Chỉ có điều lúc này mắng cô ta cũng vô dụng, bỏ qua thẳng thừng nét mặt của Vương Mộ Tuyết, Trương Nhất Phàm nghiêm túc nói:
- Triệu Sâm, làm người phải có chữ tín. Anh không được lật lọng!
- Ha ha…
Triệu Sâm tùy ý bật cười thật lớn, đột nhiên, tiếng cười dứt hẳn, chỉ nhìn thấy tiểu tử này hung tợn nói:
- Đừng có lấy những lời dối trá ra để dọa người, ông đây không mắc lừa đâu. Ít nói nhảm, nếu không một người cũng không được đi, kể cả anh!
Lưu Trí Viễn vừa lết vừa bò, cứ thế lết về, hai cô gái cũng bị dọa đến sợ hãi, cảm giác giống như đi qua Quỷ Môn quan một lần vậy. Vương Mộ Tuyết đứng cùng Trương Nhất Phàm, nhưng đã trấn tĩnh lại.
Vài cảnh sát lập tức chạy chậm đến, đón ba con tin đã được giải thoát.
Đường Vũ cầm loa chuẩn bị hô lên, Triệu Sâm nói với Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Thành ủy, gọi những người ở hàng trước mặt qua đây.
Trương Nhất Phàm không hiểu ý của y, tại sao lại êm xuôi như vậy, gọi hàng cảnh sát vũ trang phía sau Đường Vũ kia qua đây? Đang suy nghĩ, Triệu Sâm dùng súng chỉ vào hắn một cái:
- Nhanh lên! Đừng lề mề.
Trương Nhất Phàm nhìn y không động đậy, Triệu Sâm đành phải tự mình rống lên:
- Mấy người bên kia, tất cả qua đây, đến đứng ở bờ sông.
Đường Vũ không hiểu, tiểu tử này muốn làm trò gì? Nhưng Trương Nhất Phàm và Vương Mộ Tuyết nằm trong tay y, Đường Vũ đành phải gọi các chiến sĩ công an ở hàng phía sau, tất cả đến xếp ở bên bờ sông.
- Nhảy xuống đi!
Mẹ kiếp! Chó nhật thật thâm hiểm.
Đường Vũ và Trương Nhất Phàm bừng tỉnh, hóa ra bọn chúng sợ khi mình rời khỏi, những người này sẽ tập kích chúng từ phía sau. Chỉ có điều tất cả đã có chút muộn, Triệu Sâm nhìn âm mưu được thực hiện, liền quát lên:
- Nhảy xuống! Nếu không tao bắn chết nó.
Bùm, bùm ——
Hai mươi mấy chiến sĩ công an, tất cả đều nhảy xuống dòng nước lạnh ngắt, Triệu Sâm hiện lên một nụ cười lạnh lùng, dùng súng chỉ vào Trương Nhất Phàm đi về phía trước, lão nhị áp giải Vương Mộ Tuyết, tên gầy cầm túi tiền đi theo sau.
Mấy người từ từ đến gần chiếc xe kia, Triệu Sâm dừng lại:
- Hầu tử, mày lên xe xem xem.
Tên gầy lập tức thu súng lại, kiểm tra trong ngoài của chiếc xe một lần, sau đó thử khởi động mấy lần, tất cả đều không có vấn đề.
Trương Nhất Phàm nói:
- Bây giờ các anh có thể thả người rồi!
- Ha ha…
Triệu Sâm quay người, chống lưng vào cửa xe, nói với lão nhị:
- Lão nhị, anh áp giải cô này lên xe trước!
- Không được!
Trương Nhất Phàm kiên quyết quát bảo ngưng lại, tuyệt đối không thể để chúng bắt Vương Mộ Tuyết đi, Vương Mộ Tuyết vừa lên xe, đám người này sẽ càng không kiêng nể gì.
Liễu Hải dẫn theo một nhóm người xông lên, Triệu Sâm lạnh lùng quan sát những người như hổ báo này:
- Lùi xuống, lùi xuống! Nếu không đừng trách ông đây không khách khí.
Pằng —— Y bắn lên trời một phát súng:
- Lùi xuống hết cho ông đây.
Phát súng này ngăn chặn rất nhiều người, vì sự an toàn của Trương Nhất Phàm và Vương Mộ Tuyết, Liễu Hải vẫy tay, đành phải gọi mọi người từ từ lùi xuống.
Đường Vũ từ dưới nước bò lên, lặng lẽ đi đến bờ sông:
- Các anh tài bắn súng của ai tốt?
Hai chiến sĩ công an bò qua, Đường Vũ chỉ về phía bên kia:
- Nhắm chuẩn một chút, chỉ cần bọn chúng lộ ra so hở, lập tức nổ súng. Chú ý sự an toàn của Bí thư Trương.
Hai người gật đầu, âm thầm giơ súng lên.
- Lên xe! Nhanh lên!
Lão nhị mở cửa, quát lên với Vương Mộ Tuyết.
Vương Mộ Tuyết vẫn nhìn Trương Nhất Phàm, trong mắt đầy vẻ kì lạ. Ngay khi lão nhị đẩy cô lên xe, cô đột nhiên nghiêng người một cái, bất thình lình đâm mạnh vào Trương Nhất Phàm.
Tất cả chuyện này đến đột ngột như vậy, đến Triệu Sâm cũng không ngờ tới, tiểu a đầu đột nhiên gây khó dễ. Trương Nhất Phàm đề phòng không kịp, bị Vương Mộ Tuyết đâm phải ngã ngay xuống đất.
Cơ thể của hắn tự nhiên thoát khỏi họng súng của Triệu Sâm.
Pằng ——
Pằng ——
Mấy tiếng súng vang lên, lão nhị và Triệu Sâm phát hiện không ổn, theo bản năng bóp cò súng, từ súng của Triệu Sâm bay ra một viên đạn!
A —— Vương Mộ Tuyết kêu lên thảm thiết, ngã rầm xuống đất.
Pằng —— Pằng ——
Pằng —— Pằng ——
Trong nháy mắt, mười mấy khẩu súng đồng loạt vang lên, trán của Triệu Sâm, trên mặt, trước ngực chỗ nào cũng trúng mấy viên đạn. Máu loãng chảy ra, Triệu Sâm mở trừng đôi mắt như cá chết, tay vịn lấy cửa xe, lâu sau rầm một cái, ngã xuống.
Lão nhị vốn đang giữ Vương Mộ Tuyết, không ngờ Vương Mộ Tuyết làm khó dễ, phát súng của y bắn vào cỏ trên mặt đất. Nhưng không đợi y phản ứng lại, mười mấy viên đạn đồng loạt bay qua, không kịp suy nghĩ gì, y đã hồn bay lên trời.
Cái chết của y cũng không tốt hơn Triệu Sâm là bao, trên người, trên trán, trúng không dưới mười phát súng. Lúc ấy tên gầy không phản ứng lại, mấy chục chiến sĩ công an và cảnh sát vũ trang nhanh chóng chạy đến.
- Không được nhúc nhích, không được nhúc nhích!
Pằng —— tên gầy bóp cò, tự bắn một viên đạn vào mình.
Ba người đều đã giải quyết rồi, hàng trăm người từ chung quanh ào ào vây lại, Liễu Hải là người đầu tiên xông đến, đỡ Trương Nhất Phàm dậy.
- Tôi không sao, mau xem xem Vương Mộ Tuyết, lập tức đưa đến bệnh viện.
Vương Mộ Tuyết cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, bị trúng một phát đạn vào ngực. Diệp Á Bình dẫn người chạy tới:
- Nhanh! Lập tức đưa đến bệnh viện!
Vài người đỡ Trương Nhất Phàm dậy, hắn cũng không màng đến ban nãy mình bị đẩy một cái thật mạnh, lập tức để người đưa Vương Mộ Tuyết đi. Mấy chiếc xe cuốn bụi mà đi, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại, để Tần Xuyên sắp xếp ổn thỏa, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu được Vương Mộ Tuyết.
Bệnh viện Nhân dân thành phố Song Giang, phòng 120, tiếng còi xe cấp cứu như quỷ kêu chạy đến, hai chiếc xe gặp nhau trên đường, sau đó các bác sĩ ba chân bốn cẳng dời Vương Mộ Tuyết sang xe cấp cứu.
Nơi xảy ra vụ án, cảnh sát vũ trang đang khua chuông gõ mõ triển khai lục soát.
Vài nhân viên liên tiếp báo cáo:
- Báo cáo đội trưởng Liễu, không tìm thấy số hàng kia.
- Báo cáo đội trưởng Liễu, không tìm thấy số hàng kia.
…
Năm tên nghi phạm đều đã sa lưới, 1vụ án giết người dã man, cuối cùng đã được phá.
Các phương tiện truyền thông như đài truyền thành phố và báo chí thành phố đều ào ào đưa tin này, buổi tối trên đường phố thành phố Song Giang, lại có nhiều thêm những tốp hai ba người trên đường.
Vương Phú Nhân nôn nóng sốt ruột trong bệnh viện, vợ ông ta nghe tin con gái xảy ra chuyện, vội vàng từ Thâm Quyến chạy đến.
Hai vợ chồng ngồi đó, rõ ràng không có cách nào nữa.
Trong phòng phẫu thuật vội vội vàng vàng, toàn bộ những tinh anh đều tụ tập trong bệnh viện, cố gắng hết sức cứu thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hoa Long. Vợ của Vương Phú Nhân là Lư Thúy Liên vừa mắng vừa nói:
- Đang yên đang lành, đi nướng thịt gì chứ, một người đang sống sờ sờ? Bây giờ làm sao bây giờ? Ai đến cứu Tiểu Tuyết nhà chúng tôi.
- Đừng khóc nữa, khóc có ích gì? Đều là bình thường bà quản không nghiêm.
Vương Phú Nhân cũng lo lắng đau lòng. Một đứa con tốt như vậy, tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?
Hai tay ông ta chống đầu, đau khổ vô cùng.
Nếu Vương Mộ Tuyết không quay lại, Vương Phú Nhân nghĩ mình phải làm sao đây? Tiền có kiếm được nhiều cỡ nào, công ty có làm ăn lớn đến đâu, tất cả đều là mây trôi.
Như con người Vương Phú Nhân, tiền cũng đến một mức độ nào đó, chỉ là một con số. Vài trăm triệu hay vài tỷ , không có sự khác biệt nào quá lớn. Đối với cuộc đời ông ta, cũng là chuyện như vậy.
Hiện tại đối với ông ta, tiền bạc, địa vị, đều có rồi, nếu xảy ra chuyện mất con gái, đối với một người trung niên, đó tuyệt đối không thể chịu đựng được. Thật ra trong lòng ông ta cũng giống như vợ vậy, chỉ là đàn ông quan che giấu nỗi đau của mình.
Vừa rồi khi ông ta nghe quá trình hai đứa con gái vào phòng tiễn hành phẫu thuật, sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Cái lũ tội phạm, đúng là ác ma giết người không chớp mắt. Vương Phú Nhân cảm thấy, các cô ấy có thể sống sót trở về cũng đã rất may mắn rồi.
Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rất quan tâm đến tình hình của Vương Mộ Tuyết, Bí thư Trương đến, đi phía sau Trưởng ban thư ký Thành ủy còn có những quan chức thân thuộc với Vương Phú Nhân.
- Tình hình Mộ Tuyết sao rồi?
Trương Nhất Phàm vội vàng đi đến, rất quan tâm chuyện này.
Vương Phú Nhân lắc đầu, vẫn chưa có tin gì trong phòng phẫu thuật.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị Vương, đừng lo lắng quá, tôi đã dặn với bệnh viện, nhất định sẽ cố hết sức, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu lấy tính mạng của Mộ Tuyết.
Vương Phú Nhân cảm động nắm lấy tay Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, làm phiền ngài rồi.
Ông ta vừa nghe lại toàn bộ sự việc, nếu Trương Nhất Phàm không xuất hiện, e rằng hậu quả còn tệ hơn.
Đường đường là một Bí thư Thành ủy, trong lúc quan trọng dũng cảm đứng ra. Không màng đến sự an nguy của mình, đổi lại sự an toàn và mạng sống của mấy con tin, Vương Phú Nhân còn có thể nói gì chứ? Chỉ có điều con bé Vương Mộ Tuyết này quá ương bướng, đến Vương Phú Nhân cũng không hiểu sao cô lại làm như vậy.
Không phải nó rất hận Trương Nhất Phàm sao? Tại sao trong lúc quan trọng, lại cố tình đẩy ngã hắn chứ? Vương Phú Nhân không hiểu, rốt cuộc là vì lý do gì, khiến con gái phải ra mặt có hành động khẩn cấp như vậy?
Cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, bác sĩ đi ra, gỡ khẩu trang xuống, viện trưởng cũng đi ra theo sau:
- Bí thư Trương, các ngài đã đến rồi?
Viện trưởng dẫn mọi người đi vào một phòng họp nhỏ, không đợi mọi người hỏi, liền nói tình hình của Vương Mộ Tuyết cho mọi người:
- Phẫu thuật rất thành công, viên đạn đã được lấy ra, không xuyên thấu vào đâu.
Nghe được lời này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Viện trưởng nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Trương Nhất Phàm, ông ta lấy ra một tấm phim:
- Đây là ảnh CT vừa chụp, chỉ còn không phẩy mấy cm nữa là bắn trúng tim. Nếu thật sự là một chút như vậy, đoán rằng thần tiên cũng không cứu được cô ấy.
- Tình hình trước mắt của cô ấy xem như ổn định, nhưng mà, tất cả đều đợi đến sau hai mươi tư giờ nữa, mới có thể chắc chắn đã thật sự vượt qua giai đoạn nguy hiểm chưa.
Viện trưởng nói xong tình hình, Trương Nhất Phàm nắm lấy tay ông ta:
- Cảm ơn viện trưởng, các ông vất vả rồi.
Vương Phú Nhân thở phào, đỡ lấy vợ:
- Đừng khóc nữa, chúng ta đi thăm Mộ Tuyết.
- Viện trưởng, bất kể phải tốn bao nhiêu tiền, các ông cũng phải giúp tôi chữa trị tốt cho Tiểu Tuyết, tôi dập đầu xin các ông.
Vợ của Vương Phú Nhân đột nhiên đến trước mặt viện trưởng, bất thình lình quỳ xuống.
Viện trưởng bị dọa đến mặt không còn chút máu:
- Vương phu nhân, Vương phu nhân, bà làm vậy chẳng phải giết tôi sao? Bí thư Trương nói rồi, cứu Tiểu Tuyết là nhiệm vụ của bệnh viện chúng tôi, bệnh viện chúng tôi bằng bất cứ giá nào cũng sẽ cứu sống người bệnh, việc này hai người cứ yên tâm!
- Bí thư Trương, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!
Lư Thúy Liên chạy đến trước mặt Trương Nhất Phàm, vừa lau nước mắt vừa lau mũi. Lư Thúy Liên lúc này hoàn toàn không còn dáng vẻ của một quý phu nhân.
Trương Nhất Phàm đỡ bà ta dậy:
- Vương phu nhân, Trương Nhất Phàm tôi thân là Bí thư Thành ủy của thành phố Song Giang, thẹn với người dân quảng đại của thành phố, cũng thẹn với hai người. Xảy ra chuyện như vậy, tôi thay mặt cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xin lỗi hai người.
- Không, không, không! Bí thư Trương, ngài nặng lời, nặng lời rồi.
Vương Phú Nhân vẻ mặt hết sức lo sợ, lắp bắp trả nói. Vụ án giết người dã man lần này, trong việc này Thành ủy và Ủy ban nhân dân đã trả một cái giá cho sự nỗ lực và hy sinh rất lớn, chuyện này mọi người đã rõ như ban ngày.
Đài truyền hình thành phố chủ yếu ngày nào cũng đưa tin về kì tích của việc này, từ ngày xảy ra vụ án, mỗi ngày đều đưa tin có liên quan đến tiến triển của vụ án. Trương Nhất Phàm là một Bí thư Thành ủy, luôn phấn đấu đứng ở tuyến trên, đối với chuyện này mọi người cũng không có gì chê trách.
Bởi vậy, lời xin lỗi của Trương Nhất Phàm đã khiến cho Vương Phú Nhân và những người khác hoảng sợ.
Là một Bí thư Thành ủy, làm được điều này, nhân dân của toàn thành phố còn nói gì nữa chứ? Mỗi ngày thời sự cũng đưa tin, dường như đều có thể nhìn thấy bóng dáng Trương Nhất Phàm vì vụ án này mà bôn ba. Đây không phải làm dáng, mà thật sự giống như sắt thép vậy
Bộ Kiên Cố ở trong quán trà, nhìn Ninh Thành Cương ở đối diện, chậm rãi nói:
-Người ta là vì thành tích chính trị mà đến, nói về thực lực, tôi và anh không bằng hắn.