Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính quyền xưa nay vốn còn có nhiệm vụ ở trong năm mới đêm 30, vì bảo đảm sự bình an ổn định cho tết âm lịch này, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đã làm công tác rất sôi nổi. Lý Thiên Trụ trong hội nghị cũng nhiều lần nhấn mạnh, phải để cho dân chúng qua một năm mới vui vẻ bình an.

Trương Nhất Phàm phân công trong phần quản lý giao thông, nhiệm vụ của hắn đặc biệt nặng nề, mà hơn nữa Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc hai đồng chí này, lại bỏ thêm trọng trách cho hắn. Đợi Tết âm lịch qua đi, đồng chí Trần Phong từ trung ương đáp máy bay tới Vĩnh Lâm, hắn lại phải toàn lực trợ giúp Trần Phong này đến chỉnh đốn phần việc của Vĩnh Lâm.

Cuộc họp họp tới mười giờ rưỡi rồi, cuối cùng có thể an tâm mà tan ca.

Thật không nghĩ tới năm mới này, phải qua một mình. Trương Nhất Phàm ngồi ở trong xe, không khỏi phải cười khổ. Mấy ngày hôm trước sớm cùng người nhà liên lạc xong cả, hắn không trở về thủ đô ăn Tết.

Đổng Tiểu Phàm cũng không về nước, bởi vậy, Tết âm lịch này chỉ có Trương Nhất Phàm một mình ở lại tỉnh Tương.

Người Trung Quốc đều có tình kết nhớ nhà, xuân vận là một công việc rườm rà. Trương Nhất Phàm nhìn người lái xe nói:

- Tiểu Trương à, Tết âm lịch này lại không thể về nhà rồi đúng không?

- Quen rồi ạ, ha ha...

Trương Tuyết Phong từ khi vào bộ đội, cơ bản là không có cơ hội về nhà qua Tết âm lịch.

Trương Nhất Phàm liền tiện nói:

- Anh đi chuyến bay buổi sáng ngày mai về nhà đi! Đến mùng 8 mới qua đây.

Trương Tuyết Phong lập tức nói:

- Không cần, không cần đâu. Tôi ở đây rất tốt mà.

Lãnh đạo cũng không có thời gian về thủ đô, lái xe mình thì về nhà gì chứ. Nhất định phải cùng ông chủ phấn đấu trên cương vị công tác. Hơn nữa, chính mình còn kiêm cả chức vụ vệ sĩ, không thể có chút buông thả nào.

Nhìn thấy lãnh đạo quan tâm mình, anh ta liền chủ động thẳng thắn nói:

- Kỳ thật, tôi... Tôi có một bằng hữu phải qua đây, nên tôi sẽ không quay về.

Trương Tuyết Phong ngại ngùng, Trương Nhất Phàm hiểu ra liền cười cười nói:

- Là bạn gái phải không?

Trương Tuyết Phong không ngờ đỏ mặt nói:

- Vẫn chưa xác định.

Từ hành trình ở An Dương, Trương Tuyết Phong và Lưu Thanh Phương liền nói chuyện, tuy nhiên qua đại đa số thời gian, còn đang dừng lại ở trạng thái nói chuyện, gọi điện thoại. Lần này Trương Tuyết Phong muốn cô qua đây, Lưu Thanh Phương liền do dự trả lời.

Biết được tình huống này, Trương Nhất Phàm nhân tiện nói:

- Cho anh nghỉ vài ngày, đi chơi cùng bạn gái. Bên tôi còn có Đằng Phi.

Tết âm lịch này Đằng phi cũng không về nhà, nhiệm vụ công việc là quan trọng, bọn họ chỉ đành buông tha một vài thứ khác trong sinh mạng của chính mình. Những thứ này đối với Trương Nhất Phàm mà nói cũng rất bình thường, nếu không sao hắn đến nỗi một mình ở tỉnh Tương ăn Tết chứ?

Xe vừa mới vào tiểu khu, di động vang lên, Trương Nhất Phàm cầm lên nhìn, phát hiện không ngờ là điện thoại của Lưu Hiểu Hiên.

Nhìn thấy tên hiện lên rõ trên di động, Trương Nhất Phàm thấy có chút kỳ quái, Lưu Hiểu Hiên không phải đang chuẩn bị đón Tết sao? Cô ta làm gì có thời gian gọi điện thoại cho mình?

Sau khi tiếp thông điện thoại mới biết được, Lưu Hiểu Hiên đã trở về tỉnh thành, Trương Nhất Phàm tâm tình vốn bình tĩnh, đột nhiên dịch động lên. Chỉ là Trương Tuyết Phong ngồi ở phía trước, hắn ta cố gắng khiến mình không phải vui sướng như thế, chỉ ừ ừ vài tiếng.

Lưu Hiểu Hiên thông minh sắc sảo, biết hắn nói chuyện không được tiện, nhân tiện nói:

- Em ở nhà chờ anh, em đã nấu cho anh rất nhiều món ăn ngon đó!

Cảm nhận về nhà đích thực rất là ấm áp, Trương Nhất Phàm rất hiểu nhà mà Lưu Hiểu Hiên nói là ở nơi nào, chỗ đó, cũng đã một thời gian dài không có đi đó! Lập tức không lo hỏi Lưu Hiểu Hiên là sao lại về tỉnh Tương, hắn ngay lập tức kêu Trương Tuyết Phong quay đầu xe, đi tới chỗ ở của Lưu Hiểu Hiên.

Lưu đại mỹ nữ sau khi đi thủ đô, ít nhất có hai năm không có về nhà, lần này là chuẩn bị đón mẹ già đi thủ đô. Khi cô biết được Trương Nhất Phàm một mình ở tỉnh Tương ăn Tết, liền quyết định ở lại tỉnh thành một ngày.

Lúc này, Lưu Hiểu Hiên đã sớm chuẩn bị xong một bữa tối phong phú, một chai rượu vang để cùng qua một đêm đẹp cùng Trương Nhất Phàm.

Khi chuông cửa vang lên, lúc bóng dáng của Trương Nhất Phàm hiện ra trước cửa, Lưu Hiểu Hiên liền bay lên giống chim nhỏ, vồ vào ngực Trương Nhất Phàm, trong phòng vọng lên một phen tiếng cười.

Trương Nhất Phàm giơ tay tiếp giai nhân phi đến, chân sau đá một cái, cửa đã bị đóng lại. Lưu Hiểu Hiên ôm cổ hắn, ừ ừ mà hôn.

- Anh yêu, có nhớ em không?

Lưu Hiểu Hiên hôn liền mấy lần, cầm mặt Trương Nhất Phàm mỉm cười.

- Nhớ muốn chết đây.

Trương Nhất Phàm cũng có chút kích động, từ khi chia tay ở thủ đô, đích thực lại có một năm hơn chưa thấy qua Lưu Hiểu Hiên, ôm ấp thân mình ấp áp nhuyễn, Trương Nhất Phàm dùng chút lực trên tay, ôm cô gắt gao, sợ tay buông lỏng, Lưu Hiểu Hiên liền như bay vậy.

Lưu Hiểu Hiên cười ngọt ngào nói:

- Vậy cùng chết đi! Em cần anh.

Trong phòng bếp có một mùi hương nồng nặc của đồ ăn, vừa mới nãy còn cân nhắc, trước thì cùng Trương Nhất Phàm cùng nhau ăn tối. Sau đó hai người sẽ cùng nhau tắm rửa, qua đêm lãng mạn vô cùng này.

Nhưng hai người này vừa thấy mặt, còn có chút như củi khô lửa bốc vậy, có vẻ khẩn cấp.

Câu nói đầy khiêu khích này Lưu Hiểu Hiên, khiến Trương Nhất Phàm lập tức sôi trào kích động, hắn liền nhanh ôm chặt lấy Lưu Hiểu Hiên nói:

- Em đói không?

- Đói, đói chết rồi nè, tuy nhiên có chỗ còn đói hơn, đói đến sắp chết, anh cứu nó đi!

Sau đó, cô liền hôn qua, hôn mặt Trương Nhất Phàm, mũi, cái trán, mắt, cái lỗ tai và cổ của Trương Nhất Phàm. Cô vừa thở hổn hển, vừa cởi nút thắt trước ngực Trương Nhất Phàm. Bộ dáng đó quả thực chính là một con mèo nhỏ đang phát tình.

Trương Nhất Phàm ôm eo của cô, đưa tay vào trong quần áo của Lưu Hiểu Hiên, eo non thon nhỏ kia, rất co dãn, sờ thả non mềm như nước.

Lúc này, hắn biết nếu không cho con mèo này ăn no, e là không được.

Lưu Hiểu Hiên cởi áo khoác của Trương Nhất Phàm, tùy tay ném xuống đất, Trương Nhất Phàm cũng cởi quần áo của cô, thăm dò tiến tới bộ ngực của cô. Cặp dịu dàng đó lại một lần nữa bị Trương Nhất Phàm vô tình chà xát, nhào nặn.

Lúc này dùng một chút lực, Lưu Hiểu Hiên liền nhẹ nhàng mà đứng lên, mang theo một vẻ tuyệt vời nhẹ nhàng.

Vừa rồi ở nhà nấu đồ ăn, Lưu Hiểu Hiên mặc áo ngủ, rộng thùng thình mà dài rộng, khá tiện lợi.

Đụng đến ngực dịu dàng kia của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm nói:

- Tiểu hồ ly tinh, em lại không có mặc nội y sao?

Lưu Hiểu Hiên thở phì phào nói:

- Em cố tình muốn hấp dẫn anh mà, được không?

Trương Nhất Phàm hung hăng xoa nhẹ, ôm mạnh lấy Lưu Hiểu Hiên nói:

- Anh đây sẽ cho em biết hậu quả của việc hấp dẫn anh.

- Được thôi, em không sợ!

Lưu Hiểu Hiên nhảy dựng lên, hai chân gắt gao quấn bên hông của Trương Nhất Phàm, nút thắt áo ngủ bị Trương Nhất Phàm cởi bỏ, lộ ra một mảnh tuyết trắng, còn có hai nút thản nhiên trước ngực.

Toàn bộ trên người, nhìn không thấy được cũng chỉ có cái quần nội y nụ hoa tơ màu đen kia. Trong quần nội y bó chặt kia có tư mật hoàn toàn thần bí, làm Trương Nhất Phàm nhìn có vẻ rung động một trận. Hắn ôm Lưu Hiểu Hiên lên sô pha nói:

- Hồ ly tinh, em muốn ở đâu?

- Ở đâu đều được, chỉ cần anh thích.

Lưu Hiểu Hiên mặt đỏ hôi hổi, thân mình nóng lên, quả thực chính là một con hồ ly chỉ yêu mị. Trương Nhất Phàm kéo vạt áo ngủ này lên, giơ tay kéo quần nhỏ, lúc này mới phát hiện chính mình ở nơi nào đó, đã đằng đằng sát khí, tư thế còn khẩn cấp hơn so với chính mình.

Người này, ba tháng không biết được mùi vị của thịt, nên sớm thèm ăn đến rối tinh rối mù.

Hắn đẩy Lưu Hiểu Hiên ngã trên sô pha, Lưu Hiểu Hiên nằm úp sấp ở nơi đó, cổ trắng cao cao nhếch lên, Trương Nhất Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, liền thần tốc tiến quân.

Thở phù ——trong nháy mắt kia, một vẻ phong phú đã lâu, khiến Lưu Hiểu Hiên lập tức thích như bay lên, cảm giác chính mình lập tức đi đến đám mây, cái loại cảm giác lướt nhẹ thần kỳ này.

Trong lúc Trương Nhất Phàm dũng cảm tiến lên, lúc dũng cảm công kích, trong phòng toàn bộ liền chỉ còn lại có âm thanh của Lưu Hiểu Hiên hừ hừ a a. Trương Nhất Phàm dừng lại nói:

- Hồ ly tinh, thế nào rồi?

Lưu Hiểu Hiên vung vung tóc, lộ ra mặt kiều diễm kia nói:

- Em không sao, anh có dám mạnh hơn một chút nữa không?

- Em nói đó, đừng trách anh không thương hoa tiếc ngọc.

Trương Nhất Phàm rống lên một tiếng, dùng sức còn mạnh hơn hồi nãy nữa, sống chết công kích con hồ ly tinh yêu mị này.

Trương Nhất Phàm phát uy, Lưu Hiểu Hiên liền như người sắp tử vong vậy, liều mạng bắt lấy rơm rạ cây cứu mạng cuối cùng. Hai tay gắt gao bắt lấy sô pha, hàm răng cắn chặt, bộ dáng vừa thống khổ lại khoái hoạt, khiến trong phòng khách này sung mãn một loạt hơi thở.

Trương Nhất Phàm lật cô ấy qua, đánh theo chính diện, Lưu Hiểu Hiên giống như bạch tuộc, ôm cổ Trương Nhất Phàm, mỗi khi đến chỗ sâu, cô liền hung hăng, không chút lưu tình cầm lấy phía sau lưng Trương Nhất Phàm mà xé.

- Trận đầu tuyết rơi năm 2002, so với thời điểm trước kia càng trễ hơn một ít.

Đường ô tô thứ hai dừng ở lầu 8, mang đi một chiếc lá vàng cuối cùng rơi xuống.

Tiếng ca Đao Lãng vang lên, điện thoại di động Lưu Hiểu Hiên đặt trên bàn có người gọi vào.

Cô nhìn Trương Nhất Phàm một cái, Trương Nhất Phàm liền buông cô xuống, ôm Lưu Hiểu Hiên ngồi lên sô pha.

- Xin chào Ôn Nhã, năm mới vui vẻ ——

Âm thanh của Lưu Hiểu Hiên, bởi vì chuyện náo động đó, có chút không thể nào rõ ràng được.

Ôn Nhã nói:

- Tôi về tỉnh thành rồi...

Ôn Nhã cũng là lẻ loi hiu quạnh một mình, thành một cô nhi chân chính, Tần Xuyên kêu cô đi Vĩnh Lâm qua tết âm lịch, Ôn Nhã không có đồng ý. Nghĩ đến Lưu Hiểu Hiên sẽ về tỉnh Tương, cô liền đánh điện thoại lại hỏi một chút.

Lưu Hiểu Hiên bịt microphone lại nói:

- Ôn Nhã đến đây!

- Để cô ta lại đây đi!

Ngày hôm qua Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Ôn Nhã, kêu cô đến tỉnh thành. Lúc đầu Ôn Nhã không lập tức trả lời, cô không gọi điện thoại cho mình, lại gọi cho Lưu Hiểu Hiên, phỏng chừng đã đã biết hai người đang ở cùng một chỗ.

Lưu Hiểu Hiên lập tức nói:

- Vừa đúng lúc, em lập tức qua đi, chúng tôi vẫn chưa có ăn cơm.

- Anh ấy cũng có đó sao?

Ôn Nhã vẫn là hỏi câu:

- Ừ, anh ta vừa mới tan ca, vội đến rối tinh rối mù. Mau tới đi, chúng tôi đang chờ em nè.

Ôn Nhã dạ một tiếng, liền cúp điện thoại.

Lưu Hiểu Hiên nhìn Trương Nhất Phàm, hai người đột nhiên cùng đồng thanh nói:

- Chúng ta dọn nhanh lên nào!

Để kịp thời gian, Trương Nhất Phàm không thể không nhanh tần suất hơn, liền làm qua loa cho xong.

Lưu Hiểu Hiên khẩn trương tới thu thập tàn cục, đợi hai người chuẩn bị tất cả xong, chuông cửa liền vang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK