Sức quyến rũ của tất giấy thường làm sôi sùng sục nhiệt huyết của đàn ông.
Nhưng cũng phải xem là dưới lớp tất giấy ấy là loại chân nào.
Nếu là chân voi thì chẳng có hiệu quả gì. Nhưng với cặp đùi đều đẹp, đẫy đà nhưng không mất cân đối của Liễu Hồng thì cho người ta cảm giác dâng trào.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng thế này những người đàn ông bình thường sẽ không ngừng nghĩ đến nơi bí ẩn sau lớp tất giấy kia. Trương Nhất Phàm đang nghĩ đến hình dạng đôi tất giấy này của Liễu Hồng.
Nghe nói có một loại tất quần được thiết kế ở giữa có khe hở, nhưng Liễu Hồng không bao giờ mặc loại tất quần có khe hở này, bởi vì như vậy quá dâm đãng, sẽ làm Trương Nhất Phàm phản cảm.
Nhưng cô nào có ngờ rằng lúc cô khom lưng bật đĩa, Trương Nhất Phàm từ đằng sau nhìn mông cô với ý nghĩ xấu xa, hơn nữa còn nghĩ nhiều hơn đến cái bên trong chiếc váy ngắn kia.
Đĩa bật lên rồi. Phim châu Âu, đa phần đều không có tình tiết gì, không khác gì động vật, thẳng thừng.
Trương Nhất Phàm thực ra không thích những thứ này, nhưng vì để có tình tiết nên đành xem vậy.
Vừa bắt đầu, trên màn hình vẫn chưa có gì cả thì đã truyền đến những âm thanh mà những người trưởng thành đều có thể tưởng tượng được, kích thích tâm tư hai người. Liễu Hồng là một người phụ nữ truyền thống, nghe thấy những âm thanh này, đột nhiên không biết phải làm sao. Trong lòng có chút hoảng loạn làm cổ cô đỏ lựng lên.
Cái đĩa VCD này có tính chất ghi nhớ. Đây chính là đoạn mà vừa nãy Liễu Hồng đang xem ư?
Ngày trước lúc cô và Hà Tiêu Tiêu ở cùng với Trương Nhất Phàm, cũng đã từng nghe thấy tiếng kêu kinh hồn như thế này của Hà Tiêu Tiêu. Nói thực là, tiếng kêu của cô còn kinh điển hơn trong đĩa nhiều. Đó là tiếng kêu được phát ra từ trong tim.
Nó là biểu hiện của khoái lạc, hạnh phúc của phụ nữ. Liễu Hồng không dám kêu. Cô có kêu cũng cố gắng nhịn, giảm âm thanh đến mức nhỏ nhất, miệng cắn chặt gối hoặc chăn.
Âm thanh trên ti vi, đa phần là phối âm. Diễn viên ở đây đang quay, sau đó sẽ do người phối âm rên lên. Như vậy sẽ không có tình cảm, chỉ là do nhu cầu của diễn phim.
Rất nhiều người xem những cuộn phim này đều mắng, người ta còn chưa vào mình kêu cái gì mà kêu?
Xem loại phim này với đàn ông đúng là lần đầu. Trong lòng Liễu Hồng mắng Hà Tiêu Tiêu toàn đùa cợt mình. Trương Nhất Phàm chắc là đang oán trách mình không chịu được cô đơn nên mới lặng lẽ xem cái này.
Lúc đang không biết làm sao thì Trương Nhất Phàm gọi:
- Ngây người ra đó làm gì thế? Lại đây.
- Ừ
Liễu Hồng trở nên hiền lành, ngồi nửa mông lên giường đang định cởi đồ.
Trương Nhất Phàm nói:
- Đừng ---- Như thế cũng tốt.
Liễu Hồng nhìn Trương Nhất Phàm kinh ngạc, không cởi quần áo sao làm được? Cô liếc nhìn màn hình, người phụ nữ đi dép cao gót, mặc tất giấy, áo vét bị cởi nửa chừng, ngửa mặt nằm trên bàn trà.
Hai nhân vật chính hợp thành hình bán cầu, nhấp nhoáng, to gấp đôi mình, người đàn ông da đen trông giống như quỷ trên màn hình, thẳng như thế này, đưa cái vật đàn ông của hắn đâm thẳng vào.
Ti vi truyền đến âm thanh mất hồn, Liễu Hồng liền nhắm mắt lại, Mẹ ơi, thật là khủng khiếp, tất giấy bị gã đàn ông đâm thủng một lỗ.
Thật là biến thái.
Liễu Hồng vỗ ngực, căng thẳng.
Trong lòng nghĩ Trương Nhất Phàm không phải là định chơi trò này chứ? Tất mình đi là loại cực dày mà.
Trương Nhất Phàm kéo Liễu Hồng, Liễu Hồng bảo:
- Tắt đi, em …
Trương Nhất Phàm cười:
- Đúng là đồ cổ lỗ sĩ.
Vừa rồi xem cái đĩa này là hắn muốn Liễu Hồng thay đổi quan điểm đi một chút.
Nhưng, Liễu Hồng không thích, nên hắn thấy nên tắt đi là hơn. Những thứ này đã không còn phù hợp với độ tuổi hắn rồi. Nếu là thời trai trẻ, mười mấy tên sinh viên nam tụ tập với nhau trong kí túc xá sẽnghiên cứu thứ này.
Lúc đó tiểu tử Hồ Lôi rất quái đản, không biết gã kiếm đâu ra mấy cái đĩa, sau đó mọi người trong ký túc xá đều tụ tập lại. Buồn hơn là sau khi xem sau, tên tiểu tử này lại nghĩ ra một ý nghĩ điên rồ. Một nhóm nam sinh trần truồng đứng đó, rồi tè vào khăn.
Xem ai bắn xa nhất, người bắn xa nhất sẽ được tặng một cái chén. Cái chén này còn do Hồ Lôi bỏ tiền ra mua, ngoài ra còn thêm tiền thưởng một nghìn tệ nữa. Cuối cùng làm cho cả toàn ký túc xá nam đều chạy đến phòng bọn Trương Nhất Phàm để thi đấu, làm cho cả phòng thật kinh khủng, khiến Trương Nhất Phàm chỉ còn cách chạy ra ngoài ngủ.
Lúc đó mạng internet không phát triển, nếu mà phát triển, up lên mạng, chắc là đạt kỷ lục Guinness cũng nên, nói không chừng còn đạt giải ý tượng sáng tạo ấy chứ.
Sau đó việc này bị nhà trường phát hiện, lấy tội danh làm ảnh hưởng đến sự phát triển của thanh niên, hủy bỏ mục này. Hồ Lôi vì vậy mà bị phê bình một trận.
Tắt VCD, lúc này Liễu Hồng mới tiến lại gần, Trương Nhất Phàm ôm lấy cô, cảm nhận được sự đầy đặn của ngực cô áp vào mình, đó là một cảm giác rất thích thú.
Trương Nhất Phàm cố tình ôm chặt lấy cơ thể Liễu Hồng, làm cho vòng ngực hình cầu của cô dần dần bị biến dạng.
Cảm giác bị ép bẹt này làm Liễu Hồng cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng. Cô thấy Trương Nhất Phàm càng ngày càng trêu đùa mình, hơn nữa còn chơi trò mạo hiểm. Nếu cởi hết ra rồi lên thì giữa hai người chẳng có cảm giác mới mẻ lâu nay nữa.
Đây chính là cái mà Hà Tiêu Tiêu lo lắng, sợ hắn hay ăn vụng bên ngoài, phụ nữ không ở bên cạnh đàn ông sẽ chăng hoa.
Đây cũng không phải nói Trương Nhất Phàm hư đốn thế nào, nhưng trong thời buổi này, những con tiểu yêu tinh dụ dỗ mê hoặc đàn ông cực nhiều, những cán bộ cấp bậc như gã, tuổi trẻ tài cao lại có địa vị, cô gái nào mà không động lòng.
Nếu Trương Nhất Phàm muốn tìm người tình thì quá đơn giản.
Có lúc không cần hắn phải nghĩ, đám thuộc hạ bên dưới đã nghĩ hộ hắn rồi.
Hơn nữa rất nhiều đứa con gái nghĩ trăm phương nghìn kế, hao tâm tổn trí để tiếp cận các vị quan to để đạt được mục đích nào đó của mình đến cả ông già cũng không tha huống chi là cán bộ cấp phó Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi phong độ như Trương Nhất Phàm?
Nếu gặp phải những đứa tâm tính tốt còn đỡ, chẳng may gặp phải con hồ ly tinh lòng dạ đen tối thì hậu quả khôn lường.
Sự lo lắng của Hà Tiêu Tiêu không phải là không có lý, bởi vậy cô nghĩ ra một cách là để Liễu Hồng học những chiêu mới nhằm giữ Trương Nhất Phàm lại. Trong lòng Liễu Hồng vẫn còn hơi đắn đo, rất khó xử với chuyện này. Trước là lo lắng bị Trương Nhất Phàm hiểu nhầm, sau là sợ học không được lại làm hỏng hình tượng, không ngờ Trương Nhất Phàm còn cởi mở hơn cô, chẳng hề câu nệ gì cả.
Ôm cơ thể Liễu Hồng, tay Trương Nhất Phàm đã trượt xuống phần tất giấy, hắn rất muốn biết Liễu Hồng mặc tất giấy gì, nếu là tất quần thì hắn rất muốn thử cảm giác xuyên qua tất giấy.
Nhưng Liễu Hồng mặc tất quần, lại còn là loại siêu dày, Trương Nhất Phàm không có tìm hiểu gì về tất giấy. Giật mình nghĩ vừa rồi không phải là rất thần kỳ sao? Tất giấy bị xuyên thủng một lỗ, thật là trâu bò, ông mày cũng muốn thử xem sao.
Những người uống rượu thường rất hay kích động, hắn vỗ mông Liễu Hồng, bảo cô nằm sấp xuống, Liễu Hồng đã hiểu ý hắn, xấu hổ nói:
- Để em cởi nó ra nhé?
Trương Nhất Phàm lắc đầu, cởi ra làm gì, đang cần cảm giác này mà.
Thật không ngờ, câu này của hắn nhiều năm sau bị một công ty quảng cáo đánh cắp bản quyền.
Liễu Hồng mặc đồ, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Trương Nhất Phàm uống khá nhiều, mặc dù đã ói một lần, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, hắn đi lại phía sau Liễu Hồng, nhằm chính xác.
Ôi, sao lại không được nhỉ?
Chẳng lẽ người Trung Quốc không lợi hại bằng người ngoại quốc ư?
Sớm đã nghe nói cái đó của người ngoại quốc rất lợi hại, có thể đục lỗ trên tường, mình thì đến tất giấy cũng không xuyên qua được. Trương Nhất Phàm dùng lực, đâu biết rằng Liễu Hồng mặc tất siêu dầy. Trương Nhất Phàm không hề biết rằng còn có loại này.
Liễu Hồng vốn định giúp hắn thực hiện nguyện vọng này, lặng lẽ dùng móng tay móc một lỗ, nhưng thật đáng tiếc, loại tất siêu dày mà cô mua này là hàng hiệu nước ngoài, dùng móng tay cũng không làm gì được.
Trương Nhất Phàm nghịch một hồi thì nhụt chí.
Liền xem lại đĩa VCD, xem rút cuộc là tại sao?
Không lẽ hàng ngoại quốc lại trâu bò hơn Trung Quốc?
Mặt Liễu Hồng đỏ lên, cố gắng làm theo yêu cầu của Trương Nhất Phàm, bật đĩa VCD lên xem. Lúc vừa xem Trương Nhất Phàm liền phiền muộn.
Người phụ nữ xuất hiện trên màn hình, trước đó có cảnh cô ta đi tất, chết tiệt, tất quần mà cô đi ở giữa có một đường may. Bị lừa rồi.
Liễu Hồng nhìn hắn, cuối cùng cũng không nhịn được cười lớn.
Không có văn hóa đúng là đau buồn.