Quãng đường đi từ trên đỉnh dốc xuống dài khoảng trăm mét, Liễu Hải nghĩ, cho dù phanh không ăn thì vẫn hoàn toàn có thể gạt cần số để giảm tốc độ.
Ông ấy là tay lái giàu kinh nghiệm, chắc hẳn có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này.
Nếu ông ấy làm theo cách này, cho dù chiếc xe có đâm vào hàng rào bên phải, nhiều nhất cũng chỉ hỏng xe, người chưa chắc đã mất mạng. Bởi vậy, Liễu Hải thầm nghĩ, giả như ngày hôm ấy đường trơn quá, chiếc xe không thể ngăn lại được thì có khả năng sẽ trực tiếp bị lật xe.
Nhưng để dẫn tới tình huống bị lật xe như vậy, nhất định phải có thêm một điều kiện quan trọng, đó là tốc độ quá cao. Dựa theo tình huống lúc bấy giờ, Liễu Hải lại đưa thêm một giả thiết như vậy.
Cho dù chiếc xe đi từ trên núi xuống thì cũng không thể vượt quá bảy mươi, tám mươi km/giờ được, và cũng không thể gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức ấy. Lão Cao là lái xe giàu kinh nghiệm, lại rất quen thuộc con đường này, có thể gây ra tai nạn kinh khủng như vậy, ngay cả Liễu Hải cũng cảm thấy có gì đó không bình thường.
Liễu Hải lái xe với tốc độ sáu mươi km/giờ hướng thẳng về phía vách đá bên phải, song lúc còn cách vách đá tầm hai mét, chiếc xe đã hoàn toàn dừng lại. Hành động nguy hiểm vừa rồi khiến Bạch Khẩn ở phía sau hét lớn:
- Cẩn thận —— Anh điên à?
Thấy xe đã dừng lại, Bạch Khẩn mất bao lâu mới bình tâm lại được.
Liễu Hải lại bước đền gần quan sát vị trí bị lật xe, từ bên kia lăn qua, rồi rơi xuống khe núi này, đủ để thấy được tình huống lúc bấy giờ khẩn cấp đến nhường nào.
Chỉ trong ba ngày, trên con đường này đã đặt thêm một hàng cột xi măng bảo hộ, có lẽ người ta mới xây thêm từ sau sự cố của Ô Dật Long. Trước kia đã có nhiều người chết trên đoạn đường này. Các tài xế lái xe đi qua đoạn này đều gọi nơi này là “giao lộ tử thần”.
Nhưng từ trước đến nay vẫn không có ai quan tâm đến vấn đề này, chỉ từ sau vụ tai nạn của Ô Dật Long, người ta mới lập tức lắp đặt thêm nhiều thiết bị phòng hộ.
Liễu Hải thở dài, xã hội ngày nay chính là như vậy, trước khi xảy ra chuyện thì chẳng ai quan tâm, đến lúc mất bò rồi mới đi lo làm chuồng.
Ngày trước, lúc anh ta còn đi theo Trương Nhất Phàm vẫn thường thấy hắn khuyên răn cấp dưới, đến lúc này Liễu Hải mới thực sự thấy cảm động.
Các cán bộ của chúng ta lúc nào cũng có kiểu mất bò mới lo làm chuồng.
Bạch Khẩn thấy Liễu Hải cứ đứng ngây người ra đấy, liền vẫy tay gọi:
- Ngơ ngẩn ở đấy làm gì thế? Anh muốn em chết cóng à?
Bấy giờ Liễu Hải mới lên xe, quay lại đỉnh dốc.
Bạch Khẩn vừa lên xe đã hỏi ngay:
- Có phát hiện được gì không?
- Lão Cao chắc là có vấn đề.
Ban nãy Bạch Khẩn cũng trông thấy Liễu Hải lái xe với tốc độ sáu mươi km/giờ mà vẫn dừng lại trước vách đá một đoạn. Còn lúc tai nạn xảy ra, chiếc Audi mà Ô Dật Long ngồi lại không hề có dấu hiệu phanh lại. Hơn nữa, cho dù là phanh xe có vấn đề thì chắc hẳn lão Cao vẫn có đủ thời gian để giảm tốc độ xe.
Bạch Khẩn nói, vì ông ấy sợ quá nên giẫm nhầm chân ga, thêm nữa, rất có khả năng chân ông ấy bị chuột rút. Dù thế nào đi chăng nữa thì chỉ có mình lão Cao hiểu được tình huống lúc bấy giờ.
Nhưng lão Cao đã chết, Ô Dật Long lại hôn mê bất tỉnh, cũng có thể chết bất cứ lúc nào.
Lúc chiếc xe mất lái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai đương sự lại không thể cung cấp manh mối gì. Thấy Liễu Hải cau chặt hai hàng lông mày, Bạch Khẩn liền nói:
- Vụ án này, sở Giao thông tỉnh đã chính thức ra kết luận rồi, tử vong ngoài ý muốn, anh đừng có can thiệp vào.
Liễu Hải quay sang cười với bà xã, bày ra một vẻ mặt thật thà chất phác.
Bạch Khẩn cũng cười theo, có chút thích thú nhìn anh ta. Người đàn ông này có niềm hứng thú vô tận, một khi muốn biết chuyện gì, anh ta nhất quyết sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Bạch Khẩn chỉ sợ Liễu Hải gây phiền phức, hơn nữa, lão Cao cũng chết rồi, chẳng lẽ còn định kéo thi thể ông ấy lên tòa định tội sao? Lão Cao là thân tín của Ô Dật Long, hai người họ cũng không có thâm cừu đại hận, ông ấy không thể liều đến mức hi sinh tính mạng để đẩy Ô Dật Long vào chỗ chết được.
Liễu Hải nói, đây chỉ là một giả thiết thôi. Lúc bọn anh phá án, bình thường sẽ đưa ra rất nhiều giả thiết, sau đó căn cứ vào các giả thiết này để điều tra vụ án.
- Em thấy giả thiết này của anh không ổn, một lái xe trung thành như vậy không thể làm những chuyện thâm cừu đại hận với ông chủ của mình như vậy được. Hơn nữa con cái ông ấy cũng rất khá, Ô Dật Long trước giờ lại chưa từn bạc đãi ông ấy. Anh nói xem, ông ấy có thể hại Ô Dật Long được hay không?
Hai người ngồi trong xe tranh luận qua lại.
Bạch Khẩn nói:
- Anh nói không lại em đâu, hay bọn mình đánh nhau xem. Trừ cái khoản võ vẽ ra thì cái gì em cũng không chịu thua anh.
Đôi vợ chồng trẻ này thực thú vị, có việc gì không giải quyết được, ý kiến hai người bất đồng là họ lại đánh nhau. Dĩ nhiên, cái gọi là đánh nhau ấy cũng chỉ là “ôn tập bài vở” mà thôi.
Bởi bình thường công việc của Bạch Khẩn rất bận, nên hai người họ dùng cách này để giảm bớt áp lực. Quả thực nhờ có cách rèn luyện này, thân thủ Bạch Khẩn cũng dần dần vượt qua cả Bạch Thanh Tùng.
Liễu Hải khởi động xe rồi nói:
- Thôi đi, gần đây anh chuyển sang lấy đức thu phục người rồi!
- Thu phục cái đầu anh ấy! Lấy đức thu phục người.
Liễu Hải nghe vậy mỉm cười.
- Đừng đùa nữa, bọn mình đi thôi, nếu không anh Phàm lại phải đợi.
Nghe nói sắp gặp Trương Nhất Phàm, Bạch Khẩn không ầm ĩ nữa.
Lúc hai người lái xe đến Ủy ban nhân dân tỉnh, Trương Nhất Phàm liền bước ra khỏi văn phòng.
- Đi xem tình hình Bí thư Ô thế nào.
Từ lúc Ô Dật Long được chuyển vào bệnh viện Nhân dân tỉnh, Trương Nhất Phàm vẫn chưa đi thăm y. Vì mấy hôm vừa rồi vẫn phải liên tục cấp cứu, đến lúc này cũng vẫn chưa qua được thời kỳ nguy hiểm.
Đi cùng họ còn có Đằng Phi và Trương Tuyết Phong. Hai người này vừa thấy Liễu Hải và Bạch Khẩn liền chào Liễu Hải một tiếng.
Hai chiếc xe lái thẳng đến bệnh viện, Ô Dật Long được chuyển vào phòng hồi sức đặc biệt, có chuyên gia túc trực bên cạnh, người bình thường không được phép vào.
Trong hành lang, vợ Ô Dật Long đang ngồi cùng mấy người thân của y. Một thời gian dài không gặp mặt, vợ Ô Dật Long đã già đi trông thấy. Nhất là vụ tai nạn lần này càng khiến cô phải chịu đựng nhiều gánh nặng hơn nữa.
Ô Cương không có ở đó, ngay cả cả một người an ủi cũng không có, bà mẹ Ô Dật Long thì khóc lóc thảm thiết.
Có người trông thấy Phó Chủ tịch Trương đến, liền đứng dậy chào hỏi, Trương Nhất Phàm liền khoát tay.
- Tôi đến thăm anh ấy một lúc rồi đi ngay.
Ô Dật Long nằm trong phòng theo dõi đặc biệt, mũi y cắm ống dưỡng khí, trên đầu và khắp toàn thân đều quấn băng kín mít, trông chẳng khác gì hình ảnh xác ướp trên tivi.
Trông thấy bộ dạng này của y khiến Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy buồn bã. Liễu Hải và Bạch Khẩn gửi đến người nhà Ô Dật Long một lẵng hoa, còn Trương Nhất Phàm thì vào văn phòng bác sĩ hỏi thăm tình hình Ô Dật Long.
Bác sĩ nói:
- Nạn nhân bị thương nặng ở đầu, não bộ có tình trạng xuất huyết, trên người cũng có nhiều chỗ gãy xương. Tạm thời trước mắt chỉ có thể đảm bảo tính mạng, có thể khỏe lại hay không thì chỉ có thể xem ý chí sống còn của anh ấy mà thôi. Có điều, cho dù anh ấy tỉnh lại thì vẫn cần tiến hành phẫu thuật não, cơ hội thành công là rất nhỏ.
Trương Nhất Phàm liền quay sang hỏi Đằng Phi:
- Khi nào Ô Cương về tới nơi?
Sáng hôm qua hắn đã gọi điện thoại cho Đổng Tiểu Phàm, kể sơ qua tình hỉnh của Ô Dật Long, bảo cô lập tức thu xếp về nước ngay. Đằng Phi đã ghi lại thời gian chuyến bay của họ, liền trả lời:
- Chuyến bay bốn giờ chiều nay ạ.
Thăm Ô Dật Long một chút rồi hỏi han người nhà y.
Nhóm người Trương Nhất Phàm lại vội vàng rời đi. Lúc ra đến cửa bệnh viện, Trương Nhất Phàm liền trông thấy có mấy chiếc xe đang từ từ tiến vào, người xuống xe là Cục trưởng cục Tư pháp ở Vĩnh Lâm, Ấn Tương và Cục trưởng cục Giao thông, Bùi Vạn Lý, theo sau còn có Diêu Mộ Tình.
Diêu Mộ Tình mặc một bộ trang phục đen, đeo chiếc kính râm lớn, tóc buộc đuôi ngựa, vẻ mặt trông cực kỳ nghiêm túc. Bọn họ nhìn thấy Trương Nhất Phàm liền bước đến chào hỏi.
Trương Nhất Phàm cũng bắt tay họ.
- Mọi người đến thăm Bí thư Ô à?
Cả đám người đều im lặng, Ấn Tương thở dài nói:
- Bí thư Ô là lãnh đạo cũ của chúng tôi, giờ anh ấy thành ra như vậy, chúng tôi chỉ có thể đến thăm thôi, cũng chẳng giúp được gì nhiều.
Trương Nhất Phàm liền an ủi:
- Bí thư Ô sẽ không có chuyện gì đâu, mọi người phải tin tưởng vào anh ấy, cũng phải tin tưởng vào bản thân mình. Bác sĩ nói, chỉ cần anh ấy có ý chí mạnh mẽ, nhất định sẽ tỉnh lại.
- Hy vọng là như thế!
Sắc mặt Diêu Mộ Tình hơi đổi, bước đến trước mặt Trương Nhất Phàm, lúc hai người họ bắt tay, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Cô cũng đến thăm Bí thư Ô.
Diêu Mộ Tình chỉ gật đầu, không nói thêm lời nào.
Trương Nhất Phàm vẫy tay nói:
- Mọi người đi đi, tôi về đây.
Ba người liền lặng lẽ đi vào trong, nhìn theo bóng dáng bọn họ, Trương Nhất Phàm và Liễu Hải liền bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Bọn họ đều là phe cánh chính của Ô Dật Long, lần này y xảy ra chuyện, mỗi người bọn họ chắc hẳn đều cảm thấy bất an. Nhớ lại lần trước Diêu Mộ Tình khéo léo chuyển sự chú ý của tổ chức Tây Phong về phía hắn, Trương Nhất Phàm vẫn luôn chú ý đến hành động ban nãy của cô ta.
Chỉ là khó có thể nhìn ra được vẻ mặt của cô ta ẩn giấu sau chiếc kính đen to bản.