Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại văn phòng Bí thư Thành uỷ Trương Nhất Phàm chỉ tiếp có một mình Chu Chí Phương, ngay cả Lưu Nhất Hải cũng phải đứng ở bên ngoài. Sau khi chủ nhiệm uỷ ban kỷ luật Giao Châu Năng Hùng ưỡn bụng bước vào mấy anh cảnh sát ở bên ngoài ngay lập tức khép cửa lại.

Ngưu Ái Vũ đã sớm bị mình phái người đến khống chế, lão không thể rời khỏi cổng chính của cục tài chính được. Vì thế Trương Nhất Phàm cũng không sợ sẽ có người đến báo tín được cho lão.

Chu Chí Phương và Năng Hùng nghe nói đến vấn đề của Ngưu Ái Vũ liền vội vàng giải thích, nhất là Chu Chí Phương diện mạo hoàn toàn không còn chút oai phong uy nghiêm nào. Lão đã hơn năm mươi tuổi, trải qua mấy chục xuân thu, gặp không ít sóng to gió lớn. Vậy mà không ngờ có một ngày lão lại phải đối phó với thế hệ sau mình là Trương Nhất Phàm.

Chu Chí Phương nói:

- Phương châm của Đảng ta luôn luôn bao dung chữa bệnh cứu người, nâng cao giáo dục phẩm chất. Chủ nhiệm Trương việc này hay là nên đợi điều tra rõ ràng rồi mới tiến hành xử lý? Hơn nữa đơn tố cáo chuyện này phần lớn là chưa xác thực, nếu chưa điều tra ra đã xử lý ngay nhất định sẽ ảnh hưởng đến tư tưởng của một số cán bộ.

Trương Nhất Phàm đã sớm dự định lão sẽ dùng chiêu cờ này để đợi mình. Vì thế hắn liền hướng ánh mắt về phía Tiền Tuyết Mai, Tiền Tuyết Mai đã sớm chuẩn bị các tài liệu và chứng cứ để đưa đến.

Bằng chứng cao như núi, hơn nữa người viết đơn tố giác lần này dùng chiêu rất lợi hại, tập hợp những chứng cứ quan trọng, phô tô thành một bản rồi gửi đến Uỷ ban kỷ luật tỉnh. Lại thêm Trương Nhất Phàm cử người âm thầm đi điều tra xác minh cẩn thận. Có thể nói chứng cứ rất chuẩn xác.

Vừa rồi Chu Chí Phương còn dự định nghĩ biện pháp làm thế nào để thông báo được cho Ngưu Ái Vũ mau chóng chạy trốn. Sau khi nhìn những chứng cứ này lão vô cùng lo lắng, sự việc đã bị bại lộ hết rồi. Chỉ có điều ngồi ngay dưới trướng của Trương Nhất Phàm làm sao lão có thể gửi tin tức đi được đây?

Đám người Lưu Nhất Hải đương nhiên là biết có người ở Uỷ ban kỷ luật tỉnh đến, nhưng y cũng không thể thông báo cho tất cả các cán bộ ở Giao Châu liên quan đến vấn đề này chạy trốn hết được

Tuy nhiên Lưu Nhất Hải là người khá thông minh, y lập tức tránh xa mấy nhân vật khả nghi quan trọng rồi gọi một cuộc điện thoại cho Ngưu Ái Vũ. Thật không ngờ điện thoại của Ngưu Ái Vũ lại tắt. Y lại gọi đến Cục trưởng quốc lộ, phía bên kia nói không thấy Cục Ngưu đâu. Lưu Nhất Hải vô cùng căng thẳng.

Ngưu Ái Vũ sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Nếu quả là thật thì vấn đề lớn rồi. Mọi người trong thiên hạ đều biết quan hệ giữa Ngưu Ái Vũ và Thành uỷ như thế nào rồi.

Giữa lúc Lưu Nhất Hải đang gọi điện cho Chu Đỉnh Thiên thì tại văn phòng Bí thư thành uỷ đã thoả thuận thành công. Uỷ ban kỷ luật tỉnh phối hợp với Uỷ ban kỷ luật thành phố chính thức tiến hành bắt giam Ngưu Ái Vũ.

Năng Hùng nói:

- Để tôi gọi điện thoại kêu lão ta tới,

Nói xong y liền đưa mắt về phía Chu Chí Phương, hai bên đều ngầm hiểu ý của nhau. Trương Nhất Phàm đưa mắt nhìn rồi bình thản nói:

- Không cần đâu, các đồng chí ở viện kiểm sát đã đi rồi, lúc này nên để bọn họ đi mới phải.

Vù vù, Chu Chí Phương lập tức cảm thấy như có hàng ngàn con ong đang kêu la, đánh nhau trong đầu vậy. Lời nói này của Trương Nhất Phàm đã phá hỏng toàn bộ điều tốt đẹp của tất cả bọn họ, đúng là một thủ đoạn lợi hại. Kỳ thực mình đến cũng như không. Tình thế này lão hiểu rốt cuộc không thể cứu được Ngưu Ái Vũ rồi, đành cầu nguyện ở trong lòng hy vọng tên tiểu tử này ở trong nên kín miệng một chút.

Trương Nhất Phàm còn để ý đến ánh mắt của Chu Chí Phương hiện lên một chút sát khí. Đúng là quân Vương đã bị mất đi cánh tay đắc lực. Hay là nghĩ mình đang bị bất lợi?

Vào lúc này lão tuyệt đối không giám lưu giữ bất kỳ ý nghĩ gì. Xem ra chỉ sợ Chu Chí Phương muốn bỏ xe để bảo vệ chủ tướng, giết người diệt khẩu. Trương Nhất Phàm âm thầm suy nghĩ ở trong lòng.

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên ở phía dưới, Trương Nhất Phàm đứng lên nói:

- Chúng ta về báo cáo kết quả công tác thôi, cảm ơn Thành uỷ Giao Châu đã phối hợp.

Chu Chí Phương và Năng Hùng đang dở khóc dở cười nhưng vẫn giả bộ hoanh nghênh tiếp đón vẻ mặt tươi cười tiễn Trương Nhất Phàm xuống chỗ để xe phía tầng dưới:

- Ngài đi cẩn thận nhé!

Ngưu Ái Vũ bị hai nhân viên cảnh sát bắt giữ, trên đầu trùm chiếc bao đen kịt, Y kịch liệt phản ứng:

- Tôi muốn gặp bí thư Chu, tôi muốn gặp bí thư Chu.

Trương Nhất Phàm cười nhạt, lẳng lặng nhìn vẻ mặt Chu Đỉnh Thiên. Chu Đỉnh Thiên cố ý lớn tiếng nói:

- Chủ nhiệm Trương, các Ngài đi cẩn thận, Thành ủy Giao Châu về sau nhất định sẽ răn đe, quản lý tốt các cán bộ, sẽ không làm ngài phải thất vọng đâu.

Ngưu Ái Vũ nghe xong câu cuối cùng liền lập tức ngừng kêu la. Bí thư Chu đã nói rồi đó thôi, nhất định sẽ không để mình thất vọng. Mình ở trong đó nên thật thà một chút, lời nói cũng nên cẩn thận một chút là được.

Ngưu Ái Vũ bị bắt giam, người lo lắng nhất là Lưu Nhất Hải. Không nói chuyện trước đây, chỉ tính từ năm ngoái khi Ngưu Ái Vũ đang đương chức Cục trưởng cục tài chính, lão đã chuyển tiền cho Chu Chí Phương ít nhất là hơn ba trăm vạn

Số tiền đó Ngưu Ái Vũ đã chuyển cho y, hơn nữa khi giao cho Chu Chí Phương đều không có bất cứ giấy tờ gì. Nếu lão Ngưu Ái Vũ khốn kiếp này mà nắm giữ bất kỳ bằng chứng nào trong tay thì mình coi như chết chắc.

Ba nghìn vạn đó là mục lớn, chia thành năm lần giao cho Chu Chí Phương, lần nhiều nhất là một trăm hai mươi vạn, lần ít nhất là bốn mươi vạn. Còn những lúc bình thường Ngưu Ái Vũ và người bên chính trị pháp luật cùng với Chu Chí Phương tổ chức chơi mạt chược đặt trước một, hai vạn, lúc nhiều nhất là năm, ba vạn.

Số tiền này nếu tính ra thì Chu Chí Phương liên quan đến nhiều nhất. Nhưng tất cả số tiền trên đều qua tay của Lưu Nhất Hải. Chu Chí Phương là tên lãnh đạo xảo quyệt nhất mà Lưu Nhất Hải từng gặp. Bất luận lần nào lão cũng không bao giờ tự mình trực tiếp nhận tiền cả.

Nếu không thông qua Lưu Nhất Hải, qua Chu Đỉnh Thiên hoặc qua vợ lão thì lão dùng thủ đoạn cao siêu có thể nói Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu. Ai biết lão Chu Chí Phương này có độc hay không độc?

Kỳ thực không phải chỉ y mới lo lắng, Chu Chí Phương cũng rất sợ. Tự tay mình đã nâng đỡ trở thành thân tín, đột nhiên im tiếng để cho người của Ủy ban kỷ luật bắt đi. Cảm giác đó giống như nuôi lợn hai năm bị diều hâu bắt đem đi ấy. Trong lòng buồn bực lắm, thật không thể tưởng tượng nổi.

Việc duy nhất có thể làm lúc này là nhanh chóng khắc phục tình hình. Câu nói ám thị lúc nãy không biết Ngưu Ái Vũ có thể gánh đỡ đến lúc cuối cùng được không đây.

Khi Lưu Nhất Hải đi vào Chu Chí Phương đang ngồi ở đó hút thuốc. Bình thường trên bàn làm việc rất cẩn thận nhưng hôm nay có chút lộn xộn. Nhưng khuôn mặt của Chu Chí Phương không biểu hiện cảm xúc nào.

Lưu Nhất Hải liền gọi thử một tiếng:

- Bí thư Chu!

Chu Chí Phương ngẩng đầu nhìn y.

- Việc của Ngưu Ái Vũ ngươi đi xử lý nhé.

Ý của Chu Chí Phương, Lưu Nhất Hải hiểu rõ. Sau khi y đi ra cửa Chu Chí Phương lại nói:

- Nghĩ cách điều tra xem ai là người viết thư tố cáo.

Nhìn ánh mắt muốn giết người của Chu Chí Phương, Lưu Nhất Hải thấy run sợ. Lão Chu tức giận rồi, Lưu Nhất Hải liền gật đầu:

- Tôi lập tức đi làm ngay.

Sau khi Lưu Nhất Hải đi, Chu Chí Phương liền nằm ngay trên ghế tại văn phòng, trong lòng đang suy nghĩ giải quyết chuyện này thế nào cho ổn thoả đây?

Ngưu Ái Vũ là Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư thành phố, ba năm trước từ khu kinh tế điều sang. Y là người sôi nổi, hoạt bát mà mình có thể dựa vào ở Giao Châu, vì vậy Chu Chí Phương mới đề bạt Y.

Ngồi một mình trong văn phòng suy nghĩ rất lâu liền phát hiện ra việc của Ngưu Ái Vũ cho dù có kiểm tra từng tý một cũng không thể tìm ra vấn đề liên quan đến mình được. Lão liền bật cười lớn. Tuy nhiên cũng cần phải nhắc nhở Lưu Nhất Hải cần giải quyết mọi việc sạch sẽ một chút là được.

Hiện tại mấu chốt vấn đề là phải tìm cho ra kẻ đã bí mật viết đơn tố cáo kia là ai. Chu Chí Phương tĩnh lặng một chút rồi gọi điện thoại cho Chu Đỉnh Thiên, nhắc nhở nó thời gian gần đây nên khiêm tốn một chút, nhất định không được vì sự việc của Ngưu Ái Vũ mà liên luỵ đến bản thân.

Nói rõ ra chính là lão muốn để Lưu Nhất Hải đi gạt bỏ bằng chứng, xoá sạch giấu vết.

Lão tin Lưu Nhất Hải làm việc khá khôn ngoan, lanh lợi. Vì vậy rất nhiều lần đều để cho Lưu Nhất Hải lộ diện xử lý cả. Ngoài ra nó nhất định sẽ điều tra ra người viết đơn tố cáo là ai, nếu là người trong nội bộ Cuc tài chính thì tuyệt đối không thể dùng được, còn phải phải xử lý thật nghiêm khắc nữa.

Điều Chu Chí Phương lo lắng là Ngưu Ái Vũ hay trêu chọc phụ nữ. Hồi ở cục Xúc tiến đầu tư Ngưu Ái Vũ rất thích đùa giỡn với phụ nữ, sau khi đến Cục tài chính thành phố rồi cũng không thể kiềm chế được thói quen đó.

Hơn nữa người này lại có một sở thích không tốt là đam mê thiếu phụ, những cô gái nào chưa chồng thì y không cần đến. Nếu nhìn thấy trong văn phòng người thiếu phụ nào thì nhất định y sẽ nghĩ cách để người ta phải thuộc về y mới thôi.

Vì vậy Chu Chí Phương rất khó nắm được, cũng có thể là chồng của người đó đến trả thù nên đã trần tội của nó ra, việc này cũng rất khó nói.

Ngày hôm sau ở tỉnh gửi đến một chút tin tức, người của Uỷ ban kỷ luật ở trong văn phòng của Ngưu Ái Vũ tìm được hai quyển nhật ký. Tên này không biết sử dụng vi tính nên toàn bộ đều tự tay y ghi lại một số chi tiết xung quanh cuộc sống của y.

Nghe nói quyển nhật ký này y ghi toàn bộ công việc nhận tiền và gửi tiền cả. Nghe đến đây Chu Chí Phương liền căng đầu ra, cũng không biết bình thường Ngưu Ái Vũ cho lão tiền liệu có ghi lại trên cuốn sổ đó không đây.

Còn lại quyển kia ghi toàn bộ danh sách nhân viên .

Bên trong ghi lại thời gian y làm quan hai mươi mấy năm, lưu giữ hồ sơ những cô gái mà y đã từng kết giao. Chỉ có điều quyển này ghi vẫn chưa hoàn thiện. Đếm số người trong Ủy ban kỷ luật cũng có hơn mười lăm, sáu người.

Cụ thể ghi lại tên, biệt danh, tuổi, chiều cao, cân nặng…, những bộ phận gợi cảm của phụ nữ. Ngoài những thứ đó ra còn ghi lại quá trình quen biết và những sở thích của những người phụ nữ này.

Mười mấy người phụ nữ này đa phần đều bốn mươi tuổi, người ít tuổi nhất là hai mươi tư tuổi, tất cả đều đã kết hôn rồi. Sau khi thu thập những chứng cứ này Trương Nhất Phàm cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao đối tượng của y đều phải kết hôn rồi? Lẽ nào người này lại có một sở thích chiếm đoạt vợ của người khác?

Sau đó Trương Nhất Phàm đã tìm ra đáp án được y ghi lại ở trang cuối cùng của quyển nhật ký:

- Chinh phục vợ người thật khoái cảm!

Cha này quả nhiên là một tên biến thái điên cuồng, thiếu nữ không thích lại đi thích thiếu phụ.

Đối diện với những cáo buộc này Ngưu Ái Vũ chắc chắn sẽ sụp đổ.

Ngôn ngữ của thầy giáo thật đáng chết, đang yên đang lành làm sao phải kêu học sinh viết nhật ký, bây giờ chết ở cuốn nhật ký này rồi. Ngưu Ái Vũ đang ra sức mắng ngôn ngữ của giáo viên tiểu học. Đây gọi là nhật ký rởm. Nếu không phải ngày ngày tự viết nhật ký thì hôm nay bọn họ có dễ dàng lấy được bằng chứng phạm tội không?

Đây gọi là gây nghiệp chướng thì không thể sống được, tự mình đào hố chôn mình rồi.

Bằng chứng cao như núi, Ngưu Ái Vũ cũng tự biết, cho dù có thần tiên cũng không cứu nổi. Trong lòng y liền có chút hối hận, giá như từ đầu đừng có cầm tài sản đem đi. Chỉ có điều không biết Hoàng Kiểm vợ của mình có nghe được phong thanh, lập tức lấy mấy cái bao tải cất giữ ở trong phòng đem ném đi.

Sự việc của Ngưu Ái Vũ cuối cùng cũng được thông qua điều tra lấy bằng chứng. Khi đang chuẩn bị đưa đến viện kiểm sát thì buổi tối hôm đó trời mưa rất to. Bỗng xuất hiện một bóng đen ở phòng lưu trữ hồ sơ, sau đó phòng lưu trữ hồ sơ bị cháy. Tất cả những dữ liệu chỉ trong một đêm đã biến thành hư ảo.

Ầm ầm…. một tiếng sét xẹt qua chiếu sáng cả đêm đen. Ngưu Ái Vũ không ngủ được bỗng dưng nhìn thấy một bóng đen đi qua cửa sổ, y ngồi bật dậy, vô cùng hoảng sợ hét lên:

- Ai vậy?

Bóng đen ngoài cửa sổ biến mất, phía sau một làn khói trắng tiến đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK