Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Mộ Tuyết tỉnh lại, cô phẫn nộ nhìn tên gầy, tức đến nỗi bổ nhào cắn y mấy phát, còn có cái tên vô tích sự Lưu Trí Viễn kia, không ngờ giúp kẻ xấu làm điều ác, một kẻ nhu nhược.

- U U, Tiểu Anh đâu?
Vương Mộ Tuyết hỏi U U.

U U đáng thương, quần áo bị xé rách cả, lộ ra cả một mảng da thịt trắng như tuyết cùng với vết đỏ, một chiếc dây áo lót bị đứt , hơn nửa chỗ phải che đậy đã bị lộ ra ngoài.

Trời có chút lạnh, lạnh đến nỗi cô nơm nớp lo sợ, toàn thân run rẩy.

U U toàn thân mệt mỏi, ngó ra ngoài, nhỏ tiếng nói:
- Cảnh sát đến rồi!

Tên gầy mắng một câu:
- Đừng nói chuyện, cẩn thận ông đây một phát bắn chết các cô.
Y cầm súng, huơ huơ trước mặt hai người.

Bên ngoài lò gạch, vài cảnh sát thử lặng lẽ bọc đầu từ phía sau, Triệu Sâm lạnh lùng cười:
- Tiểu tử, để bọn họ thành thật một chút, ông đây cũng đã từng là quân nhân, đừng hy vọng giở trò, để mấy tên lén lén lút lút ở phía sau trở về đi.

Liễu Hải ra hiệu cho cấp dưới,vài chiến sĩ cảnh sát vũ trang chỉ còn cách lùi về sau, lặng lẽ ẩn nấp chờ lệnh.

Hai chiếc xe chạy như bay đến, Trương Nhất Phàm và Diệp Tử Bình xuống xe, Liễu Hải lập tức chạy từ từ đến:
- Bí thư Trương, Cục trưởng Diệp, trong tay tên tội phạm có bốn con tin, bây giờ đang giằng co với chúng ta. Đối phương rất xảo quyệt, kế hoạch thử bọc từ phía sau của chúng ta đã thất bại.

- Xem ra đây là một kẻ bắt cóc đã trải qua huấn luyện, có năng lực trinh sát rất cao. Bí thư Trương, ra chỉ thị đi ạ!
Diệp Á Bình đang đợi chỉ thị của Trương Nhất Phàm.

Xa xa có một vài người dân trong thôn gần đó, nghe nói mấy tên tội phạm trốn trong lò gạch, có vài người bị dọa đến nỗi mềm nhũn cả người.
- Trời ơi, hôm qua tôi còn đi ngang qua đó.

- Tôi cũng vậy, giặt quần áo bên bờ sông nữa?



Vài người sợ hãi trong lòng, vỗ ngực với vẻ sống sót sau tai nạn.

Mười mấy đội nhỏ của đội truy bắt, hơn một trăm chiến sĩ cảnh sát vũ trang, bố trí trận địa bao vây sẵn sàng đón địch trong cái lò gạch nhỏ này. Triệu Sâm nhìn đồng hồ, mắng một câu:
- Mẹ nó, mấy cháu rùa này chậm thật, lão nhị, đem con tin ra đây.

Lão nhị và tên gầy áp giải bốn con tin ra, xếp thẳng hàng trước cửa lò gạch, ba người bọn chúng thì trốn ở phía sau, hét lên với Liễu Hải:
- Các người nghe rõ cho tôi, nhanh chóng lái xe qua đây.

Diệp Á Bình cầm lấy loa:
- Tôi là cục trưởng cục Công an thành phố, người ở trong đấy nghe đây, lập tức phóng thích con tin, tranh thủ sự khoan hồng.

- Tôi là cục trưởng cục Công an thành phố, người ở trong đấy nghe đây, lập tức phóng thích con tin, tranh thủ sự khoan hồng.

- Mẹ kiếp!
Triệu Sâm bắn một phát súng về phía Diệp Á Bình, bắn vào nơi bên cạnh bà ta không xa.

Mọi người hoảng sợ, Liễu Hải lập tức nhảy bổ qua:
- Cẩn thận, Cục trưởng Diệp!

Triệu Sâm tức giận hét qua bên này;
- Đừng giở trò với ông đây, các người nghe cho rõ đây, hiện tại con tin nằm trong tay tôi, các người không có tư cách kì kèo mặc cả. Nếu như ông đây muốn đầu hàng, còn cần các người lái xe đến đây sao! Tôi điên sao! Đừng phí lời, tiền đem đến chưa?

Trương Nhất Phàm giơ cái túi trong tay lên:
- Tiền ở đây.
Hắn đổ cái túi ra, một xấp tiền mười nghìn tệ, vừa đủ mười xấp.

- Được, tốt lắm.
Dường như Triệu Sân không một chút sợ hãi, từ phía sau mấy con tin đứng ra phía trước:
- Có ngon thì các người bắn chết tôi, chỉ cần các người bắn một phát, bốn người bọn họ sẽ mai táng cùng với ông đây.

Y giơ tay chỉ chỏ:
- Gọi người có thể nói chuyên của các người ra đây.

Trương Nhất Phàm đang muốn đi, Diệp Á Bình kéo tay hắn một cái;
- Bí thư Trương, tôi mặc áo chống đạn rồi, để tôi đi.
Vừa rồi Trương Nhất Phàm cũng đã thay áo chống đạn, nhưng Diệp Á Bình cũng không dám để hắn mạo hiểm.

Vừa rồi khi Trương Nhất Phàm cầm tiền, kinh ngạc phát hiện ra, không ngờ một trong những cô gái đó là Vương Mộ Tuyết. Vương Mộ Tuyết cũng nhìn thấy hắn, khinh miệt nói:
- Cái tên này lại muốn đến thể hiện đây!

Diệp Á Bình cầm loa:
- Các anh nghe đây, tôi chính là Cục trưởng cục Công an của thành phố Song Giang, các anh có yêu cầu gì, cứ nói với tôi.

- Thôi đi! Thôi lấy một người phụ nữ ra để dụ dỗ ông đây. Đi về!
Triệu Sâm dùng súng chỉ chỉ:
- Tưởng ông đây ngốc sao, đưa phụ nữ ra cho đủ số.

Diệp Á Bình rất xấu hổ quay về, Liễu Hải nói:
- Để tôi đi!

Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Chúng sẽ không tin đâu.
Lúc này Đường Vũ chạy lại:
- Tôi đi!

- Được rồi! Cẩn thận một chút.

Diệp Á Bình cởi áo chống đạn ba lỗ ra:
- Cục trưởng Đường, mặc cái này đi.

- Không cần chứ!
Đường Vũ cười cười, vẫn nhận lấy chiếc áo chống đạn còn ấm nhiệt độ cơ thể Diệp Á Bình.

Sau đó cầm loa lên, từ từ đi về phía trước:
- Người ở trong đó nghe đây, tiền và xe cũng đã chuẩn bị xong, chỉ cần thả con tin ra, các anh có thể an toàn rời khỏi. Tôi với tư cách là Cục trưởng Công an đảm bảo với các anh.

- Ha ha…
Triệu Sâm cười điên cuồng, súng dùng chỉ về phía Trương Nhất Phàm:
- Nói bọn họ lùi lại, để người thanh niên cầm túi kia, đem tiền qua đây, ông đây kiểm hàng.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Liễu Hải giựt cái túi lại;
- Tôi đi.

- Đứng lại!
Triệu Sâm dùng súng chỉ vào Liễu Hải:
- Ai để mày đem tới, gọi hắn qua đây!

Có thể thấy Trương Nhất Phàm nho nhã một chút, không giống cảnh sát, đối phó dễ hơn chút. Triệu Sâm liền chỉ định Trương Nhất Phàm:
- Chính là mày, đem tiền qua đây. Nhanh lên, nếu không ông đây sẽ nổ súng.
Triệu Sâm đưa tay ra bắt Vương Mộ Tuyết ở phía sau, hướng về mọi người quát lên.

Trương Nhất Phàm cầm cái túi vải:
- Bí thư Trương!
Mấy người kêu lên, Trương Nhất Phàm phẩy phẩy tay:
- Không sao, mọi người phải bình tĩnh.

Cầm lấy cái túi, từ từ đi về phía mấy tên tội phạm. Tuy Trương Nhất Phàm đã mặc áo chống đạn, trong lòng mọi người đều lo lắng vô cùng, bất luận là Liễu Hải, Diệp Á Bình, còn có các chiến sĩ cảnh sát vũ trang đang ẩn nấp ở gần xa.

Mọi người nín thở, nắm chặt súng ở trong tay, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào tên tội phạm.

Vương Mộ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Trương Nhất Phàm từng bước từng bước đi đến, kêu lên một tiếng:
- Đừng qua đây! Tôi không muốn nợ ân tình của anh.

- Câm miệng! Đồ kỹ nữ!
Triệu Sâm thuận tay tát một cái, đến nỗi khóe miệng Vương Mộ Tuyết chảy máu.

Trương Nhất Phàm hô lên:
- Không được làm hại con tin, nếu anh còn cư xử thô bạo lực với họ, tôi không đảm bảo các anh sẽ an toàn rời khỏi. Bây giờ chính quyền thành phố Song Giang đã có sự nhượng bộ lớn nhất đối với các anh rồi, các anh đừng được đằng chân lên đằng đầu.
Khi nói chuyện, hắn đã đến trong vòng mười mét.

- Mày là cái thá gì! Tao thấy mấy người làm cán bộ chúng mày, đều là một đám sợ chết, tùy tiện lấy một người phụ nữ ra xưng là Cục trưởng để hù dọa ông đây, đem tiền qua đây!

Trương Nhất Phàm chậm rãi đến gần, nói với mấy người Vương Mộ Tuyết:
- Đừng sợ, chính quyền sẽ bảo đảm sự an toàn của các cô.

Mấy người khác không quen biết Trương Nhất Phàm, nhìn thấy người thanh niên này, lòng dũng cảm thật lớn, dưới họng súng của mấy tên tội phạm vẫn dám đưa tiền qua. Mấy người họ liền đoán thân phận của Trương Nhất Phàm.

Vương Mộ Tuyết nhìn hắn, lạnh lùng cười một tiếng, quay đầu đi, đừng có vờ vịt nữa!

Trương Nhất Phàm đã đến trong vòng năm mét, hắn quăng tiền xuống đất:
- Các anh kiểm đi!

- Hầu tử, qua đó xem thật hay giả.

Tên gầy chạy ra, cầm tiền lên nhìn một lượt:
- Đúng rồi, đều là thật!

Ánh mắt u ám của Triệu Sâm, quan sát Trương Nhất Phàm, nhìn hắn bình tĩnh như vậy, không khỏi cười lạnh lùng nói:
- Tên tiểu tử mày có gan đấy, ông đây không giết mày, cút!

Trương Nhất Phàm không động đậy, hơn nữa còn đưa tay lấy từ túi áo ra, mầy người chúng lập tức có chút căng thẳng, chỉ súng vào:
- Làm gì!

Trương Nhất Phàm duỗi tay, cười nói:
- Tôi chỉ lấy một thứ ra cho các anh xem.

- Đừng có đùa giỡn.
Triệu Sâm dùng súng chỉ vào hắn, đánh mắt với tên gầy. Tên gầy chạy qua, từ túi của Trương Nhất Phàm lật ra một thẻ công tác.

- Bí thư Thành ủy, hahaha…
Tên gầy cười đến mắt rớt ra, ôm bụng ngồi trên mặt đất.

- Đúng vậy, tôi chính là Bí thư thành ủy thành phố Song Giang, các anh thả những người này ra, tôi sẽ làm con tin cho các anh.
Trương Nhất Phàm đứng đó, đứng đó đón gió.

Mấy người kia trợn tròn mắt, người này có phải kẻ điên không? Không ngờ lại giành làm con tin, thật sự cho rằng anh là siêu nhân ư? Mấy tên tội phạm hoài nghi nhìn hắn.

Vương Mộ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng không tin nổi theo dõi hắn:
- Trương Nhất Phàm, anh đang làm gì vậy?

Trương Nhất Phàm không quan tâm đến cô, vẫn bình tĩnh chăm chú nhìn biểu hiện của Triệu Sâm.

Tên gầy ôm bụng, không ngừng cười lớn:
- Thành phố Song Giang thật là có nhiều chuyện lạ, để một người phụ nữ mạo danh là cái gì mà Cục trưởng Công an, để tên tiểu tử này đến mạo danh Bí thư Thành ủy. Ha ha…

Triệu Sâm nhìn chằm chằm Trương Nhất Phàm, biểu hiện trên mặt ngày càng u ám. Lão nhị phát hiện người này khí độ bất phàm, bình tĩnh vững vàng, không giống như diễn viên tạm thời. Y liền để tên gầy ném thẻ công tác đến cho mình.

Lão nhị cầm thẻ công tác của Trương Nhất Phàm, nhìn một hồi thật kĩ, lại quan sát Trương Nhất Phàm một lần nữa, Triệu Sâm hỏi:
- Lão nhị, xem ra nội dung chưa?

Lão nhị gật đầu:
- Cái này là thật!

- Ha ha… ha ha…
Triệu Sâm đột nhiên tùy ý cười lớn lên:
-Thú vị lắm, thật sự rất thú vị. Được, nếu anh thật sự là Bí thư Thành ủy, ông đây muốn thử một chút.

- Anh muốn làm gì?
Lão nhị hỏi.

Triệu Sâm cầm súng nhắm ngay Trương Nhất Phàm:
- Tôi đang nghĩ, nếu như tôi bắn tên tiểu tử này một phát, xem thử phản ứng của những người này.

- Không!
Vương Mộ tuyết đột nhiên kêu lên:
- Anh ta đúng là Bí thư Thành ủy.

- Vương Mộ Tuyết, bình tĩnh chút!
Trương Nhất Phàm đi về phía trước một bước:
- Tôi có phải là Bí thư Thành ủy hay không, có thể chứng minh cho các anh thấy.

- Được!
Triệu Sâm thu súng lại, bình tĩnh nhìn Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm hô lên với mọi người đang đứng ở ngoài cách một trăm mét:
- Cục trưởng Diệp, để bảo vệ sự an toàn của con tin, các cô tản ra một chút, lùi lại năm mươi mét.

Đám người Diệp Á Bình đang lo lắng quan sát tất cả, do khoảng cách khá xa, cũng không biết họ đang nói cái gì. Nghe Trương Nhất Phàm hô lớn, cô liền vẫy vẫy tay:
- Mọi người lùi về sau năm mươi mét, đảm bảo cảnh giác!

Quả nhiên, tất cả những nhân viên có vũ trang, cùng nhau lùi về khoảng cách năm mươi mét. Triệu Sâm có có phần tin, tên tiểu tử này đúng là Bí thư Thành ủy?

- Thả bọn họ ra! Lấy thân phận Bí thư thành ủy của tôi đảm bảo với các anh, để các anh an toàn rời khỏi.
Triệu Sâm có chút do dự.

Đường Vũ cầm loa hô lên:
- Tiền các anh cũng nhận rồi, mau lập tức thả người! Xe dừng ở bên đường, chỉ cần không làm hại con tin, chúng tôi đảm bảo không nổi một phát súng nào.

Trương Nhất Phàm bình tĩnh nhìn mấy tên tội phạm:
- Đây là cơ hội cuối cùng của các anh, thả bọn họ ra, tôi đảm bảo sự an toàn của các anh. Nếu không một người cũng không chạy thoát!

Triệu Sâm khẽ cắn môi:
- Hầu tử, thả người!

Tên gầy do dự nhìn Triệu Sâm:
- Lão đại, anh thằng ranh này thật ư?

- Thả người! Có nghe thấy không.

Tên gầy có chút không cam tâm cởi trói cho Tiểu Anh, U U và Vương Mộ Tuyết, lại cởi trói cho Lưu Trí Viễn. Sau đó đá vào mông của Lưu Trí Viễn một cái, cút —— Vương Mộ Tuyết không đi, đến trước mặt Trương Nhất Phàm, cắn răng kêu lên:
- Bí thư Trương, trước đây tôi sai rồi, không ngờ anh là một người tốt.

Trương Nhất Phàm cười thản nhiên:
- Mau đi đi!

Vương Mộ Tuyết lại nhìn hắn một cái, đang chuẩn bị rời khỏi, Triệu Sâm đột nhiên kêu lên:
- Khoan!

Tim mọi người thoáng cái lên đến cổ họng, ai cũng không đoán được Triệu Sâm lại muốn làm gì.

- Cô ở lại, họ có thể đi.
Triệu Sâm dùng súng chỉ vào Vương Mộ Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK