Tên Đới Lập Công này đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào, lại đến núp dưới bóng Chủ tịch Ân này. Có lẽ là do Phương Nghĩa Kiệt muốn kéo gã vào. Phương Nghĩa Kiệt biết rõ là cuộc sống của Đới Lập Công cũng không dễ dàng gì. Nhưng y biết mình không thể đấu lại với Trương Nhất Phàm được, lại thêm vụ việc của gia đình họ Lý, Phương gia đã chẳng còn uy phong như xưa nữa rồi.
Giờ Phương Nghĩa Kiệt cũng không dám tự đại nữa, hơn nữa còn ra sức kéo bè kéo đảng.
Đới Lập Công như có ý chuộc lỗi chủ động chào hỏi Trương Nhất Phàm, hắn chỉ gật đầu một cái, đúng lúc này thì thư ký Giải từ thang máy đi ra:
- Mọi người đều ở đây à! Chủ tịch Ân đang đợi mọi người ở trên lầu.
Trương Nhất Phàm dẫn đầu, mấy người bọn họ cùng nhau vào thang máy.
Từ thang máy đi ra, Tần Ức Liễu và mọi người lướt qua nhau. Trương Nhất Phàm liếc một cái, chỉ thấy Tần Ức Liễu đầu tóc rất gọn gàng, má hơi ửng đỏ. Cô cũng không nhìn mọi người xung quanh, chỉ đợi mọi người ra hết rồi đi vào thang máy.
Chủ tịch Ân ngồi trên sô pha uống chà một cách khá thờ ơ. Thấy mọi người đi vào, ông ta vẫy vẫy tay:
- Hôm nay là thứ bảy, các cậu cũng nên chú ý nghỉ ngơi một tí, lao động cũng cần phải kết hợp nghỉ ngơi hợp lý mà.
Phương Nghĩa Kiệt nói:
- Chủ tịch Ân, vậy chiều nay không đến khu kinh tế mới nữa, hay là đi câu cá nhỉ.
- Ý kiến hay.
Đề nghị này của Phương Nghĩa Kiệt được rất nhiều người hưởng ứng, đặc biệt là trưởng ban thư ký Giải:
- Chủ tịch Ân cũng lâu lắm rồi không đi câu cá, thời tiết hôm nay khá tốt, chi bằng theo ý Chủ tịch Phương đi, cùng nhau ra bờ sông câu cá, mọi người cùng nhau vui vẻ.
Đới Lập Công liền phụ họa theo:
- Vậy để tôi đi chuẩn bị đồ câu.
Trương Nhất Phàm cười thầm trong bụng, xem ra Đới Lập Công vẫn chưa thực sự được coi là cùng hội cùng thuyền với phe này. Nếu Phương Nghĩa Kiệt đã đưa ra gợi ý này tức là người ta đã có chuẩn bị trước. Ngươi còn chuẩn bị đồ câu gì nữa chứ? Cứ đi theo là được rồi.
Quả nhiên, Phương Nghĩa Kiệt cười ha hả nói:
- Trưởng ban Đới, đồ câu đã có sẵn rồi, đi thôi.
Khi mọi người đi vào thang máy, Chủ tịch Ân mỉm cười hỏi Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Nhất Phàm này, cậu đã từng câu cá chưa? Nếu chưa từng đi câu bao giờ thì hôm nay nên học tập một tí rồi.
Trương Nhất Phàm duy trì nụ cười nhạt nói:
- Hoan nghênh sự chỉ đạo của Chủ tịch Ân, Nhất Phàm khiêm tốn nhận lời.
Chủ tịch Ân gật đầu:
- Nguyên tắc trong thu hút đầu tư và câu cá là giống nhau. Cậu chỉ cần cho đủ mồi thì cá sẽ cắn câu. Trước mắt thị trường thành phố Song Giang khá ổn, thực sự là lựa chọn số một để đầu tư kiếm lời. Hơn nữa các cậu đề xướng hủy bỏ phí tăng dung lượng thực sự có thể thúc đẩy hơn nữa sự phát triển kinh tế của thành phố. Cậu là một tay cừ khôi trong kinh tế, điều này tôi thừa nhận. Nhưng những người trẻ tuổi có lúc lại quá nóng vội, không kiên nhẫn, chỉ muốn một bước lên trời. Đây là không đúng. Cho nên hôm nay việc câu cá này cậu cần phải học thật tốt.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng thành khẩn của Chủ tịch Ân thì đều thầm nghĩ “Ông Chủ tịch Ân này thật hiền hòa, không có phân biệt bè phái gì. Qua hai ngày nay thấy ông ta không có chút thành kiến đó lại còn chỉ bảo cho Trương Nhất Phàm. Điều này không giống với tính cách thường ngày của ông ta. Chẳng lẽ ông ta quên nỗi đau Dương Lập Thế rồi sao?
Ra khỏi thang máy, Ninh Thành Cương đã đứng ở đó đợi mọi người rồi, bảy tám người lên xe. Lần này ngoài vài tên cảnh sát hộ giá ra thì không có phóng viên nào nữa.
Cả một buổi chiều, Chủ tịch Ân câu cá cùng mọi người. Điều làm mọi người thấy buồn cười là Trương Nhất Phàm người vốn không thích câu cá lại là người câu được nhiều nhất.
Mà Chủ tịch Ân câu được rất ít, chỉ được có hai con cá chép chưa đầy nửa cân. Ninh Thành Cương vốn cũng câu được không ít, nhưng tên gian xảo này lại lén lút thả cá đi, chỉ để lại hai con hình dánh xấu xí, gầy còm.
Phương Nghĩa Kiệt câu được ba con. Nói chung những người tự xưng là cao thủ câu cá đều không so được với thành tích của Trương Nhất Phàm. Trên mặt Chủ tịch Ân không thấy một sự vui vẻ nào, hình như hôm nay ông không đến đây để câu cá mà là để giảng bài cho mọi người.
Thấy Trương Nhất Phàm câu được nhiều, Thư ký Giải ở bên cạnh nói:
- Câu cá luyện chủ yếu là tĩnh tâm, chứ không phải ở câu được bao nhiêu cá. Cá câu được càng ít mà vẫn có thể ngồi vững như núi Thái Sơn ở đây thì càng chứng minh được tâm của người này vững đến đâu.
Chủ tịch Ân giơ ngón tay cái hướng về phải Thư ký Giải:
- Cậu Giải càng ngày càng có giác ngộ đấy.
Ninh Thành Cương vừa nghe thấy vậy liền bắt một con cá to từ thùng bên cạnh ném sang thùng của mình. Dù nói thế nào đi nữa, lão Ninh già như mình cũng không thể giác ngộ cao bằng Chủ tịch tỉnh được.
Triệu Vĩ đi đằng sau, nghe thấy những lời nịnh bợ này liền thầm nghĩ công phu của Thư ký Giải cao thật. Nhưng Bí Thư Trương lại không thích nghe lời này, không câu được thì không câu được, lại còn tìm lý do này nọ. Con người Trương Nhất Phàm thích nhất sự thực sự cầu thị, ghét những cấp dưới nịnh nọt, được là được mà không được là không được.
Hôm nay mọi người câu được ít đại khái là vì hoàn cảnh môi trường mà ra.
Một bữa tiệc kéo theo là Chủ tịch tỉnh Ân, kết quả là mọi người đi cùng ông ta ba ngày, Trương Nhất Phàm đã sớm quên mất chuyện bầu cử ở thôn Tân Quang huyện Sơn Dương rồi.
Trương Nhất Phàm phát hiện ra rằng đi thị sát cùng vị lãnh đạo như thế này mệt hơn mấy chục lần công việc hàng ngày vậy. Mà không biết ông Chủ tịch Ân này uống phải thuốc gì mà lại giữ Trương Nhất Phàm đi cùng suốt cuộc hành trình thế.
Làm cho hắn vài lần định tìm cơ hội thoát thân nhưng đều bị ông ta gọi trở lại. Hơn nữa sau khi đến Song Giang lần này thì thái độ của Chủ tịch Ân với Trương Nhất Phàm đã khá hơn rất nhiều.
Trương Nhất Phàm nghĩ ông ta rút cuộc là có ý gì nhỉ?
Không ngờ sáng thứ hai đi làm, Từ Yến đến văn phòng nói với hắn:
- Bí thư Trương tối có rảnh không ạ?
Cô Từ Yến bốn mươi tuổi, nhưng vẫn ăn mặc rất hợp thời trang, trang điểm nhẹ nhàng làm cho bà ấy nhìn trẻ hơn tuổi một chút. Đặc biệt là mùi hương tỏa ra từ thân thể bà rất kích thích những tưởng tượng xa vời của cánh đàn ông.
Trương Nhất Phàm đang xem tài liệu, nghe thấy tiếng Từ Yến, hắn ngẩng đầu lên nhìn bà:
- Trưởng ban thư ký Từ, có việc gì không?
Từ Yến mặt đỏ lên, có chút ngại ngần nói:
- Tôi có chút việc riêng muốn nói chuyện với lãnh đạo. Tối nay có thể mời lãnh đạo cùng dùng bữa được không?
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Chị có việc gì thì nói bây giờ luôn đi, buổi tối tôi bận rồi.
Từ Yến thấy Trương Nhất Phàm không đồng ý, liền đưa Chủ tịch Ân ra:
- Thực ra tôi không dám làm phiền lãnh đạo, là cậu tôi bảo tôi đến tìm anh.
Cái gì đến thì sớm muộn cũng phải đến. Chủ tịch Ân cuối cùng cũng có việc cần nhờ vả. Vài hôm nay Trương Nhất Phàm vẫn cứ suy nghĩ mãi, tại sao ông ta đột nhiên thay đổi thái độ với mình thế lời lẽ thì ôn hòa thì ra là còn cái chiêu này đợi mình ở đằng sau.
Nếu Từ Yến đã lấy tấm bài là ông ta ra thì bữa ăn này thực sự là không thể không đi. Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Thế để tối nói vậy.
- Vâng ạ!
Từ Yến giống như một cô gái nhỏ vui vẻ đi ra.
Buổi chiều Trương Nhất Phàm đi gặp Hồ Lôi, Liễu Hồng cũng đến. Cô đang ngồi cạnh giường gọt táo. Sự việc này bọn họ che giấu cũng thật tài tình, vẫn chưa nói cho Băng Băng và người nhà của Hồ Lôi.
Liễu Hồng cũng lấy cớ đến chăm sóc Hồ Lôi. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm xuất hiện, Liễu Hồng đứng bật dậy:
- Bí thư Trương.
Trước mặt người ngoài, Liễu Hồng bao giờ cũng rất khách khí, cho dù là không có người ngoài, cô cũng tự coi mình là người ngoài, không bao giờ làm nũng trước mặt Trương Nhất Phàm.
Sức khỏe của Hồ Lôi có chuyển biến tốt. Tên này bình thường được tầm bổ tử tế, lại còn dùng toàn thuốc ngoại nên hồi phục rất nhanh. Lúc Trương Nhất Phàm vừa vào anh ta đã hút một điếu rồi.
Trương Nhất Phàm liền mắng:
- Muốn chết à?
Liễu Hồng nói:
- Tôi không quản được anh ấy, nên đành để cho anh ấy hút.
Trương Nhất Phàm nhắc nhở một câu:
- Vậy cô gọi Băng Băng đến, xem có quản được không.
Hồ Lôi liền vứt ngay thuốc đi.
- Có cần thế không hai người? Tôi không hút nữa là được chứ gì?
Y nhìn mặt Liễu Hồng, không khỏi bất mãn nói:
- Liễu Hồng từ khi nào em với anh Nhất Phàm mặc chung một cái quần thế? Sao lại nghe lời anh ý đến thế?
Liễu Hồng là người chân thực, nghe đến đây mặt cô đỏ lên.
Lúc này, Bạch Khẩn và Lưu Hải cũng đến, Trương Nhất Phàm nhìn thấy Bạch Khẩn nói:
- Phân xưởng Tùng Hải sao rồi hai cậu?
Bạch Khẩn cười đáp:
- Nhờ phúc của anh, mọi việc bình thường. Nếu không tôi làm gì có thời gian đi chơi thế này?
Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Lúc nào mời anh cậu đến Song Giang này uống vài ly, tôi mời.
- Anh tôi nói, anh ấy vẫn luôn muốn đến thăm anh, chỉ sợ anh không có thời gian gặp anh ấy thôi.
- Những việc này thôi không nói nữa. Khi nào cậu ta đến, cậu thông bảo cho tôi. Tối nay tôi còn có chút việc phải đi trước đây.
Trương Nhất Phàm ra về, Liễu Hải tiễn ra tận cửa, y bảo với Trương Nhất Phàm, việc y đến trường làm thủ tục xin học đã xong xuôi rồi.
Dự tính sang tuần có thể chính thức lên lớp. Trương Nhất Phàm vỗ vai y:
- Chỉ cần cậu đem bằng tốt nghiệp về đây những việc khác không cần cậu phải lo.
Lên xe xong hắn đột nhiên hỏi:
- Hôn lễ của Cậu và Bạch Khẩn là vào lúc nào đấy?
Liễu Hải có chút ngượng ngùng nói:
- Bạch Khẩn bảo để năm sau
Trương Nhất Phàm nhìn y với ánh mắt tán dương làm Liễu Hải cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Buổi tối Từ Yến mời khách ở làng chài Bắc Hải, Từ Yên đưa một người đến tìm hắn. Người này là một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi, trông khá hoạt bát, trang phục khá chỉnh tề.
Quần áo hàng hiệu và đồng hồ hiệu làm người ta vừa nhìn đã biết là người có tiền. Chỉ có điều Trương Nhất Phàm không đoán ra được, theo lý, Từ Yến không dám tự tiện đưa người lạ đến gặp hắn, đây chắc chắn là ý của Chủ tịch Ân.
- Bí thư Trương, vị này là Quách Nhất Quân.
Từ Yến đến ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm, Quách Nhất Quân lại ngồi giữa hai người. Thấy Từ Yến giới thiệu về mình, anh ta liền đứng dậy đưa tay về phía Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, hân hạnh, hân hạnh.
- Trước kia thường được nghe chú nói qua về Bí thư Trương, hôm nay được gặp, đúng là không tầm thường. Bí thư Trương là Bí thư Thành ủy trẻ nhất ở tỉnh Hồ Nam này, tiền đồ rộng mở, tiền đồ rộng lớn. Nhất Quân sau này phải nhờ Bí thư Trương chiếu cố nhiều.
Đối với những lời nói khách sáo kiểu này, Trương Nhất Phàm không thích nghe tí nào hết, hơn nữa hắn cũng không thích ông Chủ tịch Ân này tí nào cả. Đừng tưởng rằng mày nói khoác lác vài câu là tao sẽ đồng ý. Trương Nhất Phàm vẫn không hề hé răng xem xem đối phương đến đây với ý đồ gì.
Quả nhiên, trên bàn Quách Nhất Quân đề cập đến hạng mục hai công trình của công ty Âu Phil đang bị đình chỉ thì có thể để cho bên y nhận xây dựng không. Từ Yến ngồi một bên không nói gì chỉ quan sát kỹ sắc mặc của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm đang phiền não, hiện giờ sự việc của công ty Âu Phil đã chẳng ra đâu vào đâu rồi, bên Emi thì mãi không có tin tức gì cả. Nhưng tên Quách Nhất Quân này có đáng tin không? Những kẻ bám váy đàn bà mà vào thì hơn nửa là không đáng tin.
Đang lúc do dự, điện thoại của Trương Nhất Phàm reo lên, hắn nhìn điện thoại, là Ôn Nhã gọi tới. Trương Nhất Phàm cầm điện thoại ra ngoài:
- Bên Émi có tin rồi, cuối tuần sau cô ấy sẽ đến, tình hình cụ thể cô ấy sẽ nói với anh sau.