Lúc Trương Nhất Phàm quay về nơi ở đã sáu giờ tối. Hắn đang chuẩn bị thu dọn cho chuyến đi suốt đêm quay về tỉnh lị. Bởi vì một người nhà đã nói, ngày 30 đi máy bay tới thủ đô, mọi người cùng tề tựu ăn bữa cơm tất niên.
Đây là mệnh lệnh của lão gia, hôm nay bất kể là ai, đều phải tới. Trương Nhất Phàm liền làm tốt công tác chuẩn bị để quay về tỉnh lị.
Không ngờ rằng lúc vừa đến cửa, Ôn Nhã đã đứng đó, nhìn thấy hắn đi ra, cô còn do dự, bộ dạng ngập ngừng. Nhất Phàm bèn hỏi một câu:
- Có việc gì không?
Ôn Nhã nhìn hắn, vẻ mặt nhiều biểu cảm..
Trương Nhất Phàm liền đoán sắp tới năm mới, một cô gái cơ khổ như cô sẽ trải qua kỳ lễ tết như thế nào đây? Năm mới này sẽ đón tết ở đâu? Điều khiến hắn thấy lạ chính là từ sau khi Chủ tịch huyện Ôn gặp chuyện ông ta nhất định không gặp mặt vợ .
Một mình Ôn Nhã ở lại nơi đây, đương nhiên căn phòng đó cũng giống như căn phòng hắn đang thuê.
Ôn Nhã đi tới, có chút thẹn thùng nhìn Trương Nhất Phàm, nói:
- Anh có thể giúp tôi một chuyện không?
- Nói đi.
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, mới sáu rưỡi, cùng lắm thì về tỉnh lị muộn hơn một chút, dù sao cũng chỉ cần hơn hai giờ đi xe là tới nơi rồi.
Không ngờ Ôn Nhã lại đưa ra một vấn đề khiến hắn khó xử:
- Tôi muốn đi thăm ba tôi. Năm mới tới rồi, tôi muốn mang qua cho ông ấy chút đồ. Nhưng trại tạm giam bên kia tôi không quen ai, căn bản là không thể gặp ông ấy.
Vấn đề này thật có chút khó khăn, Chủ tịch huyện Ôn bị nhốt ở trại tạm giam thành phố, nơi đó hắn cũng không có người quen. Đồng ý với cô ư, nên tìm ai để nhờ vả đây? Không đồng ý với cô dường như lại có gì đó bất nhẫn.
Quen biết Ôn Nhã đã một thời gian, qua khoảng thời gian kết giao này, hai người còn là hàng xóm và cô ta lại là bạn của Lưu Hiểu Hiên. Trương Nhất Phàm đành cố mà đồng ý.
- Được rồi! Vậy cô chuẩn bị chút đi, chúng ta xuất phát ngay bây giờ.
- Cảm ơn anh!
Ôn Nhã mặt mày hớn hở, chạy như bay về phòng, rất nhanh cầm chiếc túi chạy ra.
- Cô chờ một chút!
Trương Nhất Phàm đi vào phòng mình, cầm lấy quyển sổ ghi chú, rồi vội vàng ra cửa.
Liễu Hải đang chờ dưới lầu, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi xuống, phía sau còn có Ôn Nhã liền chủ động mở cửa. Sau khi giúp Ôn Nhã bỏ túi đồ vào cốp xe, Liễu Hải liền quay đầu hỏi:
- Anh, đi đâu?
- Đến trại tạm giam thành phố trước.
Liễu Hải gật đầu, nổ máy xe.
Ôn Nhã nghe Liễu Hải gọi Nhất Phàm là anh, có chút bất ngờ, cô dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người. Vừa lúc đó Nhất Phàm nhận được điện thoại, hắn liền nhẹ nhàng a-lô một câu.
Là điện thoại của Hà Tiêu Tiêu:
- Anh Nhất Phàm, đất bên Hải Nam này đã được xử lý rồi, ngày mai em sẽ quay về, có thể gặp anh không?
Tính toán thời gian, Tiêu Tiêu đi Hải Nam khoảng hai tháng thôi! Gần đây giá đất bên Hải Nam có chút biến động. Hai năm trước mới tăng trở lại, gần đây lại hạ xuống, do đó hắn mới kêu Tiêu Tiêu đem đất đi bán được bao nhiêu thì được.
Trước những năm 93, giá đất ở Hải Nam đã trải qua một lần sóng gió. Chú Hai cho rằng trải qua thời gian lâu như vậy, nó có thể quay lại quỹ đạo như trước đây, không ngờ rằng đã đợi mấy tháng, mặc dù có tăng chút ít, nhưng vẫn rất khó tăng cao. Vì vậy hắn thông qua mối quen biết với Hà Tiêu Tiêu, đem chúng giải quyết phứt đi.
Tình hình biến động lớn, khiến chú Hai cũng bất ngờ, may mà Hà Tiêu Tiêu lần này cũng không thiệt, kiếm được một chút, trước mắt tiền quỹ có hơn bảy triệu.
Trương Nhất Phàm nhìn Ôn Nhã, nói với Hà Tiêu Tiêu:
- Em về trước đã rồi có gì nói sau, anh phải sau tết mới về được. Thời gian này, em cứ nghỉ ngơi một chút, chăm sóc mẹ em cho tốt.
- Ừ! Vậy em đợi anh về.
Giọng nói của Hà Tiêu Tiêu vẫn ấm áp như xưa, hơn nữa con người cũng rất ngoan, biết nghe lời.
Tại trại tạm giam thành phố, Nhất Phàm cùng Ôn Nhã đợi ở cửa, bị người của trại tạm giam cự tuyệt.
Nhất Phàm liền gọi điện cho Phùng Bí thư, Phùng Bí thư nghe Nhất Phàm có nguyện vọng gặp Chủ tịch huyện Ôn, thì anh ta biết Nhất Phàm định nhúng tay vào cái án kia. Phùng Bí thư không nói gì chỉ đáp lại một câu:
- Cậu đợi chút để tôi gọi điện sang bên đó.
Khoảng hơn mười phút, một người trong trại tạm giam bước ra:
- Ai là Trương Nhất Phàm?
Đó là một người trung tuổi mặc đồng phục, rỗ chằng chịt trên mặt, người này tên là Ma Ngũ, Ma đội trưởng. Nhất Phàm bỏ điếu thuốc xuống:
- Là tôi. Có thể vào được chưa?
Ma Ngũ nhìn hai người một lượt, hẳn là nhận ra Ôn Nhã:
- Cô lại tới nữa!
Sau đó hắn liền tùy tiện nói một câu với hai người:
- Đi theo tôi! Tuy nhiên thời gian không nhiều, chỉ mười phút thôi.
Ma Ngũ cũng không buồn nhìn mặt Nhất Phàm, lạnh lùng nói.
Hai người theo Ma Ngũ vào cửa chính, sau đó vòng vèo một hồi, lại qua ba của sắt nữa, bên ngoài mỗi cửa sắt đều có người trông coi. Ma Ngũ đưa hai người đến một căn phòng, lạnh lùng nói:
- Các người đợi ở đây.
Két --- Cửa sắt kêu lên một tiếng, Ma Ngũ bước ra ngoài. Nghe thấy tiếng động, cả người Ôn Nhã hơi run lên. Nhất Phàm thấy gian phòng này không lớn, đối diện là một hành lang, ở giữa có một tấm lưới lan can sắt.
Khoảng năm, sáu phút sau, Chủ tịch huyện Ôn mặc áo tù, bị hai người cảnh sát dẫn ra hành lang, cách lưới lan can sắt, Ôn Nhã nước mắt tuôn ra:
- Ba…..
Nhìn thấy Chủ tịch huyện Ôn mái tóc rối bù mặc áo tù giống như áo gi-lê, khuôn mặt tiều tụy, cặp kính dày đặt ngay trên sống mũi. Chủ tịch huyện Ôn đã năm mươi tuổi, ở trong trại tạm giam chưa được ba tháng, nhân dạng dường như hoàn toàn thay đổi.
Chủ tịch huyện Ôn là phạm nhân duy nhất không trọc đầu ở đây, có thể do trước đây ông ta từng là chủ tịch huyện, trong trại tạm giam cũng được đối xử tương đối đặc biệt.
- Nhã nhi!
Lần gặp lại con gái này, trái tim Chủ tịch huyện Ôn dường như bị cái gì đó đâm vào, đau tới mức không nói nên lời.
- Ba! Ba vẫn khỏe chứ?
Ôn Nhã rớt nước mắt, cách lưới lan can sắt nắm chặt tay Chủ tịch huyện Ôn.
Chủ tịch huyện Ôn cố gắng gật gật đầu:
- Ba không sao, con yên tâm đi! Nhã nhi, nghe lời ba mau chóng rời khỏi nơi này, ra nước ngoài đi! Nơi này không thích hợp với con đâu.
Chủ tịch huyện Ôn nhìn Nhất Phàm, trong lòng suy xét lai lịch của người này. Theo lý, lúc này con gái không vào đây được, vậy người thanh niên này là ai?
Lúc ông ta suy xét Nhất Phàm thì cũng là lúc Nhất Phàm đánh giá ông ta. Đây là vật hi sinh trong trận đấu chính trị ư, Chủ tịch huyện Ôn có thật là nhận hối lộ không? Lúc chưa có chứng cớ, Nhất Phàm cũng không dám nói bừa.
Nước mắt Ôn Nhã tuôn chảy khiến cho Nhất Phàm có chút cảm động. Ôn Nhã nắm tay cha:
- Ba, là con gái bất lực, không thể cứu ba ra. Ba, ba hãy bảo trọng, con nhất định sẽ tìm ra cách.
Chủ tịch huyện Ôn vỗ vỗ vào tay con gái
- Đừng ngốc nghếch thế, một mình người con gái như con đấu không lại bọn họ đâu. Nghe lời ba, quay trở lại Anh đi!
- Thời hạn thi hành án của ba cũng không dài, mười mấy năm là được ra rồi.
Chủ tịch huyện Ôn cố ý tỏ vẻ tươi cười nói với con gái:
- Nhã nhi, con cũng nên giới thiệu cho ba biết, vị tiên sinh đây là ai?
Từ lúc gặp con gái, Chủ tịch huyện Ôn luôn chú ý đến Trương Nhất Phàm. Ông ta muốn biết thân phận của hắn, lo con gái có thể bị người ta lừa hay không. Ôn Nhã dù sao cũng là một đứa trẻ, thời gian ở nước ngoài dài, nhất thời tin người, bị người khác lợi dụng thì thật đau lòng.
Chính bản thân ông ở trại tạm giam còn không có trở ngại, là vì trong tay có giữ vài chứng cứ quan trọng. Chỉ cần những chứng cứ này không bị lộ ra, tạm thời mình vẫn an toàn.
Ôn Nhã nghe đề nghị của ba, mới nhớ ra Nhất Phàm đang ở phía sau, cô lau nước mắt nói:
- Ba, vị này chính là đồng chí chủ tịch huyện mới tới, Trương Nhất Phàm.
- Anh là chủ tịch huyện mới tới? Chủ tịch huyện Sa đương nhiệm.
Chủ tịch huyện Ôn gần như không tin được, thằng ranh trẻ tuổi trước mắt, không ngờ lại thay mình trở thành chủ tịch huyện Sa. Tin này thật khiến người ta kinh ngạc!
Chỉ có điều ông còn không thể xác định, mình có thể tin tưởng hắn không.
- Xin chào, Chủ tịch huyện Ôn.
Trương Nhất Phàm vươn tay về phía song sắt.
- Tôi đã không là Chủ tịch huyện nữa rồi.
Chủ tịch huyện Ôn lắc đầu, trong mắt lộ rõ sự thương cảm và bi phẫn vô hạn.
Qua lúc lâu, ông ta mới chậm rãi nói:
- Các người hãy buông tha cho Nhã nhi, không liên quan đến con bé, trong tay tôi cũng không có thứ các ngươi cần, lẽ nào tôi ra nông nỗi này rồi, các người còn sợ hãi sao? Ha… ha…
Trong nháy mắt sắc mặt của Chủ tịch huyện Ôn đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn Nhất Phàm không có chút thiện cảm nào cả.
- Ba! Chủ tịch huyện Trương là người tốt, ba đừng trách nhầm anh ấy.
Ôn Nhã nhìn ba chằm chằm, thay Nhất Phàm giải thích.
- Ha… Ha… Người tốt, trên thế giới này, ngoại trừ bản thân mình ra ta sẽ không bao giờ tin bất cứ kẻ nào khác. Các ngươi hãy từ bỏ đi! Một ngày nào đó chân tướng sẽ lộ rõ. Họ Trương kia, ta mặc kệ ngươi là do ai phái tới, hi vọng các ngươi không lợi dụng Nhã nhi, nếu không, các người không kẻ nào trốn thoát, tất cả sẽ cùng chết.
Đột nhiên ánh mắt Chủ tịch huyện Ôn trở nên âm u, giống như người bị ma nhập, lúc thì cười to, lúc thì như bi phẫn muốn chết. Trương Nhất Phàm nhìn ông một cách lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Nếu ông không muốn Ôn Nhã gặp chuyện, thì đem đồ giao ra đây. Nếu không xảy ra hậu quả ngoài ý muốn, thì ông sẽ phải ân hận cả đời!
- Ha… ha…
Chủ tịch huyện Ôn lại cười to, cười tới mức có chút điên dại, cười đến thê thảm:
- Ta biết, tất cả đều là kế hoạch của các ngươi, muốn dùng Nhã nhi của ta để tạo áp lực sao! Các ngươi là đồ súc sinh, không phải ngươi. Nhã nhi vô tội, có bản lĩnh thì cứ nhằm vào lão già này!
Trương Nhất Phàm cũng không có động tĩnh gì, vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn gương mặt méo mó của Chủ tịch huyện Ôn.
- Vậy chúng ta làm một cuộc giao dịch nhé! Ông đưa đồ ra đây, tôi sẽ đảm bảo con gái ông có thể ra nước ngoài, khiến cô ta an toàn rời khỏi đây!
Ánh mắt Chủ tịch huyện Ôn như muốn giết người, nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Phàm, dường như trong ánh mắt ấy lộ ra một cái miệng rộng đầy máu, toan nuốt chửng hắn vào trong.
- Bọn họ làm sao vậy? Mình không sao hiểu được lời họ nói?
Ôn Nhã nhìn hai người vẻ khó hiểu, một hồi nhìn ba, một hồi nhìn Nhất Phàm. Cô hồ đồ mất rồi. Trương Nhất Phàm, anh ta… Trương Nhất Phàm, anh ta… là như thế nào? Lẽ nào hắn thực sự là ngụy quân tử, tất thảy đều là cạm bẫy được hắn giăng sẵn?
Ông trời ơi! Tôi đã làm cái gì? Lại coi hắn là người cho bản thân dựa dẫm vào.
Ôn Nhã nhìn Nhất Phàm, đột nhiên hét to một tiếng:
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao? Ngươi… ngươi… cũng chỉ là đồ ngụy quân tử.
Nói xong, Ôn Nhã chịu không nổi, hai tay ôm đầu chạy ra ngoài.
Thế giới này thật quá tàn nhẫn, cuối cùng cũng đành phải tự phá bỏ niềm hi vọng cuối cùng của mình. Trời ơi! Vì sao tàn nhẫn như vậy? Vì sao?
Đêm 29 tết, bầu trời lại bắt đầu thổi những luồng gió lạnh, bông tuyết xoay xoay bay, lả tả rơi xuống.
Trời, tuyết lại bắt đầu rơi.