Nếu như thực sự cắt đứt quan hệ với Tống Vũ Hà, Hồ Lôi còn cảm thấy có chút không nỡ, vì thế anh ta nằm trên giường rồi chầm chậm đi vào giấc ngủ.
Mãi đến 10 giờ tối, Liễu Hải mới gọi điện tới:
- Anh, mình cùng đi ăn đêm đi!
- Đúng lúc lắm, bố mày đang đau đầu đây!
Hồ Lôi nói một câu thô bạo rồi nhảy dựng lên ở trên giường.
- Vậy, em sẽ đến khách sạn đón anh nhé!
Không đến 10 phút sau, một chiếc xe Buick màu xám dừng trước cửa khách sạn, Hồ Lôi đi ra cửa, nhìn thấy Liễu Hải liền vẫy tay.
Sau khi lên xe, anh ta còn phát hiện trên xe có cả Bạch Khẩn:
- Bạch Khẩn, em ra phía sau ngồi nhé!
Liễu Hải nói một câu.
Bạch Khẩn mặc một chiếc quần bò màu lam, bó chặt hai chân thon dài, mông cô càng ngày càng mượt mà, Hồ Lôi liếc mắt một cái, ánh mắt rất độc như kẻ trộm mỉm cười nhìn về phía Liễu Hải.
Liễu Hải làm bộ như không thấy, ném điếu thuốc qua, sau đó cũng không nói gì liền bắt đầu khởi động xe. Đây là xe riêng của Liễu Hải, mới mua, ba mươi mấy vạn, ngồi trên rất thoải mái, không gian bên trong cũng khá rộng.
Hồ Lôi chỉ liếc Bạch Khẩn một cái là đã nhanh chóng phát hiện ra những bí mật của bọn họ, ánh mắt thừa hiểu của anh ta khiến cho Liễu Hải phải cười xấu hổ. Bạch Khẩn thấy bộ dạng hai người nhìn trộm liền đỏ mặt lên.
Cô lầm bầm trong lòng, đã nói là không đi, thế mà Liễu Hải cứ nhất định phải kéo mình đi dạo. Chẳng lẽ ánh mắt gian tà này của Hồ Lôi đã phát hiện ra bí mật giữa mình và Liễu Hải?
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Khẩn cũng không biết phải làm sao.
Xe đi qua một con đường lớn rất náo nhiệt, đến một khu phố ăn đêm sầm uất nhất của thành phố Song Giang. Địa điểm này là một nơi vô cùng thích thú mà trong lúc tuần tra Liễu Hải phát hiện ra, anh ta đã cùng đồng nghiệp đến đây nhiều lần, không khí ở đây rất tốt, đồ ăn cũng khá ngon.
Thành Phố Song Giang có hai đường phố thức trắng đêm không ngủ, một là phố hoa, một là phố ăn khuya.
Trong đây tuy đơn giản, chỉ là những lều bạt dựng lên hai bên đường phố một cách rất gọn gàng ngăn nắp, nhưng nó lại đem lại cảm giác thân thiện. Mọi người vào trong này đều có thể tìm được sự hiền hòa, cảm giác không có gì trói buộc.
Có lẽ đó cũng là đặc điểm đặc biệt nhất của phố ăn đêm, ở đây không hề phân biệt địa vị cao thấp, sang hèn, không có sự phân biệt địa vị, chỉ cần bạn thích là có thể tự gọi vài món ăn nhẹ, độc ẩm một chén.
Cũng có thể gọi bạn bè đến, tụm năm tụm ba ở một chỗ, cùng nhau xả stress.
Có thể đây chính là hơi thở bình dân, đã kéo đến đây khá nhiều người, bởi vậy mỗi khi đêm đến cũng thấy khá nhiều người lái những chiếc xe sang đến đây để ăn đêm.
Trước kia nơi này thường xuyên xảy ra ẩu đả, bây giờ Thành phố Song Giang đã thực hiện chỉnh đốn lại công tác trị an, việc ẩu đả cũng giảm dần nhưng thật ra những chuyện yêu đương lại nhiều lên.
Đáng lẽ Liễu Hải nói đưa Bạch Khẩn đi ăn đêm nhưng đột nhiên lại nhớ đến Hồ Lôi chỉ có một mình ở Thành phố Song Giang đã lâu, liền gọi anh ta đi cùng. Ba người tìm chỗ trong một quán ăn ở bên đường, sau đó ngồi xuống. Liễu Hải gọi đến mười món ăn và gọi thêm một thùng bia lạnh.
Nhìn Bạch Khẩn thân mật ngồi cạnh Liễu Hải, Hồ Lôi cười nói:
- Bạch đại hiệp, mọi người cùng uống chút bia đi! Tôi nghe nói tửu lượng của cô cũng rất khá!
Bạch Khẩn chợt mỉm cười:
- Anh nghe ai nói vậy? Cứ đùa tôi!
Hồ Lôi làm bộ nói:
- Trước mặt người anh họ này em còn dấu giếm gì nữa, chính Liễu Hải nói, em có uống hay không vậy?
Liễu Hải không thể nào nói dối người yêu, anh ta nhìn Bạch Khẩn:
- Em uống một chút đi, có thể uống được bao nhiêu cũng được.
Lúc Liễu Hải đánh nhau rất hung hãn, nhưng trong truyện tình yêu thì lại tuyệt đối ôn tồn, nhẹ nhàng.
Bạch Khẩn liền gật đầu:
- Em uống cùng các anh một chén tâm giao.
Phục vụ ở những quán ăn khuya này khá nhanh nhẹn, chưa đầy vài phút đã làm xong 4 món. Ba người vừa uống vừa nói chuyện phiếm. Lúc Bạch Khẩn đi nghe điện thoại, bản tính của tên tiểu tử Hồ Lôi này vẫn không thay đổi nhìn chằm chằm vào mông cô, cười hề hề:
- Tiểu tử cậu giỏt thật, xong rồi chứ?
Mặt Liễu Hải đỏ lên, Hồ Lôi càng khẳng định mình đoán đúng.
Anh ta uống rượu vào rồi nói vống lên:
- Tiểu tử, cậu như vậy thật không tiến bộ gì cả, lớn đến ngần này rồi mà mặt còn đỏ nữa! Nhìn anh mày đây, để anh dạy cho chú mày mấy chiêu, anh xem các cô gái rất nghề đấy!
Liễu Hải biết gã thích nói đùa, cũng không để ý. Hồ Lôi cầm chén lên chạm một cái:
- Vừa rồi anh lên xe, liền nhìn thấy cô bé kia đã bị em phá rồi, hơn nữa cũng chỉ trong vòng hai ngày thôi!
Hồ Lôi nói càng làm Liễu Hải thêm ngượng ngùng, chính xác là đêm qua hai người mới đột phá phòng tuyến cuối cùng, không ngờ chuyện bí mật như vậy mà Hồ Lôi chỉ liếc mắt đã nhìn ra.
Ở phương diện này thực Liễu Hải thấy tự ti, hắn không thể so với Hồ Lôi được.
Liễu Hải không phải là loại người da mặt dày, nhất là về chuyện nam nữ, bị Hồ Lôi vạch trần điểm bí mật càng cảm thấy ngượng ngùng.
Hai người đang cười vui vẻ, Bạch Khẩn nghe điện thoại xong liền đi tới, cô thấy trên mặt Liễu Hải có vẻ xấu hổ trong lòng cũng hiểu rõ tám, chín phần. Bạch Khẩn biết Liễu Hải cái gì cũng tốt chỉ có điều da mặt quá mỏng.
Lúc ba người uống rượu, bên cạnh có một người nghe điện thoại, ánh mắt nhìn sang bên, Hồ Lôi liền trừng mắt hỏi:
- Làm gì vậy?
Bên kia, cười vẻ mặt tỏ ra xin lỗi:
- Rất xin lỗi, tôi tìm nhầm, tìm nhầm!
- Bị bệnh!
Hồ Lôi mắng một câu. Hôm nay, tâm trạng của hắn vốn không tốt, rất muốn tìm một người để trút ra. Chỉ có điều đối phương cũng không so đo cùng anh ta, nói vài câu rồi đi.
Không phải người ta chỉ nhầm thôi sao, không ngờ Hồ Lôi lại tức giận như vậy? Liễu Hải nhìn anh ta thấy có chút kì lạ, Hồ Lôi có tâm sự sao?
Tối nay, tuy hứng thú của Hồ Lôi không cao, nhưng uống cũng không ít rượu.
Lúc hơn 11 giờ, ba người mới chuẩn bị kết thúc, dường như Hồ Lôi uống nhiều hơn, lúc Liễu Hải trả tiền xong anh ta phất tay:
- Hai người cứ về đi, tự tôi về được!
Sau đó anh ta lắc lư sang hướng đường bên kia.
Bạch Khẩn gọi anh ta:
- Anh đi chậm thôi, đợi chút em đưa anh qua.
- Không cần, không cần!
Hồ Lôi khoát khoát tay, trông có vẻ ngà ngà say loạng choạng đi một mình, đột nhiên một chiếc Santana màu đen lao tới.
- Đừng____
Kít bịch---------------
Bạch Khẩn thấy nguy hiểm, kêu to một tiếng rồi chạy qua bên kia chỉ tiếc đã chậm một bước, chiếc Santana màu đen đẫ đâm phải Hồ Lôi, lốp xe phát ra một tiếng chói tai, lái xe cũng sợ hết hồn, giẫm lên phanh gấp, một mình trong xe cũng phát run lên.
- Anh___
Liễu Hải nghe thấy tiếng phanh liền từ quán ăn khuya lao tới, lúc đó Hồ Lôi đã nằm cách đó khoảng 5, 6m:
- Anh, anh…
Dưới ánh đèn đường, máu Hồ Lôi chảy đầm đìa nằm bất tỉnh nhân sự. Mặc cho Liễu Hải gào thét kiểu gì, anh ta cũng không có phản ứng.
Lái xe ngồi trong xe gây ra chuyện đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mình đã đâm phải người, liền định rồ máy bỏ trốn. Bạch Khẩn đang gọi cho 120 thấy vậy, chạy 2, 3 bước lao tới, vươn tay vào phía cửa xe, lấy luôn chìa khóa xe của đối phương.
- Muốn chạy à!
Cô tức giận đùng đùng mở cửa xe, túm lấy áo của gã lái xe lôi xềnh xệch ra ngoài. Tay lái xe gây ra chuyện bị Bạch Khẩn ném một cái xuống đất, Bạch Khẩn đá một cái tên lái xe ngã gục úp sấp mặt giống như một con ếch.
- Mẹ mày, lái xe như thế à!
Liễu Hải ngửi thấy mùi rượu ở miệng gã lái xe, liền tức giận mắng một câu.
- Bạch Khẩn, em canh gã, anh sẽ lập tức đưa anh Hồ Lôi đi bệnh viện!
Liễu Hải không có thời gian để để ý đến tên lái xe, mà nhanh chóng đưa Hồ Lôi vào trong xe Buick của mình rồi chạy như điên về phía bệnh viện.
Cảnh sát 110 đẽ đến, mấy người đều nhận ra bạn gái của đội trưởng Liễu. Bạch Khẩn tường thuật lại sự tình một lượt, giao tên lái xe cho cảnh sát, sau đó cũng vội vàng đến bệnh viện.
Trương Nhất Phàm vốn chuẩn bị đi ngủ rồi, nhưng đột nhiên lại nhớ ra một chuyện liền gọi điện thoại cho Liễu Hải. Đúng lúc Liễu Hải đưa Hồ Lôi đến phòng cấp cứu của bệnh viện, anh ta thở hổn hển nghe điện thoại.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Nhất Phàm hỏi.
- Anh, không ổn rồi, Hồ Lôi bị tai nạn, đang ở phòng cấp cứu.
- Cậu chờ ở đó, tôi đến ngay!
Thậm chí Trương Nhất Phàm còn không hỏi cả nguyên nhân, liền vội vàng tắt điện thoại, cùng Đổng Tiểu Phàm chạy đến bệnh viện, trong lòng nóng như lửa đốt.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Bạch Khẩn và Liễu Hải người nhuộm đỏ máu, đang ngồi đó lo lắng, bất an. Hai vợ chồng Trương Nhât Phàm tới, Liễu Hải lập tức kể từ đầu chí cuối chuyện vừa xảy ra nói cho Trương Nhất Phàm nghe.
Theo sự phân tích trước mắt của Liễu Hải, có thể do phía bên kia uống khá nhiều rượu nhấn nhầm ga, làm cho tai nạn xảy ra bất ngờ.
Trong lòng Trương Nhất Phàm đang âm thầm phân tích, ở thành phố Song Giang Hồ Lôi hình như không có kẻ thù, nên khả năng báo thù là rất ít. Âm mưa sát hại lại càng không thể, bọn chúng cũng không ngốc đến mức xuống tay giữa phố ăn khuya đông người như vậy.
Mưu sát? Trương Nhất Phàm rút điếu thuốc ra, dường như cũng không thể xảy ra khả năng này.
Mấy người ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi tin tức. Một thuộc hạ của Liễu Hải ở cục Công an Thành phố vội vội vàng vàng đi tới, vào báo cáo kết quả thẩm vấn lúc nãy cho Liễu Hải.
Người gây ra chuyện mang họ Trần, là người buôn bán nhỏ, vừa mới ăn chơi ở Phố hoa mấy tiếng đồng hồ, rồi lại hẹn đến phố ăn đêm này cùng với vài người bạn. Không ngờ lúc y đang lái xe tới thì vừa hay Hồ Lôi cũng phố ăn đêm bước tới.
Tay lái xe vốn đã uống khá nhiều rượu ở một quán Karaoke ở phố Hoa rồi, chính vì thế trong lúc hoảng loạn, đã ấn nhầm chân phanh thành chân ga, nên mới gây ra thảm kịch đó.
Nghe nói Hồ Lôi bị tai nạn rất nặng, gã lái xe choáng váng ngồi lầm bầm một mình trong phòng giam. Nói những câu đại loại như “tôi không phải cố ý”, “tôi không cố ý giết người”...
Tay cảnh sát vừa báo cáo xong thì y tá từ phòng giải phẫu đi ra:
- Có người nhà bệnh nhân ở đây không?
- Có, có! Thế nào rồi ạ?
Mấy người đều đứng lên lên.
Y tá nói với mọi người:
- Cuộc giải phẫu diễn ra thuận lợi, tình huống cơ bản của bệnh nhân đã ổn định, tuy nhiên vết thương rất nghiêm trọng, bị gãy xương sườn, não cũng bị tổn thương nhỏ, cơ thể có hiện tượng xuất huyết nội. Cần theo dõi thêm, mọi người ai theo tôi đi nộp viện phí.
Nghe nói không nguy hiểm đến tính mạng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử này đúng là phúc lớn, mạng lớn, bị đâm xe như vậy không ngờ cũng không chết.
Trương Nhất Phàm nói với cô y tá:
- Các cô hãy cố gắng hết sức cứu giúp bệnh nhân, tiền nong không thành vấn đề, nhất định phải làm cho cậu ấy bình phục.
Cô y ta nhìn Trương Nhất Phàm có vẻ kì lạ, liếc hắn một cái có vẻ không hài lòng, khẩu khí người này có vẻ to thật! Hắn không biết mình là ai à? Xì! Bây giờ, người trẻ có vẻ thích sắp xếp chuyện người khác, cô đây khinh thường loại người như mày. Cậy trong nhà có nhiều tiền là huênh hoang được chắc?
Trong mắt cô y tá tỏ vẻ khinh thường, đúng lúc đó viện trưởng đi vào:
- A, Bí thư Trương sao ngài lại đến đây?
Viện trưởng nhìn trên người Liễu Hải có máu liền hoảng hốt hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Nhất Phàm khoát tay:
- Tôi có một người bạn bị tai nạn ô tô đang trong phòng phẫu thuật.
Viện trưởng vừa mới họp xong một hội nghị khẩn cấp, lúc đi ngang qua nhìn thấy Bí thư Trương và vợ, liền đến thăm, không ngờ lại gặp phải chuyện này.
Cô y tá không ngờ lại Viện trưởng lại gọi người thanh niên này là Bí thư Trương liền hoảng sợ sắc mặt trắng bệch. Đã sớm nghe nói Bí thư thành ủy Thành phố Song Giang là người trẻ tuổi, lẽ nào chính là hắn?
Ôi, mình thật là đáng chết, bình thường chỉ toàn xem phim Hàn Quốc mà không chịu nghe tin tức gì, ngay cả Bí thư Trương cũng không biết. Nghĩ đến chuyện vừa rồi đã khinh xuất lại còn tỏ vẻ không tốt, y tá liền thấy sợ hãi.
Khiến cho Viện trưởng phải giáo huấn một câu:
- Sao lại thất thần ra như vậy? Còn không mau đi sắp xếp cho bạn Bí thư Trương phòng bệnh tốt nhất đi!
- Ồ, ồ… tôi đi ngay đây! Tôi đi ngay đây!
Y tá liên tục đáp, chạy vội ra ngoài.