Trương Nhất Phàm đã ra tay rồi, dường như từ trong những thư tố cáo này, ông ta nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Trương Nhất Phàm. Trong phòng họp tối hôm ấy, mặc dù mọi người đều làm ra vẻ như không liên quan đến chuyện này, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn nói ra mấy câu đó, thực sự rất đáng sợ.
Mấy câu nói của Trương Nhất Phàm giống như một viên đá ném vào mặt hồ yên ả vậy, đột nhiên gợn sóng.
Rất nhiều người nghiên cứu về con người Trương Nhất Phàm đều nói, hắn sẽ không chịu để yên.
Nếu cứ bấm bụng chịu đựng như vậy, thì hắn không phải là Trương Nhất Phàm rồi.
Thiết nghĩ đã từng có bao nhiêu người muốn đạp hắn dưới chân, đáng tiếc, cuối cùng người gục xuống là người khác, người đứng dậy hiên ngang vẫn là Trương Nhất Phàm.
Tình hình này ở Vĩnh Lâm, sớm muộn cũng sẽ được thay đổi, mà chuyện này lại là chuyện Ô Dật Long luôn lo lắng nhất, ông ta cố gắng kéo dài tình hình này.
Đây là một cuộc đọ sức trong chốn quan trường, Trương Nhất Phàm bị mất một tướng, bây giờ hắn phải phản công. Thế cờ rất rõ ràng, tuy là không còn tướng, nhưng sẽ tạo ra một khí thế bên ngoài.
Khí thế này khiến cho bạn không thể không đề phòng, hơn nữa bạn rõ ràng biết được đối phương muốn lấy quân của mình, nhưng lại không biết hắn bắt đầu ra tay từ đâu.
Ở Vĩnh Lâm hơn mười năm, Ô Dật Long nắm chắc như vậy, quản lý tốt như vậy, ông ta luôn có cảm thấy, mình giống như một tướng quân nắm đại cục trong lòng bàn tay, nhất cử nhất động của Vĩnh Lâm toàn bộ đều nằm trong phạm vi tầm mắt của mình.
Bí thư trước khi đọ sức với mình, tự làm mất thế trận mà nhận lấy thất bại.
Sau khi Trương Nhất Phàm đến đây, khi thì tràn đầy nhuệ khít, khi thì tao nhã điềm đạm. Hắn giống như một con cáo gian xảo vậy, sau khi đâm đối thủ một dao, lập tức đưa anh đến bệnh viện, để anh chết không xong sống không yên.
Sau đó khi anh dưỡng thương, hắn lại tạo ra một không khí xung quanh, làm một số chuyện có lợi cho người dân như một loạt các công trình sửa đường, đầu tư sản xuất, sửa sang xí nghiệp v.v…
Vì thế, người dân nhớ đến hắn, lại quên đi một người đang nằm trong trong bệnh viện dưỡng thương như mình. Số tiền hai trăm triệu tệ từ tỉnh rót xuống cho việc sửa đường mà nói thì còn quá ít ỏi.
Nhưng chủ trương của Trương Nhất Phàm là chỉ cần mở rộng trên cơ sở của bề mặt đường vốn có, sửa sang, rải thêm đá, đến tráng nhựa đường đều không làm, vì vậy hai trăm triệu tệ này dùng để sửa đường vẫn còn dư dả.
Trải qua sự dày vò này, hiệu quả của việc xây dựng đường xá của thành phố Vĩnh Lâm cũng rất rõ ràng.
Ô Dật Long đang nghĩ, đối diện với nước cờ hôm nay, mình phải làm sao hóa giải đây?
Lúc này Bí thư Cam ở Ủy ban Kỷ luật đang ngồi trong phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm ném những bức thư tố cáo này qua:
- Bí thư Cam, công tác ở Ủy ban Kỷ luật luôn rất bị động.
Ủy ban Kỷ luật tự khắc cũng nhận được những đơn tố cáo, trách cứ này, lúc ấy cô ta thở dài , hai vị đứng đầu đảng lại bắt đầu đọ sức rồi, một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật xui xẻo như mình luôn bị kẹt ở giữa, mà bên trái bên phải đều ghê gớm.
Đối mặt với chỉ thị của Bí thư Trương, ông ta chỉ có thể chấp hành tuyệt đối, nếu không Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này như ông ta cũng sẽ nguy hiểm. Bí thư Trương đã cảnh cáo ông ta rất nhiều lần rồi, công việc của Ủy ban Kỷ luật không chủ động.
Trương Nhất Phàm tuy không có cách nào quyết định vận mệnh của một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, nhưng hắn có thể xin chỉ thị cấp trên, yêu cầu cấp trên tiến hành điều chỉnh Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật như ông ta. Với năng lực và hoàn cảnh của Trương Nhất Phàm, muốn chỉnh một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật là điều không có gì phải lo lắng cả.
Bí thư Cam hỏi một cách dè chừng:
-Bí thư Trương, những người này có phải đều xử lý không?
Trước kia Bí thư Trương làm việc, luôn là một đòn diệt gọn , lần này có cần phải để lại mấy người không, súng bắn trúng đầu chim là được rồi.
Nhưng ánh mắt của Bí thư Trương đã nói với ông ta, lần này phải đánh cho thật đau, mở cuộc điều tra rộng khắp, cứ hễ là người liên quan đến, tuyệt đối không khoan dung.
Làm ở Ủy ban Kỷ luật nhiều năm như vậy, Bí thư Cam luôn theo phương châm trị bệnh cứu người, đến khi dừng mới thôi. Bình thường chỉ nhằm vào đương sự mà tiến hành bắt giam, điều tra hoặc là chuyển giao cho viện kiểm sát.
Cho nên khi họ điều tra đối tượng có liên quan đến vụ việc, bình thường chỉ yêu cầu những người này nói rõ vấn đề của mình là được, rất ít khi đánh rắn giập đầu, đây cũng xem như là quy tắc ngầm của chốn quan trường !
Bởi vì cá trong cái ao Vĩnh Lâm này đều là có người nuôi, có cần bắt toàn bộ hay chỉ bắt một vài con, cái này thì phải hỏi ông chủ của cá.
Đối với Ô Dật Long mà nói, bắt giam một hai cán bộ thì không sao, chỉ sợ nhổ luôn củ cải mà mang theo cả đất, liên lụy đến những người khác. Trương Nhất Phàm phê bình chính là, cứ hễ là quan viên can dự vào cuộc tuyển chọn của đoàn ca múa nhạc, tất cả đều bị cách chức tạm thời để điều tra, cho đến khi điều tra vấn đề rõ ràng mới thôi.
Số người can dự vào vụ việc này rất nhiều, từ hiệu trưởng cho đến Bộ trưởng bộ Giáo dục, lại đến một vài cán bộ của đoàn ca múa nhạc thành phố, đài truyền hình, cục Thông tin v.v… Mà giữa những người này, đa số đều có hậu thuẫn, không có hậu thuẫn đi nữa, cũng có quan hệ mật thiết với mấy người thân tín của Ô Dật Long.
Bí thư Cam nhìn thấy ba người trong phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, ba người này Bí thư Cam đều quen biết, trong đó có một người là người quen cũ. Sau khi nhìn thấy ba người này, tim của ông ta như sắp bắn ra ngoài.
Tất cả đều đã không thể quay đầu lại nữa, Bí thư Trương đã có sự chuẩn bị đầy đủ, cử người từ Ủy ban Kỷ luật đến.
Hành động tiếp sau đó rất nhanh chóng, dưới sự phối hợp của ba người ở Ủy ban Kỷ luật, hễ là cán bộ liên quan đến vụ việc này, đều tạm thời cách chức để điều tra, ba người bao gồm Trưởng đài Mễ cũng bị tạm giam.
Hiện tại, chiêu này của Bí thư Cam không linh rồi, mỗi lần tiến hành thẩm vấn điều tra, ông ta luôn nhấn mạnh đối phương thành thật nói ra vấn đề của mình. Nếu người của Tỉnh ủy rất lanh lợi, chuyện gì cũng đều truy cứu căn nguyên, căn bản là không để tội phạm có bất kỳ cơ hội nào.
Cái mà họ nhấn mạnh không phải chỉ muốn khai báo vấn đề của mình, hơn nữa còn muốn khai báo rõ ràng tất cả những gì họ biết, tất cả những việc có liên quan giải trình rõ ràng.
Theo lời nói thật của Mễ Đài Trưởng, bản thân vì muốn kéo quan hệ với đám người ở cục Tài chính, thư ký của Chủ tịch thành phố, tặng tiền, tặng quà cùng với chi phí ăn chơi phóng túng của mấy người cũng lên đến mấy triệu tệ.
Hơn nữa, ông ta còn lấy thông báo tuyển dụng nhân viên với toàn xã hội làm lý do, sớm đã chọn người trúng tuyển trong đó, sắp xếp đi làm trong đài truyền hình, giúp ông ta giải quyết vấn đề biên chế, chính thức trở thành nhân viên công tác của nhà nước.
Trong đó lại sắp xếp người em họ giống như quả mướp đắng Tiểu Cảnh kia làm trong phòng Nhân sự.
Ngoài những điều này ra, ông ta còn giải thích, nhiều lần mời Tiểu Cảnh đến các khu giải trí như đi gội đầu, mát xa, đến bãi tắm v.v… cũng thường xuyên mượn cớ tiếp khách, gọi mấy cô gái xinh đẹp trong đài đến tiếp rượu, rồi tạoy ra các mối quan hệ cưỡng bức.
Trong đài, Mễ Đài Trưởng cũng là một tay che trời, thường xuyên mượn các kiểu lý do hoặc lấy lý do điều động công tác, khiến các nữ nhân viên trong đài đi vào khuôn khổ. Hoặc là với lý do ngoài mặt thì hứa với họ là đã giải quyết xong hộ khẩu, công việc v.v… dụ dỗ một số cô gái trẻ trong xã hội, mà họ không thể tố cáo y với người khác.
Đương nhiên, cũng có một số cô gái thực sự được ông ta sắp xếp trong đài truyền hình, những cô gái này có làm việc tạm thời, làm chính thức cũng có. Dù sao, Mễ Đài Trưởng ở đài truyền hình Vĩnh Lâm cũng gần mười năm, đầy rẫy tiếng xấu, một tay che trời.
Ngoài Mễ Đài Trưởng ra, hiệu trưởng trường nghệ thuật cũng khai báo về mối quan hệ có chút không bình thường với Tiểu Cảnh, đã từng nhiều lần gửi quà cáp cho Tiểu Cảnh , mỗi lần đều khoảng chừng năm nghìn tệ đến hai ba chục nghìn tệ. Cục trưởng Phù của cục Thông tin thừa nhận đã tặng cho Tiểu Cảnh một viên kim cương nhập khẩu từ nước ngoài với giá trị khoảng hơn ba mươi nghìn
Bộ trưởng bộ Giáo dục cũng thường cùng Tiểu Cảnh đánh mạt chược, trong hai ngày đã giả vờ thua Tiểu Cảnh gần hai trăm nghìn tệ.
Chị họ của Tiểu Cảnh ,ở nhà ăn trong thành phố, rất nhiều lãnh đạo các đơn vị đều từng được mời đến quán ăn của chị cô ta để dùng cơm. Chị họ của Tiểu Cảnh cũng vì vậy mà ký được rất nhiều hợp đồng với các đơn vị.
…
Vấn đề lần này người của Ủy ban Kỷ luật điều tra ra được rất nhiều, đa số đều có liên quan với Bí thư lớn số một của Vĩnh Lâm là Tiểu Cảnh. Khi người của Ủy ban Kỷ luật đưa trước mặt Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long, khi trưng cầu ý kiến của hai người, Ô Dật Long tức đến tối sầm cả mặt mày.
Tại sao người ở trên lại điều tra ra chuyện này, tất cả đều có liên quan đến Tiểu Cảnh? Tiểu Cảnh đối với người khác như thế nào? Trong lòng Ô Dật Long khắc rõ. Anh ta ở trước mặt mình cung kính này nọ, nhưng gây chuyện bên ngoài cũng không ít, những điều này ông ta đều nghe qua, chỉ có điều Ô Dật Long cảm thấy người này sử dụng rất có ích, nên luôn giữ lại bên mình.
Không phải điều tra nội bộ phía sau cuộc tuyển chọn của trường nghệ thuật sao? Tại sao lại điều tra đến Tiểu Cảnh chứ?
Người của Ủy ban Kỷ luật giải thích như vậy với Ô Dật Long, cho đến bây giờ, lần tuyển chọn diễn viên của đoàn ca múa nhạc thành phố lần này đã rất sáng tỏ, hễ là công nhân viên chức can dự vào việc này, tất cả đều bị xử phạt giống nhau.
Đồng thời, khi họ đang điều tra, phát hiện rất nhiều vấn đề liên quan đến Tiểu Cảnh, vì vậy, cứ tiếp tục điều tra, người đứng sau Tiểu Cảnh sẽ lộ chân tướng thôi.
Hơn nữa, đằng sau những nhân vật này còn can dự đến rất nhiều người, những nhân vật như Tượng Tiền Trình, Ấn Tương, Bùi Vạn Lý đều nằm trong danh sách, chẳng qua là vẫn chưa điều tra tiếp.
Họ phát hiện cái lỗ hổng bên trong rất lớn, càng đào càng sâu, mới quyết định tạm thời dừng tay, trưng cầu ý kiến của hai người, cũng xin ý kiến ở trên Tỉnh. Nếu như cứ thế mà tiếp tục điều tra, e rằng Vĩnh Lâm càng có nhiều người sa lưới.
Lỗ hổng bị nứt ra là để moi ra những thứ ở bên trong, còn đào mất một bộ phận, đây mới là một vấn đề nghiêm túc. Đối với Ô Dật Long mà nói, bắt được Tiểu Cảnh chẳng khác nào nắm được điểm yếu của ông ta, là một trong những thân tín của Ô Dật Long, thứ mà Tiểu Cảnh biết quá nhiều, bao gồm cả quan hệ giữa Ô Dật Long và Diêu Mộ Tình, còn có biệt thự, xe xịn mà ông ta tặng cho Diêu Mộ Tình v.v… Nếu tiếp tục điều tra chuyện này, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Những người như Tượng Tiền Trình, Ấn Tương, Bùi Vạn Lý v.v… đều là cánh tay đắc lực của mình, những người như cục trưởng Phù, Mễ Đài Trưởng v.v… đều thông qua tiếp cận, hối lộ, sắc dụ mà làm việc, mới có thể tiếp cận được với Ô Dật Long. Nếu như đào sâu vào, tập đoàn Vĩnh Lâm một tay Ô Dật Long tạo dựng nên sẽ hủy hoại trong chốc lát.
Người của Ủy ban Kỷ luật tự khắc sẽ ý thức được, muốn yên ổn thì tiếp tục đao sâu vào, mượn cớ này để đánh một cú chấn động mạnh vào Vĩnh Lâm? Vấn đề này, họ cũng không làm chủ được.
Làm cán bộ cũng giống như đào hầm, đào tốt thì có thể che mưa che gió, đào không tốt thì xem như tự chôn mình.
Ô Dật Long kinh doanh ở Vĩnh Lâm mười mấy năm, ông ta luôn xem nơi đây là vương quốc của mình, xây dựng nên một “giang sơn” như thùng thép. Mỗi người đàn ông đều có khát vọng của mình, Ô Dật Long tự cho rằng mình có ý chí và nghị lực cao siêu.
Khát vọng của đàn ông, đơn giản là quyền lực, tiền tài, đàn bà, còn có kiểu ôm mộng đầu đội trời chân đạp đất, khiến cho núi non sông nước nứt ra.
Bây giờ không thể so với ngày xưa, không gặp loạn thế, Ô Dật Long tuy là có gan to hơn trời, nhưng chung quy là không thể bay thẳng lên trời xanh, ngược lại, ông ta lại thích cái cảm giác an phận, một mình tiêu diêu tự tại và nhàn hạ.
Ở Vĩnh Lâm, ông ta là trời, ông ta là đất, một tay che hết toàn bộ chúng sinh, cũng một tay nâng vạn dân lên. Làm cán bộ là vậy, Phúc Vân Phiên Vũ hô mưa gọi gió, đời người sống vui vẻ, chuyện này có thể sánh bằng!
Nhưng gần đây, ông ta cảm thấy cục diện mà mình cố gắng kéo dài sắp bị đổ vỡ rồi.
Hai đội quân đối đầu, chủ soái không còn nữa, thắng bại sẽ về bên nào? Ô Dật Long đột nhiên cảm thấy tiền đồ trước mắt là một khoảng không mờ mịt. Dù sao thì khoảng cách và sự khác biệt giữa lý tưởng và thực hiện là quá xa.
Bỗng nhiên phát hiện, sau khi Trương Nhất Phàm đến , bản thân mình không được tung hoành như trước.Ngược lại, mình trông giống như một người nghèo đang mặc trên người một chiếc áo chắp vá, gió lạnh vừa đến, ông ta vội vàng vá chổ rách lại.
Hôm nay chỗ hổng này không phải là ai xa lạ tạo ra, mà là chính những thân tín đắc lực nhất của mình, bởi vì tự cao tự đại, bảo thủ, đục thủng một lỗ hổng trên trời. Lỗ hổng này lớn đến nỗi ngay đến bản thân mình cũng không cách nào bù đắp lại được, hơn nữa càng bù đắp thì lại càng mất kiểm soát.
Trong mơ hồ, cuộc chiến với lửa này dần dần lan rộng ra, ảnh hưởng đến những người khác nữa.
Xưa nay Tiền Trìnhlà căn nhà lớn của Ô Dật Long, quản lý số tài sản khổng lồ ở khu vực hai huyện chín nhỏ của Vĩnh Lâm. Nơi đây mặc dù nghèo, nhưng dù sao thì cũng là nơi đất rộng người đông, nhổ một sợi lông trên người mỗi người thì có thể góp lại thành núi lông.
Một nơi có nghèo khó nữa dù sao thì cũng là quản lý tài chính, vì vậy, Tiền Trình ngồi ở vị trí Cục trưởng Tài chính này, can thiệp vào những vấn đề như quan hệ nhân sự, tài chính thực sự là quá nhiều.
Đã từng có một vị cao nhân nói lên một chân lý trong chốn quan trường là thế giới này không có cán bộ thanh liêm, kiểm tra vấn đề thì sẽ có. Tiền Trình vốn không phải là một cán bộ thanh liêm, anh ta có quá nhiều vấn đề . Vì sao không bị lộ ra, đó là vì có người bao che.
Hòa Thân của đời nhà Thanh có tham không? Người đời đều biết, nhưng Hoàng thượng lại thích, Hoàng thượng thích thì sẽ không có chuyện gì, có tham nhiều đến đâu cũng không sao. Vì vậy, Hòa thân tuy bị người đời nguyền rủa, lại vẫn rất ung dung tự tại.
Bùi Vạn Lý với công việc béo bở ở cục Giao thông này, càng không cần nói nữa, ấn tượng về vấn đề của một người đứng đầu cục Tư phápcũng rất nhiều. Vốn dĩ mọi người đều bình an vô sự, lại cứ bị cái tên Tiểu Cảnh làm hỏng hết chuyện.
Tuy Trương Nhất Phàm vẫn đang cười, nhưng mỗi người ở Vĩnh Lâm đều cảm thấy một sự phẫn nộ của hắn. Thiết nghĩ, ai to gan như vậy, dám một lượt tóm gọn cả thư ký và lái xe của một Bí thư Thành ủy chứ?
Gan chó của các người cũng lớn thật, hổ không dám ra uy, thì trước sau cũng thành mèo bệnh, Trương Nhất Phàm tức giận .
Luồng khí lạnh thổi qua, cả thành phố đều run rẩy.
Trước kia họ chỉ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc, bình thường không cần quát tháo mà tự ra uy , khiến cho mọi người ớn lạnh trong lòng. Hôm nay trong buổi họp, Bí thư Trương chuyện trò vui vẻ, tổng kết các thành tích đạt được trong thời gian gần đây.
Nhưng họ đều cảm nhận rõ rằng, vẻ mặt tươi cười ngày hôm nay chứa đựng sự phẫn nộ, sát khí còn hơn hôm trước. Sau khi người của Ủy ban Kỷ luật đến, đồng nghĩa với việc trên đầu mỗi người đang treo lủng lẳng một con dao.
Lúc nào thì con dao này rơi xuống, thì phải xem tâm trạng của vị Bí thư Thành ủy này rồi. Nếu như hắn một mực muốn bình ổn, có lẽ sẽ cho mọi người một con đường sống, giơ cao đánh khẽ.
Cùng lắm thì giết gà dọa khỉ, trấn tĩnh mọi người là được rồi, nhưng manh mối lần này có chút không đúng.
Một cuộc tuyển chọn ca của đoàn ca múa nhạc nho nhỏ của thành phố vốn không liên quan gì đến người dân, chuyện như vậy, Thành ủy và Ủy ban nhân dân đều không cần nhúng tay vào, Đằng Phi lại gây ra biến cố lớn vậy?
Khi điều tra nội bộ, một lần điều tra ra vô số quan chức tham ô. Khi những người này đang tự mình đùa với lửa cũng hại luôn người khác. Vì ông ta có thể leo lên vị trí này, có thể ung dung thoải mái ngồi trên vị trí này, phía sau ắt phải có người ủng hộ.
Trong chốn quan trường, không có tình bạn vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, câu nói này rất chính xác, cũng rất kinh điển.
Xây dựng được khí thế ngày hôm nay của họ, đương nhiên là trong quá con đường thăng chức của họ, triển khai hoạt động rất tốt. Tặng tiền và tặng người đẹp, đây cũng là điều cần thiết mà, đầu tư vào nó cũng là một trong những thủ đoạn. Còn bình thường khi đến năm mới, rất nhiều cơ hội có thể hối lộ cho một số nhân vật cầm quyền.
Vì vậy, từ một cái cọc về quy tắc ngầm của trường nghệ thuật, cố gắng nên đã đào ra được những chuyện nội bộ này, đủ thấy được lần này Trương Nhất Phàm quyết tâm làm cho ra nhẽ.
Mấu chốt quan trọng là, loại bỏ các nhân tố không ổn định, trong cuộc họp, Trương Nhất Phàm thậm chí trên mặt luôn hiện lên nụ cười, căn bản không hề nhắc đến bất kì chuyện gì có liên quan đến Ủy ban Kỷ luật, nhưng mọi người ai nấy đều cảm thấy luồng sát khí này.
Sau khi họp xong, đầu to như đấu, dương như ông ta nghe được Trương Nhất Phàm nói với mình rằng, nếu ông đã không chỉnh đốn được mấy thuộc hạ này thì để tôi thay ông xử lý vậy.
Cái tên Tiểu Cảnh này, rốt cuộc là bào vệ hay không bảo vệ đây? Lúc trước anh ta theo Trương Nhất Phàm tuyên bố xử lý hành chính đối với lỗi nặng bị ghi lại của Đằng Phi, thì đã khiến Ô Dật Long cảm thấy một luồng sát khí.
Bây giờ ông ta hiểu rồi, chiêu này của Trương Nhất Phàm là lấy mình làm gương, từ từ bịt miệng của mọi người.
Nền tảng cơ sở của Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm không sâu, cứ cho là mọi thứ đều bị đổ bể, thực lực của hắn vẫn còn đó, Ô Dật Long ông dám liều với tôi không?
Hiện tại người của Ủy ban Kỷ luật vẫn chần chừ chưa ra tay, dường như cũng đang đợi một tín hiệu, người bọn họ phối hợp cùng luôn là Trương Nhất Phàm, chứ không phải Ô Dật Long.
Người nắm giữ Ủy ban Kỷ luật hiện naylà ai? Trong lòng mọi người đều hiểu rõ mối quan hệ giữa nhà họ Thẩm và họ Trương, tên ngốc cũng có thể nhìn ra. Vì vậy, rất nhiều người đều đã thức thời, không làm kiểu lấy trứng chọi đá này nữa.
Ô Dật Long đang có một quyết định rất khó khăn, buổi tối ông ta gọi đến vài người có năng lực của mình đến.
Sắc mặt của ông chủ kèm theo một vẻ lạnh lùng và sát khí mà từ trước tới nay chưa từng có, Ô Dật Long đang nói:
- Các anh về nói lại thật rõ ràng, bất kể can dự đến ai, thì cũng làm tốt công việc của mình, giữ kín miệng của mình. Quy tắc thì tôi không nói nữa, bản thân tự suy nghĩ mà làm đi! Nếu còn phát hiện thêm có ai vì chuyện của mình mà liên lụy đến người khác, trong lòng các anh tự hiểu!
Nếu là trước kia, những lời tức giận như vậy chưa bao giờ Ô Dật Long phải đích thân nói, nhưng hôm nay ông ta không thể không nói, vì những lời này đều là nói với Tiểu Cảnh, cũng là nói với mấy người thân tín của mình.
Ngay cả một người lạc quan như Tiền Trình cũng cảm thấy có mùi của nguy hiểm, Bùi Vạn Lý có chút không phục:
- Chủ tịch thành phố Ô, chẳng lẽ chúng ta cứ thế ngồi đợi xử bắn hay sao, cùng lắm thì bên sứt đầu bên mẻ trán!
Mà Tiền Trình biết rằng, ông chủ tuyệt đối sẽ không làm như vậy, bởi vì Vương quyền còn đó, tổ chức còn đó, những người như họ cứ cho là không làm công chức nữa cũng có thể trở thành một một nhà tài phiệt, khu khai thác mỏ Daewoo đã xây dựng, đoán rằng trong vài năm nay nhanh chóng có thể được đưa ra thị trường. Họ sớm đã tính toán, khu khai thác mỏ Vĩnh Lâm của Hồ Lôi sẽ cùng đưa ra thị trường.
Ô Dật Long đang nghĩ, người chết rồi, thì còn xác, bất kể là ai, điều tra ra được rồi, chỉ cần không phán tử hình, vẫn còn sống thì vẫn còn có hy vọng, trên thế giới này không có luật chơi không thay đổi được.
Cho nên Bùi Vạn Lý đã khiến Ô Dật Long tức giận:
-Sau này đừng nói những lời này nữa.
Cuối cùng thì Tiểu Cảnh cũng cảm thấy có một cấy kiếm đang chỉ thẳng vào tim mình, rùng mình ớn lạnh.
Ở bên cạnh ông chủ lâu như vậy, anh ta đương nhiên biết rõ cách đối nhân xử thế của ông chủ, những lời vừa nãy rõ ràng là nói với mình. Anh ta gật gật đầu, dù có như thế nào, chuyện của mình tự mình sẽ gánh chịu. Trong lời nói ẩn chứa tâm trạng lực bất tòng tâm.
Tiền Trình nói:
- Tôi thấy vẫn chưa đến mức bi quan như vậy, chỉ cần Chủ tịch Ô còn ở Vĩnh Lâm, ai cũng không thể lật đổ được.
Ô Dật Long buông một câu nói:
- Ngày mai tôi đi lên Tỉnh, các anh việc gì nên làm thì làm đi!
Giữa những người này, vẫn là Tiền Trình có cái nhìn tốt nhất, y biết rằng Ô Dật Long mới là nòng cốt, chổ dựa tinh thần của mọi người, chỉ cần ông ta còn ở đây, mới có thể làm chấn động tình hình này, nếu không thì mọi người chỉ là tổng thể rời rạc.
Vì thế y nhớ ra một câu nói, sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, vui quá hóa buồn.
Những người ở Vĩnh Lâm cuộc sống đều sống quá an nhàn, quá thanh thản dễ chịu, khiến cho họ tự đại một cách mù quáng, ngạo mạn , nếu không thì sao có thể chọc giận Trương Nhất Phàm chứ?
Ngồi suy ngẫm, câu nói này rõ ràng rất quan trọng, Tiền Trình đang nghĩ chuyện này, y quyết định tối nay đi gặp một người, nếu chẳng may xảy ra chuyện cũng chỉ có người này mới có thể cứu mình.