Trương Nhất Phàm cũng không nói gì, chỉ cần hắn không cố ý đả kích bọn người Tần Xuyên, anh ta làm việc như thế nào, mình không nên can thiệp. mặc dù Lý Thiên Trụ đã có chào hỏi, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn nghĩ mình chỉ cần nắm bắt chừng mực sự việc thì nếu Trần Phong có tới tìm thật thì mình vẫn đưa tay ra tương trợ.
Dù sao cũng là vì xây dựng một tỉnh Tương hài hòa ổn định, môi trường an toàn đoàn kết, đây là chức trách của mỗi Đảng Viên và cán bộ.
Trần phong rất nhanh chóng phát hiện ra, mình ở Vĩnh Lâm luôn bị gò bó chân tay, bất luận làm thế nào cũng đều có cảm giác bị trói buộc, cảm giác này đến từ sâu thẳm trong lòng.
Anh ta nghĩ tới Lý Thiên Trụ, nhưng giờ phút này hắn cũng không muốn ngay lập tức gặp Lý Thiên Trụ, bởi vì khi Lý Thiên Trụ ở Bắc Kinh đã có dặn dò, có gì quyết định không được có thể nhờ Trương Nhất Phàm cố vấn, xin trợ giúp.
Trần Phong nghĩ, giờ mình đi tìm Trương Nhất Phàm, có phải là sớm quá hay không, mới vậy mà đã nhận thua rồi sao?
Trong lúc đang do dự, thư ký đi từ bên ngoài vào, báo cáo với anh ta một việc:
- Khai thác mỏ Đại Vũ Khang tổng muốn gặp.
Năm đó Diêu Mộ Tình từ lừa Khang Đại Vũ Hongkong sang đầu tư, sau này tập đoàn Vĩnh Lâm chiếm cổ phần quan trọng trong khai thác mỏ Đại Vũ, thực sự thuộc về Khang Đại Vũ chỉ có bốn mươi phần trăm. Nhưng suy cho cùng anh ta cũng là đại cổ đông, Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Hiện tại tập đoàn Vĩnh Lâm vừa giải thể thì bên dưới trở thành đám lộn xộn.
Khang Đại Vũ không thể không tìm chi viện, sớm giúp mình thoát khỏi khốn cảnh.
Chuyện năm đó Trần Phong không hề biết gì cả, anh ta bèn hỏi thư ký, thư ký lại cũng là người mới, không hiểu rõ nhiều về tình hình tập đoàn Đại Vũ, vì thế hắn liền nghĩ tới Chu Bân.
Trần Phong đi tìm gặp Chu Bân, hỏi thăm tình hình của tập đoàn Đại Vũ.
Chu Bân là người rất linh hoạt, nghe nói đến bí thư Trần thì trong lòng đã rõ rồi. Cục diện tập đoàn Đại Vũ rối rắm, chỉ có thông qua tổ chức lại mới có thể giải quyết vấn đề.
Nhìn về Vĩnh Lâm, chỉ sợ là không có nguồn vốn lớn như vậy.
Khang Đại Vũ muốn thoát ra, một trăm triệu cũng không phải là một con số nhỏ, người bình thường e gánh vác không nổi.
Chu Bân nghĩ, Bí thư Thành ủy mới có thể muốn thông qua việc giải quyết vấn đề của Đại Vũ mới nâng cao uy tín của mình ở Vĩnh Lâm, đây suy cho cùng là thành tích không nhỏ.
Vì thế anh ta rất cẩn thận đem sự tình năm đó Diêu Mộ Tình vào Đại Vũ, nói qua một lượt với Trần Phong. Chí ít nội tình trung gian tập đoàn Đại Vũ, Chu Bân biết được cũng không nhiều lắm.
Trần Phong nghe nói Diêu Mộ Tình là Trương Nhất Phàm một tay đưa vào, hiện tại Trương Nhất Phàm lại là phó chủ tịch tỉnh của công nghiệp phân quản, xem ra việc này giải linh còn cần hệ nhân linh.
Diêu Mộ Tình không ở đây, thì chỉ có tìm Trương Nhất Phàm.
Vì thế anh ta gặp Khang Đại Vũ trước, đây là người Hongkong đen thô. Nhìn qua tưởng là minh tinh họ Tăng nào đó của Hồng Kong, nhìn kỹ thì mới nhận ra sự khác biệt giữa hai người.
Tuy nhiên hình tượng Khang Đại Vũ luôn được gọi là Tăng Chí Vỹ.
Hai người nói vài câu khách sáo, Khang Đại Vũ lại đề xuất, mời bí thư Trần cùng nhau dùng bữa tối.
Lão Đại từ HongKong xa xôi tới, Trần Phong là một bí thư Thành ủy, đương nhiên là có trách nhiệm chiêu đãi một bữa cơm, nếu không thì thật không phải phép.
Ở trên bàn cơm, Khang Đại Vũ vẫn luôn thể hiện sự hài hước của anh ta, không khí trên tiệc rượu điều tiết rất tốt. Còn mục đích tới đại lục lần này chỉ có một, đó là rút vốn khỏi Vĩnh Lâm.
Trần Phong trong lòng như bị tạt nước lạnh, cả người đều ướt sũng, việc đầu tiên nhận được đó chính là gặp thương nhân HongKong rút vốn, một Bí thư Thành ủy làm sao kham nổi?
Trần Phong không có biện pháp nào, không có kế sách khả thi, bèn triển khai tuyệt chiêu chính phủ thường dùng—chính sách bỏ mặc.
Nhìn toàn bộ Vĩnh Lâm, có thể lấy một tỷ e là không thể. Trần phong mặc dù có chút thế lực, nhưng bảo anh ta tìm cách để rút ra 1 tỷ để đắp vào lổ này thật là không có.
Anh ta không giống Trương Nhất Phàm, nhiều tiền thế lớn, vợ của hắn hạ bút xuống một cái là có hai mươi tỷ trợ cấp cho quốc gia.
Muốn cho chính phủ bỏ vốn để tổ chức lại công ty khai thác mỏ này, đối với nền kinh tế của Vĩnh Lâm, đây cũng là cái hang động rất lớn.
Sau khi gặp mặt Khang Đại Vũ, Trần Phong đã mắc tâm bệnh.
Con mẹ nó, Khang Đại Vũ thật khốn khiếp, nếu không phải là do tập đoàn Vĩnh Lâm đóng cửa thì anh ta thật sự tin rằng sau lưng có người giở quẻ. Anh ta đang cố gắng nghĩ cách, khi trăm phương ngàn kế giữ Khang Đại Vũ ở lại, bên này gọi điện thoại cho Lý Thiên Trụ.
Nếu nói Khang Đại Vũ rút vốn, thì đây đúng là đả kích rất lớn đối với Vĩnh Lâm.
Lý Thiên Trụ trong điện thoại nhấn mạnh, bất luận anh dùng cách gì, nhất định phải giữ khách ở lại Vĩnh Lâm. Nếu không anh còn mặt mũi nào trụ lại Vĩnh Lâm?
Đối với Trần Phong mà nói, lời nói của Lý Thiên Trụ tức là mệnh lệnh, anh ta chỉ có thể chấp hành.
Nhớ ngày đó, khi Diêu Mộ Tình ở khai thác mỏ Đại Vũ, cô ấy còn từng muốn nuốt chửng ngành mỏ Vĩnh Lâm, nhưng bây giờ cô mà đi một cái thì cây đổ bầy khỉ tan, lại không có người thay thế nên các ông chủ Vĩnh Lâm cũng quyết định rút vốn đầu tư.
Bởi vì không ai có thể làm cho bọn họ an tâm mà đoàn kết lại, họ đương nhiên phải chọn cách lui binh. Ở Vĩnh Lâm, rất nhiều người còn tin tưởng Diêu Mộ Tình, thủ đoạn của cô rõ như ban ngày.
Nhiều như vậy cổ đông muốn rút lui, Khang Đại Vũ sao chống đỡ được? Anh ta chỉ có thể dựa vào chính phủ, dựa vào Trần Phong.
Không giải quyết được việc này, mình phải yêu cầu rút vốn thôi.
Vì thế, Trần Phong tổ chức một hội nghị thường vụ, trưng cầu ý kiến.
Nhưng trên hội nghị mấy tên hồ ly già sẽ không nêu lên chủ ý, người ta nói gì thì họ nói nấy, sau cùng thì nói bóng nói gió. Lần trước Lý Hoành Huy cũng bị Trần Phong chơi một vố, căn bản không lại anh ta.
Trần Phong liền đem vấn đề này đẩy qua cho chính phủ, chính phủ lại trả trở về. cứ đẩy qua đẩy lại như vậy, cuối cùng vẫn không có kết quả gì.
Thời gian này Khang Đại Vũ luôn ở Vĩnh Lâm, chờ đợi câu trả lời của Trần Phong. Anh ta đưa ra hai phương án giải quyết, hoặc là chính phủ bỏ vốn, đưa ngành mỏ Đại Vũ đi lên, hoặc là để người tự đi.
Anh ta là thương nhân nước ngoài, nếu từ Vĩnh Lâm đi, sau khi tin tức này lan ra, sẽ là một cú chí mạng đối với công tác mời thầu của Vĩnh Lâm về sau này. Cấp trên cũng sẽ trách mắng bộ máy làm việc Vĩnh Lâm.
Vì sao khi còn Trương Nhất Phàm, có thể mời nhà đầu tư đến, bây giờ đến các người thì lại để nhà đầu tư rút vốn đi? Điều này nói lên vấn đề gì?
Trần Phong không hy vọng mình gặp phải những chuyện xui xẻo này, rơi vào thế đường cùng, chỉ có cách đi tìm Hồ Lôi. Anh ta biết mối quan hệ giữa Hồ Lôi và Trương Nhất Phàm.
Trước tiên thử thăm dò thái độ của Hồ Lôi, nếu đường này không thông thì tìm Trương Nhất Phàm cũng không muộn. Quyết định như vậy, Trần Phong beng tự mình đến huyện Sơn Lam mời Hồ Lôi cùng đi ăn cơm.
Đối với ý đồ của vị tân Bí thư Thành ủy, Hồ Lôi biết rất rõ.
Nhưng hắn không biết cách nghĩ thưc sự của Trương Nhất Phàm, vì thế ở trên bàn cơm, Hồ Lôi chối từ nói:
- Đối với sự việc của ngành mỏ Đại Vũ, tôi hiểu rõ hơn mọi người, nếu có thể thực hiện được ý tưởng của Bí thư Trần thì thực sự quá tốt rồi. Nhưng nếu hai doanh nghiệp này hợp tác, thì chỉ sợ nguồn vốn sẽ có vấn đề. Ngoài ra, Bí thư Trần đã tham gia vào việc này, chúng ta cũng cần phải bàn bạc với ban giám đốc, rất khó có câu trả lời trong thời gian ngắn.
Ngành mỏ Vĩnh Lâm cũng trên danh nghĩa là thương nhân Hồng Kông đầu tư, Hồ Lôi có cổ phần nhất định, thực ra, ngoài mười phần trăm cổ phần của người ta ra thì còn lại toàn bộ đều là tiền của Hồ Lôi.
Lúc trước anh ta mượn của Tiêu Tiêu năm trăm triệu, thành lập ngành mỏ Vĩnh Lâm. Bây giờ bảo anh ta đưa ra hơn một tỷ để mua lại Đại Vũ thì anh ta cũng lực bất tòng tâm.
Ngành mỏ Vĩnh Lâm và tâp đoàn Hồ Thị là hai công ty hoàn toàn độc lập, giữa hai bên không có bất liên hệ nào, nói cách khác, trước kia Hồ Lôi và Băng Băng làm đều là cho sản nghiệp của Đồ Thị, ngành mỏ Vĩnh Lâm chính là sản nghiệp của họ.
Kỳ thật ngành mỏ Đại Vũ sau khi mất đi Diêu Mộ Tình, trở thành như bây giờ, Hồ Lôi chắc chắn mất đi một đối thủ cạnh tranh mạnh. Anh ta trong lòng cũng có ý muốn thôn tính đối phương, chỉ là người ta đã tìm đến cổng rồi, đương nhiên anh ta phải vờ như không có gì.
Vả lại trong thời gian ngắn không thể gom được nhiều tiền như thế.
Tiền của anh ta bây giờ cơ bản đã đầu tư vào ngành mỏ Vĩnh Lâm, tiền của Hồ Thị đều đã đầu tư hết vào bất động sản. nhưng anh ta tin rằng, ngành công nghiệp kếch xù như thế này, chỉ cần mở miệng ra với Liễu Hồng hay Tiêu Tiêu thì tuyệt đối thành công. Quan trọng là Trương Nhất Phàm có đồng ý hay không.