng cũng nên thoáng một chút, không cần quá bảo thủ, cứng nhắc.
Chu Bân nhìn về một phía, miệng lải nhải:
- Cô là sinh viên, phải học cách thức thời! Hôm nào tôi sẽ cho cô vài cái đĩa, cứ từ từ mà học hỏi!