Liễu Hồng đi ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu và Liễu Hải đứng bên ngoài, trong lòng rất vui mừng.
Dạo trước có nói qua với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm nói cô cứ đưa Miêu Miêu qua đây, không ngờ nhanh như vậy đã có thể nhìn thấy Miêu Miêu, Liễu Hồng nhìn thấy Miêu Miêu, lập tức chạy qua ôm lấy nó
- Miêu Miêu ——
- Mẹ … con rất nhớ mẹ!
Liễu Hải nói
-Anh có ở đây không?
Liễu Hồng oán giận nói một câu:
- Còn gọi anh, không biết xấu hổ sao?
Liễu Hải liền cười hì hì.
Trương nhất Phàm nghe thấy tiếng nói, liền đi ra xem:
- Liễu Hải, Miêu Miêu, mau đến đây, mau đến đây.
Hai người đi vào nhà, Liễu Hải nhìn thấy Lý Hồng ngồi ở đó, liền đi qua chào hỏi:
- Xin chào bí thư Lý Hồng…
Lý Hồng gật gật đầu, đưa ánh mắt dừng trên người Miêu Miêu, Trương Nhất Phàm giải thích:
-Đây là con của Liễu Hồng, tên là Miêu Miêu.
Miêu Miêu năm nay đã mười hai tuổi, lúc Trương Nhất Phàm lần đầu tiên gặp Miêu Miêu là lúc nó một tuổi, lúc đó nó vẫn còn phải bú sữa mẹ. Liễu Hồng lập tức chào đón hai người hai đứa ngồi xuống, chị lập tức đi chuẩn bị thức ăn
Trương Nhất Phàm nói:
- Còn làm cái gì, cùng nhau ăn đi
Lý Hồng cũng cười nói:cùng nhau ăn đi, đứa nhỏ chắc đói bụng rồi
Trương Nhất Phàm liền nói với Liễu Hải:
- sao lại tỏ ra xa lạ như vậy?
Liễu hải chỉ cười hì hì:
- em không đói, vừa mới xuống máy bay, không đói bụng.
Trương Nhất Phàm biết y cảm thấy ngại ngùng khi ngồi ăn cùng Lý Hồng, hắn liền trừng mắt:
- Lý bí thư cũng đã nể mặt,cậu là một cục trưởng, còn câu nệ gì
Trương Nhất Phàm nói:
- Liễu Hồng, đừng nấu thêm đồ ăn nữa, đem hai bình rượu đến đây, hôm nay tôi phải cùng Liễu Hải uống hai ly.
Lý Hồng thấy Trương Nhất Phàm đối xử tốt với chị em Liễu hồng như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, Liễu Hồng vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm:
- chỉ còn vài chai rượu vang, vừa rồi Lý bí thư ở đây, nên ngại không lấy ra.
Rượu vang được sản xuất bởi tập đoàn Hồ thị ở tỉnh Hồ Nam là loại rượu mà Trương Nhất Phàm quen uống. Vả lại rượu của hắn đều do Hồ Lôi đặc biệt cung ứng, trong nhà còn dư lại không nhiều, là thùng lần trước dấu trong xe.
Trương Nhất Phàm vẫy vẫy tay:
- được, được, chỉ cần là rượu là được, còn phải lựa chọn sao?
Liễu Hải đến khiến Trương Nhất Phàm tâm trạng rất tốt.
Hắn luôn xem Liễu Hải như anh em, bởi vì hai người đều là những người can đảm như nhau, đợi Liễu Hồng đem rượu đến, Trương Nhất Phàm nói:
- Liễu Hồng, Lý Hồng bí thư tuy có một số điểm hơi kén chọn một chút. Nhưng đối với rượu, loại thức uống này mà nói, tình nghĩa tốt, nước cũng ngọt. Chỉ cần chúng ta có thành ý, cô ấy nhất định sẽ không trách chúng ta.
Liễu Hồng trong lòng thầm nói, tiêu rồi, tiêu rồi, tối nay chỉ sợ là phiền phức to rồi.
Nhưng mà, việc uống rượu là khuyên không được rồi.
Thấy Liễu Hồng mang rượu đến, Trương Nhất Phàm liến nói:
- Liễu Hải, Lý Hồng bí thư, buổi tối đêm nay chúng ta mỗi người một chai, mọi người thấy sao?
Lý Hồng lắc đầu:
-Tối nay tôi không thể uống rượu.
Cô ta không phải là không thể uống, mà là không muốn cùng người đàn ông khác uống.
Trương Nhất Phàm nói:
- Hay là vậy đi, để Liễu Hải mời cô một ly, sau đó chúng tôi sẽ không ép cô nữa.
Lý Hồng trái lại cầm tay của tiểu Miêu Miêu:
- Tùy hai người vậy, tôi sẽ nói chuyện với tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu đánh giá Lý Hồng, đột nhiên nói ra một câu:
- Chị ơi, chị thật là xinh đẹp
- Chị...
Trương Nhất Phàm nhìn khuôn mặt dở khóc dở cười của Lý Hồng, trong lòng vui vẻ,gọi chị sao? người ta so với mẹ con còn lớn hơn bốn năm tuổi đấy.
Lý Hồng nghiêm túc nói:
- Phải gọi là dì, biết chưa?
Miêu Miêu không vui:
- Chị gạt người, rõ ràng là chị mà
Trương Nhất Phàm cười:
- Chính mình có gương mặt như một người chị,thì đừng trách người ta gọi là chị.
Lý Hồng có chút phát điên, nhưng cô ta xem như không có nghe thấy gì, kéo tiểu Miêu Miêu lại ngồi bên cạnh.
Liễu Hồng đi đến:
- Miêu Miêu, lại đây, đừng có làm phiền dì.
Miêu Miêu không chịu:
- Con muốn ngồi chung với chị.
Nghe Miêu Miêu gọi Lý Hồng là chị, Liễu Hồng suýt nữa ngất đi.
Trời ơi, tiểu tổ tông đang làm gì vậy? Người ta đường đường là Lý Hồng bí thư, công chúa thiên triều, con dám gọi là chị sao.
Liễu Hồng lập tức cười nói:
- Thật xin lỗi Lý bí thư, con nít không hiểu chuyện.
Lý Hồng lúc thấy Miêu Miêu đã rất thích nó:
- Không sao, Miêu Miêu rất dễ thương, cứ để nó ngồi chung với tôi đi.
Liễu Hải rót một ly rượu:
- Lý bí thư, hiếm khi có cơ hội cùng nhau ngồi ăn cơm, tôi kính cô một ly, tôi xin uống trước, cô cứ tự nhiên.
Lý Hồng thực ra có biết Liễu Hải, cũng biết thân phận của y, đường đường là phó cục trưởng. Là nhân vật hô phong hoán vũ ở Song Giang và Vĩnh Lâm, danh tiếng vang xa, chỉ vì ở trước mặt Trương Nhất Phàm và mình mới tỏ vẻ câu nệ.
Liễu Hải nghe nói cô không uống rượu, nên vừa rồi chỉ rót trà cho Lý Hồng, lúc này Lý Hồng tự mình cầm bình rượu lên, rót đầy một ly:
- Vậy thì cám ơn Liễu cục trưởng.
Không ngờ Lý Hồng một hơi uống cạn, rất nể mặt Liễu Hải.
Liễu Hải liên tục nói cám ơn, khiến cho Lý Hồng cảm thấy rất ngại.
Bởi vì Liễu Hồng và Miêu Miêu đến, Trương Nhất Phàm muốn uống rượu với Liễu Hải, nên Lý Hồng nhanh chóng ăn cơm rồi sau đó về trước.
Thượng Quan Phi cho xe dừng ở bên ngoài biệt thự, đón Lý Hồng về.
Không có người ngoài, Liễu Hải nói chuyện cũng không có nhiều gò bó, cầm ly rượu lên cạn với Trương Nhất Phàm:
- Anh, em có chuyện này muốn bàn với anh.
Trương Nhất Phàm nói:
- Sao rồi?
Em muốn cùng anh đến Giang Hoài làm việc.
Trương Nhất Phàm đột nhiên kỳ quái nhìn y:
- Sao vậy?
Liễu Hải ngượng ngùng cười:
- Nhiều năm như vậy, em vẫn cảm thấy ở cạnh anh thì quen hơn
Trương Nhất Phàm hỏi một câu:
- Có phải là Âu Dương Mộ có thành kiến với cậu.
- Không, không, không, tuyệt đối không phải, Âu Dương cục trưởng rất tốt.
Như vậy không phải được rồi sao? Cậu ở Vĩnh Lâm có một vai trò rất quan trọng, Bạch Khẩn cũng ở đó, tôi không thể để cậu và cô ấy tách ra. Hồ Lôi, Tần Xuyên, an nguy của họ đều phải dựa vào cậu, có hiểu không?
Liễu Hải nói:
- Tần Xuyên sắp trở thành chủ tịch tỉnh rồi.
- Ừ, đây là chuyện tốt, có khi không biết lúc nào anh lại quay về tỉnh Hồ Nam.
Trương Nhất Phàm đương nhiên là nói giỡn. Hắn chỉ có thể càng đi càng xa, càng lên càng cao, đến thành phố còn có khả năng, Trương Nhất Phàm bưng ly rượu lên:
- Liễu Hải, những năm qua, cậu nói Trương Nhất Phàm tôi có xem cậu là anh em không.
Liễu Hải gật đầu:
- Anh đối với tụi em rất tốt.
- Vậy cậu hãy nói thực đi, rốt cuộc là tại sao? Anh nói cho cậu biết, cậu bây giờ phải có trách nhiệm với Bạch Khẩn, cô ấy là bạn của anh, em là anh em của anh, em hiểu ý của anh không?
Liễu Hải biết sớm muộn gì cũng không thể giấu được Trương Nhất Phàm, chỉ có thể nói sự thật:
- Em nghe Tiểu Trương nói Giang Hoài đang có chuyện, nên em muốn đến xem có giúp được gì không.
Trương Nhất Phàm biết đây là lời nói thực, liền vỗ vai Liễu Hải nói:
- Ý tốt của cậu tôi xin nhận, lúc cần đến cậu tôi nhất định không khách sáo. Nhưng tôi đưa ra yêu cầu với cậu, cho dù dưới sự lãnh đạo của ai, các cậu cũng phải tiến bộ, còn nữa không cần tự ý làm việc, cậu về thông báo với họ một tiếng, nếu không, thật sự xảy ra chuyện tôi cũng không quản được. Chỉ cần kiên trì nguyên tắc và lập trường của bản thân, làm tốt công việc của bản thân, Đường Vũ hiện giờ đã là phó chủ tịch tỉnh rồi, cậu cũng cần phải cố gắng, lúc nào thì cậu mới lên chức giám đốc cho tôi xem.
Liễu Hải cười khổ:
- Anh, anh biết mà, em không thích làm quan, nếu như có cơ hội, anh hãy để em làm quản gia của anh đi!
Trương Nhất Phàm vỗ y một cái:
- Không tiền đồ! không làm quản gia gì cả, phải làm tướng quân mới đúng.
Liễu Hồng thấy hai người nói chuyện nhập tâm như vậy, liền chủ động rót rượu giùm hai người.
Trương Nhất Phàm nói:
- Liễu Hồng, lát nữa cô dọn dẹp một chút, Liễu Hải không cần ngủ ở khách sạn, cứ ngủ lại đây đi!
Vậy làm sao được? Liễu Hồng lắc đầu:
- Hay là ngủ ở khách sạn đi.
- Ngay cả cô cũng khách sáo như vậy sao?
Trương Nhất Phàm không vui, Liễu Hồng còn dám nói gì, lập tức nói:
- Được rồi, vậy đợi lát nữa tôi đi dọn dẹp.
Trương Nhất Phàm nói với Liễu Hải:
-Ngày mai cậu giúp anh triệu tập Trương Tuyết Phong và những thành viên khác trong tổ chức, hai nhiệm vụ ở Giang Hoài giao cho họ đã lâu mà đến giờ vẫn chưa giải quyết xong. Cậu xem thử có cách nào hay không?
Liễu hải nói:
- Vâng, lần này em đã xin nghỉ phép mười ngày.
Liễu Hải chính là nghe được báo cáo của Trương Tuyết Phong nên mới mới cố ý xin nghỉ để đến đây. Về việc người thần bí tặng hoa lần trước, cũng không biết đối phương đã nghe được thông tin gì, mà đột nhiên biến mất. Trương Nhất Phàm luôn muốn tìm ra người này, nếu Liễu Hải đã đến rồi thì cứ để y thử xem sao, xem xem có hay không có tiến triển mới.
Lúc này, Liễu hồng đã về đến khu nhà của ủy ban kỷ luật. Sau khi đi lên lầu, đang chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên phát hiện ở trước cửa nhà có bó hoa hồng đỏ.