Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ức Liễu thật không thể ngờ được, mình vừa đi hát cùng với mấy vị lãnh đạo trong đài, không ngờ lại bị chó cắn một nhát. Đới Đồng là kẻ nào? Còn nhỏ hơn Tần Ức Liễu mấy tuổi, Tần Ức Liễu nào có quen biết nhân vật này chứ???

Đới Đồng tự nhiên huých mũi một cái, Tần Ức Liễu không thèm để ý đến y, liền đi vào phòng riêng của các cô. Đới Đồng đứng đó, vẻ mặt ngượng ngùng.

- Tần Ức Liễu, cô đứng lại đó cho tôi!
Đới Đồng chạy đến kéo Tần Ức Liễu, quê quá nổi khùng lên:
- Nể mặt tôi vào hát một bài đi!

Tần Ức Liễu quay đầu lại nhìn, không quen biết? Anh là ai chứ? Trên mặt hiện lên sự khinh thường, khiến Đới Đồng cảm thấy thật mất mặt. Đã vậy Tần Ức Liễu lại còn không hề thân thiện buông ra một câu:
- Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của anh ra đi! Ngươi có phải bị điên rồi không?

- Bốp…

Đới Đồng tức chết đi được, giáng một bạt tai:
- Loại không biết xấu hổ, mày là cái thá gì! Ông là con trai của Trưởng phòng Đới. Mở to mắt ra mà nhìn đi!

Đới Lập Công? Đới Lập Công là nhân vật như thế nào chứ? Tần Ức Liễu trước kia là tình nhân của Bộ Kiên Cố, cho dù là Đới Lập Công cũng phải nhún nhường vài phần, chẳng qua thân phận này của cô ít người biết đến.

Tần Ức Liễu bụm mặt:
- Ngươi dám đánh ta sao?

Đới Đồng cười lạnh nói:
- Tiện nhân, ông sớm muộn gì cũng có ngày trừng trị mày!

Mấy người trong phòng riêng đi ra, còn có mấy đồng nghiệp ở đài truyền hình, có người nhận ra Đới Đồng, liền nói thầm:
- Hắn là con trai của Trưởng phòng Đới!

Con trai của Trưởng phòng Đới sao vậy? Coi trời bằng vung! Bọn người đài truyền hình tức giận bất bình:
- Ức Liễu, việc này không thể cho qua như vậy được, côđi báo cáo với Bí thư Trương!

Báo cáo? Việc này nói như thế nào đấy? Quả thực cũng có chút khó khăn. Dù sao đánh nhau ở hộp đêm cũng là chuyện không vẻ vang gì, bọn người trong đài truyền hình cũng là nhất thời nói ra như vậy thôi.

Tần Ức Liễu mặc kệ, bưng mặt chạy vào phòng riêng. Việc này sao có thể bỏ qua như vậy được chứ?

Đới Đồng khốn kiếp, đánh người xong còn đứng đó không chịu đi, bị hai người bạn học kéo về phòng riêng. Làm to chuyện lên cũng không tốt, hai người đã nghĩ cách thu xếp ổn thỏa.

Dù sao cũng là bậc lão luyện trong tỉnh, đến quán bar gọi vài cô gái đến:
- Đừng nói nữa, chúng ta uống rượu. Đới Đồng, cậu cũng đừng để bụng làm gì, chúng tacoi như trò đùa đi.

Trong phòng riêng đám người cả gái lẫn trai, đứng lên cạn hết một ly.

Đới Đồng trong lòng rất không thoải mái, Tần Ức Liễu kia lại dám không để ý đến mình, hại ta mất mặt trước đám bạn học. Con người một khi đã bị làm cho mất mặtthì không màng tới bất cứ thứ gì nữa.

Uống rượu một hồi, Đới Đồng trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Người trẻ tuổi rất dễ kích động, ham muốn thể diện, thích thể hiện, những “ưu điểm” ấy đều biểu hiện ở con người Đới Đồng.

Vì sự khó chịu vừa rồi Đới Đồng liền kiếm cớ gây chuyện, dùng hơi men để cổ vũ bản thân. Y uống vào hớp rượu, nói với ba cô gái trong phòng:
- Chơi chút trò kích thích đi. Cứ hết uống rồi lại hát như thế này không có gì thú vị hết.

Mấy người không rõ ý tứ của y, cũng không biết y định làm gì?

Vì thế đồng thanh hỏi:
- Cậu muốn chơi thế nào?

Đới Đồng nói:
- Ba người chúng ta chơi oẳn tù tì, ai thua thì cô gái bên người ấy phải cởi quần áo, cởi cho đến hết thì thôi.

- Được! Ý tưởng này rất tuyệt!
Hai người bạn học liền cười lớn ủng hộ.

Trong ba cô gái, có hai cô gái rất thoải mái, lúc bình thường chỉ làm gái trong quán bar, cũng nhân tiện làm thêm việc khác nữa. Nghe Đới Đồng nói vậy, các cô liền nũng nịu nói:
- Không được, như vậy thì bọn em phải chịu thiệt quá rồi. Các anh cũng phải bị phạt mới được.

- Đúng, các anh cũng phải bị phạt, nếu không thì bọn em phải chịu thiệt lớn rồi.

Một cô gái khác phụ họa theo nói:
- Đúng! Các anh cũng phải bị phạt!

Cô gái thứ ba không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng lên. Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô có lẽ cô là con gái nhà lành. Có thể là vì một lý do nào đó nên mới bị đẩy đưa đến con đường này.

- Được! Vậy mấy em muốn công bằng như thế nào nào?
Đới Đồng vì theo đuổi sự kích thích, muốn thỏa mãn lòng ham muốn hư vinh nhỏ nhoi của mình liền rộng lượng nói.

Một cô gái thông minh nói:
- Ba người các anh nếu ai thua không những bị phạt một chén rượu mà còn phải đưa ra một trăm đồng. Ai cởi quần áo thì tiền thuộc về người đó!

- Được! Quyết định vậy đi! Còn không phải là chỉ là cần tiềnsao!

Đới Đồng lớn như vậy, nhưng vẫn chưa hề có khái niệm gì về tiền. Hôm nay cũng được coi như là mở rộng tầm mắt, thân thể của mấy cô gái này cũng rất tuyệt, y rất thích. Nhưng cô gái ngồi bên cạnh Đới Đồng vẫn mặc kệ, cô do dự đứng lên:
- Hay là tôi kêu má mì đổi một người cho các anh nhé.

Nói xong, cô liền đứng lên đi ra ngoài, Đới Đồng liền không thoải mái. Tại sao mấy cô gái tối nay đều không chịu nghe lời vậy? Y không thích cô gái không chịu nghe lời kia, nhưng vẫn cố nghĩ cách để chinh phục.

Vừa rồi bị Tần Ức Liễu làm mất mặt một phen, bây giờ ngay cả một cô gái quán bar nhỏ nhoi cũng coi thường y nữa sao? Đới Đồng đột nhiên đứnglên, kéomạnh cô ta ngồi xuống bên cạnh:
- Không được, ngoan ngoãn ở trong này cho ta.

Cô gái vẻ mặt uất ức nhưng cũng không dám lên tiếng. Đới Đồng khuôn mặt thật dữ tợn và đáng sợ.

Bắt đầu oẳn tù tì rồi.

Bạn học người Triết Giang kia thua, y rất sảng khoái uống một ly, ném ra một trăm đồng. Cô gái bên cạnh cũng rất thoải mái, nhận tiền và cởi nội y, vung vẩy trong tay một chút rồi ném lên ghế sô pha.

- Được! Thẳng thắn lắm!
Trong phòng riêng vang lên một tràng những tiếng khen ngợi, cô gái nãy cũng khá đắc ý, cầm một trăm đồng không chút khách khí nhét vào trong quần bò.

Ba cô gái này đều không tệ, sức hấp dẫn chỉ cần như thế, không có dáng vóc không có nhan sắcthì căn bản là không làm nghề được. Đới Đồng cảm thấy như vậy rấtvui, rất kích thích, rất đã ghiền. Y vỗ tay cười nói:
- Hai cô đã nhìn thấy chưa? Phải giống như cô ta vậy thì chơi mới khoái, mọi người đều vui vẻ, nếu ai làm mất hứng, đừng trách ta thô lỗ.

- Bố đây không cần quan tâm mấy đồng tiền, nếu hai người anh em này của ta chơi không vui thì ta sẽ xử lý các cô!

Lần thứ hai oẳn tù tì, Đới Đồng thua, là y cố ý thua.

Ném ra một trăm đồng, y chỉ vào tiền nói:
- Cô tự biết làm gì?

Cô gái bên cạnh dường như vẫn là sinh viên, làm gái quán bar cũng chỉ là bất đắc dĩ. Trước kia gặp phải tình huống như vậy, cô đều tìm cớ chạy đi, nhưng hôm nay không được, Đới Đồng nhìn chăm chú như thúc giục, cô không có cách nào để thoát thân.

Bây giờ ở quán bar này, mỗi người đều chỉ mặc hai lớp quần áo, một bộ nội y và một áobên ngoài. Nếu cởi áo ngoài ra, liền đến lớp áo lót. Cô gái bên cạnh Đới Đồng có chút do dự:
- Tiền này tôi không cần, tiền boa các anh cũng không cần phải thanh toán, đổi lại tôi gọi một người chị em khác đến có được không?

- Không được!
Đới Đồng vốn dĩ cố ý, bởi vì cô gái kia vừa rồi không chịu nghe lời, khiến y trong lòng khó chịu.

- Cởi đi, cô xem cô ta đều đã cởi rồi, cô không thể chơi xấu.
Hai người bạn học của Đới Đồng càng cười phụ họa theo. Tên người Chiết Giang kia sờ soạng trước ngực cô gái bên cạnh:
- Cô học cô ấy đi, ngoan ngoãn dễ bảo.

Tên kia lại nói:
- Nếu như cô không cởi cũng được, Đới Đồng thua một lần, cô uống hết một chai rượu. Cô chọn đi!

Chủ ý này cũng không tồi, y nháy mắt với Đới Đồng, nếu cô ta uống rượu vào rồi, còn có gì không thể chứ? Chiêu này ba người từng dùng để chơi đùa trong trường học, Đới Đồng đồng ý, liền gật gật đầu:
- Cô tự mình quyết định đi!

Cô gái có chút bất đắc dĩ, lựa chọn uống rượu.

Thấy cô gái uống cạn một chai bia, ba người cười thầm.

Người ta cố ý muốn hại cô, cô chạy cũng không thoát được đâu, oẳn tù tì tiếp, Đới Đồng cố ý thua bốn lần. Cô gái uống liền bốn chai bia, kết quả nhanh chóng say mềm. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, dáng vẻ ấy nhìn thực có chút mê người.

Hơn nữa hai cô gái bên cạnh, một ngườiđã cởi hết, một người đã cởi áo ngoài. Tuy rằng không phải rất đầy đặn, nhưng rất mềm mại, làm cho người ta có một sự kích thích mãnh liệt.

Uống rượu vào người càng dễ loạn tính, nhất là bọn con nhà giàu, con nhà quan, không hề có chút khái niệm gì về nhân quyền, lễ nghĩa, tôn nghiêm. Trong thế giới của bọn họ, chỉ có trống rỗng và cô đơn, cho nên tìm kiếm sự kích thích thành thú vui lớn nhất của bọn họ.

Cô gái bên cạnh Đới Đồng uống liên tiếp bốn bình rượu, người bạn học ởtỉnh kia thua một ván, cô gái bên người y liền dứt khoát cởi sạch sẽ, thân trên không có lấy một manh vải.

Ở trong cái nghề này, các cô có cách của riêng mình để câu khách, hơn nữa dưới sự kích thích của món hời lớn từ việc lõa thể này, các cô sớm đã vứt bỏ tất cả danh dự của bản thân.

Ở một mức độ nào đó, các cô đã sa đọa, trở thành những cô gái quán bar, cùng đám con nhà giàu, con nhà quan tâm tính cũng không kém là bao nhiêu. Các cô đã phóng khoáng với tuổi thanh xuân của mình, đánh đổi lấy vui vẻ nhấtthời.

Kinh nghiệm của các cô khiến các cô hiểu rõ rằng kiểu lõa thể này rất dễ dàng khiến người trẻ tuổi này đạt đến khoái cảm và thỏa mãn. Cho nên hai người liền hết sức phối hợp, tiếp cận với những kẻ kia.

Vừa mới một lát, Đới Đồng liền thua liền haiván, lúc uống đến chai thứ sáu, cô gái kia thật sự không trụ khôngnổi, ngã xuống.

Đới Đồng cầm lấy chai bia:
- Tiện nhân, bảo cô phối hợp cho tốt, cô càng muốn tự mình chịu khổ. Không uống nổi nữa chứ gì? Để tôi uống giúp cô!

Y cầm lấy cái chai, kéo cổ áo ra, đổ bia vào trong.

Cô gái này cũngchưa làm được lâu, cô làm nghề này cũng chỉ khoảng ba bốn tháng. Hơn nữa vẫn luôn khinh bỉ việcbán rẻ bản thân. Giờ phút này cô đã bị năm chai bia đánh gục, say mèm rồi.

Trong lòng còn trông cậy Đới Đồng có thể buông tha cô, không ngờ Đới Đồng lại không có lấy một chút thương hoa tiếc ngọc, sau khi bị đánh gục hoàn toàn, hai người bạn học bên cạnh cũng gia nhập trận doanh, một người mở nắp chai, một người giúp y rót rượu.

Rót hết bảy tám bình, người ta toàn thân ướt sũng, giống như vừa từ bể nước đi ra.

- Đới thiếu gia, thôi bỏ đi, Tiểu Quyên khôngổn rồi.
Một cô gái khác tới khuyên, Đới Đồng trừng hai mắt:
- Cút! Không liên quan đến cô?

Cô gái này lập tức run sợ tới mức run bần bật, liền ngồi xuống một bên. Đới Đồng vì muốn thể hiện trước mặt hai người bạn học, để chứng tỏ lời nói vừa rồi không phải khoác lác, phải biểu hiện tốt một chút.

Hơn nữa bọn họ lúc còn ở trường học, cũng thường xuyên chơi một số trò chơi khác người, hôm nay tại đây, ở cái nơi này, càng không kiêng nể gì.

Đới Đồng tiến tới cô gái tên Tiểu Quyên:
- Nếu vừa rồi cô không chịu cởi, vậy bây giờ để tôi cởi giúp cô vậy!

Sau đó tay của y liền tiến sâu vào, kéo nội y của Tiểu Quyên. Tiểu Quyên trong mơ màng phản kháng, nhưng sự phản kháng của cô dường như vô ích. Đới Đồng cởi sạch quần áo của Tiểu Quyên ngay trước mặt mọi người.

Trong phòng riêng vang lên tiếng cười vô tri vô thức, mấy người trơ mắt nhìn Đới Đồng làm chuyện hoang đường đó, cũng không ai tới ngăn cản. Hai cô gái kia bị hai người bạn học của Đới Đồng ôm chặt, nằm trên ghế sô pha làm trò chơi không mấy đẹp mắt.



Đới Lập Công nằm trên giường không tài nào ngủ được, trở mình liên tục, hai mắt trân trân nhìn trần nhà.

Trong phòng vốn đang yên tĩnh, đột nhiên tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, khiến Đới Lập Công hoảng sợ đến mức hồn vía lên mây. Y phản xạ có điều kiện ngồi dậy:
- Alô.

- Đới Lập Công, trong mắt anh rốt cuộc còn có Phó chủ tịch tỉnh này nữa không đây? Hãy hỏi xem đứa con anh đã gây ra chuyện tốt gì đi! Đúng là coi trời bằng vung!
Chủ tịch tỉnh Ân mắng một trận dồn dập, khiến Đới Lập Công sững sờ.

Đới Đồng, tên súc sinh này lại sinh chuyện nữa rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK