Đổng Tiểu Phàm nhìn:
- Tiểu Lăng, lại đây, đứng làm gì thế, ngồi xuống đi!
Lăng Vi nào dám cùng ngồi ăn cơm với Chủ tịch tỉnh cùng phu nhân? Khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ ửng lên, sợ đến mức xua tay liên tục:
- Không, em đứng đây được rồi.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Ơ, đứng thì làm sao mà ăn được? Đừng sợ, cùng ngồi xuống đi. Chị có chuyện muốn nói với em đây.
Trương Nhất Phàm cũng nói một câu:
- Ngồi đi, đừng sợ.
Lúc này, Lăng Vi Vi mới thận trọng ngồi ghé nửa mông xuống gần Đổng Tiểu Phàm.
Trương Nhất Phàm ra ngoài nghe điện thoại. Đổng Tiểu Phàm nhìn Lăng Vi Vi một hồi:
- Tiểu Lăng, em năm nay bao nhiêu tuổi?
Lăng Vi Vi có vẻ hơi hồi hộp:
- 23 ạ.
- Học chuyên nghành gì?
- Tốt nghiệp trung học, chuyên nghành kinh tế thương mại ạ.
- Ồ.
Đổng Tiểu Phàm gật gật đầu.
- Học kinh tế thương mại ra chắc chắn là có nhiều kinh nghiệm, chị thấy với điều kiện của em như thế, sau này ắt sẽ làm nên việc lớn.
Rồi cô nhìn Liễu Hồng:
- Chị Liễu Hồng, công ty chẳng phải là đang cần nhân lực sao? Chị thấy Tiểu Lăng thế nào?
Liễu Hồng hiểu ý liền tiếp chuyện:
- Tiểu Lăng, công ty chị quyết định chuyển đến Giang Hoài, công ty đang cần nhân sự, em có hứng thú không?
- A! Em..
Liễu Hồng nói:
- Thế này nhé, em cứ suy nghĩ đi, công ty chị là công ty thành viên của Iomega của Mỹ, có một văn phòng đại diện trong nước. Nếu em muốn làm thì lương thử việc là 2 nghìn 2, hết hạn thử việc là 3 nghìn. Ngoài ra còn có thêm tiền phần trăm hoa hồng.
- Ba nghìn?
Tiểu Lăng có chút kinh ngạc, cô làm phục vụ ở khách sạn lương còn chưa đến chín trăm, thêm cả tiền thưởng nữa là một trăm, một tháng cao nhất là được một nghìn. Tuy nhiên, hiện tại cô bị điều đến nhà chủ tịch tỉnh Trương làm bảo mẫu tạm thời, nhưng giám đốc Tô chẳng có sự chiếu cố đặc biệt nào cả, do vậy, cô thấy hơi buồn.
Liễu Hồng nói:
- Công ty ở thành phố Giang Hoài, nếu em đồng ý thì cứ nói với chị một câu bất cứ lúc nào.
Lăng Vi Vi cắn môi, gật gật đầu. Cô nhìn lại mình, đến bản thân còn không biết nấu cơm. Phu nhân chủ tịch tỉnh sẽ rất ko vừa ý. Cô ở lại khách sạn chẳng qua cũng vì công việc tạm thời, đãi ngộ cũng không phải là quá tốt, cô bị điều đến làm bảo mẫu cho nhà chủ tịch tỉnh Trương chủ yếu là do Tô Vệ Minh thấy cô lớn lên xinh đẹp quá.
Lăng Vi Vi đưa ra quyết định rất nhanh chóng:
- Vâng, em đi. Em đi.
Trương Nhất Phàm từ bên ngoài đi vào thì các cô đã thỏa thuận xong rồi.
Sau khi ăn cơm xong về đến nhà, Đổng Tiểu Phàm đi tắm, cô lấy máy sấy tóc lại:
- Sấy cho em cái, hôm nay đi nghỉ sớm.
Trương Nhất Phàm cầm máy sấy tóc và nói:
- Em ngủ sớm như vậy làm gì?
- Mai em phải đi New York. Chị Liễu Hồng sẽ nấu cơm cho anh. Công ty sẽ nhanh chuyển đến đây.
- Đi New York sớm như vậy à? Ở đây mấy ngày, e đi rồi, a thấy không quen.
- Việc công ty thì nhiều, gia tộc Rose Richer sẽ đánh nhau sớm hơn dự định đấy, em phải trở về ngay lập tức.
Trương Nhất Phàm trong lòng ngạc nhiên:
- Như thế chẳng phải có một trận đại chiến thương gia tầm cỡ thế giới rồi ư? Càng có khả năng cuộc đấu tranh giữa họ là nguyên nhân khiến cho cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới bùng phát.
- Ân oán giữa Gia tộc Rose Richer và tập đoàn tài chính Mỹ rất sâu nặng, xảy ra thương chiến chỉ còn là việc sớm hay muộn. Lần này chỉ sợ Iomega cũng không thể may mắn tránh khỏi, em phải liên lạc với người chị tốt để bàn bạc một chút mới được.
- Có cần giúp đỡ không?
Trương Nhất Phàm nghe nói gia tộc Rose Richer chuẩn bị khai chiến, không khỏi có chút lo lắng thay cho Tiểu Phàm.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Vậy anh bảo tổ chức Tia chớp đưa em sang Mỹ đi, đến lúc đó nhất định không thể thiếu được sự giúp đỡ của họ.
- Cái này không thành vấn đề, em cũng nhớ phải giữ gìn sức khỏe, tiền thì thiếu thật, nhưng an toàn phải là trên hết.
Đổng Tiểu Phàm ngẩng mặt cao tủm tỉm cười:
- Em bảo Tiểu Lăng đến công ty làm thay cho chị Tiểu Hồng rồi, anh có trách em không?
- Sao có thể trách em được, thực ra cô ấy đi làm sẽ tốt hơn là ở đây. Bảo mẫu không thể làm cả đời được, chỉ là hôm nay em không cho cô ấy đi thôi. Cô ấy muốn ra ngoài va chạm xã hội lâu rồi.
Trương Nhất Phàm vuốt ve khuôn mặt cô, hai người im lặng nhìn nhau một cách âu yếm.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Nhân viên ủy ban cũng chẳng biết nghĩ gì nữa, họ không quan tâm đến cuộc sống của lãnh đạo, chỉ biết khoác lác nịnh bợ. Nhưng nói ra cũng khó, vì anh là Chủ tịch tỉnh. Theo quan sát của em mấy ngày này, Giang Hoài cũng chẳng tốt lắm, nhìn thì tưởng phồn thịnh chứ thực ra khủng hoảng nặng.
- Yên tâm đi, tất cả đều đã qua rồi, mai anh sẽ bảo tổ chức Tia chớp đi chuẩn bị, từng tốp sẽ tiến vào Mỹ, tất cả đều nghe theo lệnh của em.
Đổng Tiểu Phàm kéo tay ông xã:
- Cảm ơn anh.
Tóc khô rồi, Trương Nhất Phàm liền ngồi xuống:
- Miêu Miêu, phải làm sao bây giờ?
- Miêu Miêu đi đến nhà cậu học, cái này anh không cần lo lắng. Đợi sau khi xảy ra thương chiến của gia tộc Rose Richer, em sẽ rời văn phòng chính về nước, thực ra em không thích cái ngày phong ba này.
- Không phải em ở Hawaii để mua đảo sao? Chúng ta mỗi năm đi nghỉ phép một lần, giới công chức đấu nhau cũng mệt chết đi được, nếu như bị sập bẫy thì thường sẽ không tự chủ được, anh thì luôn nghĩ rằng lúc nào cũng có thể ung dung, tự do tự tại.
- Anh nghĩ đến cái đẹp! Đổng Tiểu Phàm đẩy hắn cái:
- Làm tốt chức Chủ tịch tỉnh nhé, đừng để ông cụ thất vọng, nói không chừng về sau Trương gia trông đợi vào anh và anh cả đấy.
Hai người nói chuyện đến đêm mà vẫn mãi chưa chán.
Buổi sáng ngày thứ hai, Trương Tuyết Phong và Liễu Hồng đưa Tiểu Phàm ra sân bay. Trương Nhất Phàm có cuộc hội nghị nên không tới sân bay tiễn được.
Buổi chiều, Lục Chính Ông sẽ đi Châu Âu khảo sát, lần này do Ủy ban tỉnh dẫn đầu. Tổng cộng đoàn khảo sát có 21 người tham gia. Tan hop, Lục Chính Ông nói:
- Chiều nay đoàn khảo sát sẽ đi Châu Âu, mọi người không cần phải đi tiễn, có chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Điền đaị diện là được rồi.
Ông tiếp đãi Trương Nhất Phàm:
- Đồng chí Nhất Phàm, lần này thời gian đi Châu Âu sẽ là nửa tháng đấy. Công việc ở Giang Hoài giao lại cho cậu. Việc chọn ra ứng cử viên cho chức Phó chủ tịch thành phố thì đợi tôi về hẵng bàn. Những việc khác chỉ cần không vi phạm quy định công việc là được. Gọi điện cho tôi là được rồi, đồng thời, phải thường xuyên liên lạc với Bàng Bí thư, ông ấy là đồng chí lão thành tương đối quen thuộc với nghiệp vụ ở Giang Hoài.
Cái Lục Chính Ông lo lắng còn là vì vấn đề nhân sự, ông sợ sau khi ông đi rồi, Trương Nhất Phàm sẽ hớt tay trên chức phó chủ tịch thành phố Giang Hoài. Trương Nhất Phàm cũng hiểu rõ tính cách ông ta, làm Bí thư một tỉnh, ông ta có quyền hành rất lớn.
Dặn dò Trương Nhất Phàm xong, khi bắt tay Bí thư Bàng, Lục Chính Ông có chút không yên tâm:
- Lão Bàng, chúng ta là bạn nối khố nhiều năm rồi, đồng chí Nhất Phàm mới đến không lâu, chưa quen lắm với công việc của Giang Hoài, mong anh nhắc nhở nhiều hơn, có việc gì không quyết định được thì gọi điện cho tôi nhé.
Bàng Bí thư thận trọng nói:
- Xin Lục Bí thư yên tâm, tôi và đồng chí Nhất Phàm sẽ phối hợp tốt để ông yên tâm ở Châu Âu khảo sát.
- Có lời này của ông thì tôi yên tâm rồi!
Lục Chính Ông nắm chặt tay.
Lý Hồng ở đây, Lục Chính Ông cũng chẳng bỏ sót cơ hội mà dặn dò cô ta đôi câu:
- Bí thư Lý Hồng, tôi rất tán thưởng phong cách làm việc của cô, nhanh gọn, dứt khoát và quyết đoán, có cô làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật là phúc của trăm họ Giang Hoài chúng ta.
Lý Hồng biết ông muốn nói gì, liền nói:
- Xin Lục Chính Ông tuyệt đối yên tâm, có Lý Hồng ở đây, Giang Hoài không dám làm loạn đâu.
Lục Chính Ông nói:
- Tốt, tốt, có điều tôi vẫn cứ phải nhiều lời một câu. Một khi phát hiện cán bộ nào vi phạm kỷ luật, việc đầu tiên là cô phải gọi điện cho tôi. Và phải kịp thời báo cáo với Bàng Bí thư.
- Yên tâm đi, tôi biết rồi.
Lý Hồng gật gật đầu, trả lời nghiêm túc.
Lục Chính Ông bắt tay với các mọi người, sau khi chia tay ra về, trên mặt vẫn còn nguyên nụ cười tủm tỉm.
Lý Hồng thấy tình cảnh của ông ta như vậy, không thể không thở dài, quyền lực của Lục Chính Ông lớn như vậy, e rằng đó chẳng phải là việc tốt.
Trương Nhất Phàm cũng hiểu được hành động vừa rồi của Lục Chính Ông, thực sự hơi quá. Làm Bí thư một tỉnh ủy mà ngày cả việc bổ nhiệm một vị Phó chủ tịch thành phố cũng nắm trong tầm tay.
Chu Nhất Lai được nêu tên rồi, nhưng rõ ràng Lục Chính Ông không đồng ý, vì thế việc này lại bị lắng xuống. Nhưng ông ta lại sợ khi mình không có ở đây, Trương Nhất Phàm lại phá hỏng quy tắc, do vậy mới thể hiện sự yếu đuối này.
Ở trên xe, Lục Chính Ông bảo lái xe dừng xe lại, gọi Chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy lên xe mình, nói nghiêm túc:
- Đồng chí Chu Bác, ông là người quản lí của Giang Hoài, tôi có việc dặn dò đồng chí đây, cho dù có phải là tỉnh ủy hay không, chính quyền tỉnh có hoạt động gì lớn, thì việc đầu tiên là đồng chí phải báo cáo cho tôi biết, có vấn đề gì, đồng chí sẽ là người duy nhất tôi hỏi đấy.
Chu Bác gật đầu:
- Xin Bí thư Lục cứ tuyệt đối yên tâm, tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý làm tốt việc này.
Lục Chính Ông lúc này mới thấy yên tâm, dặn dò nhiều người như thế thì chắc sẽ không sai sót được.
Làm Bí thư một tỉnh ủy, cho dù có gặp phải tình huống nào đi chăng nữa, thì thế cục vẫn là do tay mình nắm giữ! Lục Chính Ông trong lòng đang tự nhủ thầm câu nói này.