Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khó khăn lắm mới đưa được Lục Nhã Tình vào phòng của khách sạn Sheraton, sau khi vào phòng, cô ấy giống như một con lợn chết, người mềm nhũn nằm trên ghế sô pha.

Dưới ánh đèn, trên khuôn mặt say mơ màng của Lục Nhã Tình, mang theo những nét đáng yêu, chiếc áo bông trắng ôm sát dáng người xinh đẹp, cho dù là đang nằm, bộ phận trước ngực vẫn rất ấn tượng. Lúc Trương Nhất Phàm để cô ấy nằm trên ghế sô pha, cô ấy còn thì thầm nói:

- Kẻ nhát gan, đừng đi, ở lại với em!

Cô ấy dùng sức kéo tay Trương Nhất Phàm, cơ thể Trương Nhất Phàm nghiêng lại, một tay đặt vào ngực của cô ấy.

Lục Nhã Tình mở to mắt, nhìn thẳng vào hắn:

- Ở lại với em.

Trương Nhất Phàm chỉ vào tay cô ấy:

- Em buông tay ra trước đi.

Lục Nhã Tình lại càng nắm chặt, tay của Trương Nhất Phàm cứ như vậy đè vào ngực của cô ấy, không dám loạn lạc chút nào.

Trương Nhất Phàm nói:

- Em nằm đi, anh đi rót chén nước cho em.

Lúc này Lục Nhã Tình mới buông tay ra, Trương Nhất Phàm rót nước mang đến cho cô ấy, đặt trên bàn:

- Không còn sớm nữa, ngủ đi, đợi ngày mai tỉnh lại, sẽ quên hết mọi chuyện.

Trương Nhất Phàm khuyên nhủ.

Lách cách – Lục Nhã Tình vẫn muốn nói cái gì đó, chuông cửa reo lên. Lại là lúc nãy Trương Nhất Phàm rót nước, đã ấn vào nút gọi nhân viên phục vụ.

- Có người đến rồi, để anh đi xem!

Trương Nhất Phàm mở cửa, một nhân viên phục vụ đi vào:

- Hai vị, xin hỏi có cần hỗ trợ gì không?

Trương Nhất Phàm vẫn chưa mở miệng, Lục Nhã Tình liền trừng mắt nhìn:

- Đi ra ngoài.

Rõ ràng là ở trong phòng nhấn chuông, lại bị đối xử như thế này, nhân viên phục vụ cảm thấy hơi uất ức. Trương Nhất Phàm thấy thế, ra hiệu cho nhân viên phục vụ ra ngoài cùng hắn, lúc ở cửa, hắn lấy năm trăm đồng trong túi ra:

- Cô ấy uống say rồi, phiền cô buổi tối để tâm, chăm sóc cô ấy một chút.

Nhân viên phục vụ thấy Trương Nhất Phàm hào phóng, cũng không cảm thấy uất ức nữa, còn nói khách có cần gì, yêu cầu giúp đỡ là được rồi. Vì thế cô ấy gật đầu:

- Vâng, tôi nhất định sẽ cố hết sức.

Trương Nhất Phàm giao Lục Nhã Tình cho nhân viên phục vụ, liền đi vào cầu thang máy.

Trong cầu thang máy hắn nhìn đồng hồ, đã ba giờ rồi. Quán rượu đóng cửa lúc hai giờ đêm, về đến khách sạn lại bị gây sức ép một hồi, lúc này không vượt qua hai ba giờ sáng. Lúc Trương Nhất Phàm đi vào thang máy, cửa thang máy bên cạnh bỗng dưng mở ra, Giả Thi Văn đi ra, nhìn vào cái phòng mà Lục Nhã Tình bao dài hạn, sau đó nhấn chuông.

Lục Nhã Tình tưởng là Trương Nhất Phàm quay lại, liền ôm chiếc gối ra mở cửa. Giả Thi Văn xuất hiện ở cửa, lúc đó sắc mặt cũng Lục Nhã Tình đã thay đổi:

- Anh đến làm gì?

- Nhã Tình! Em lại uống rượu à?

Giả Thi Văn ngửi thấy mùi rượu, không khỏi hụt hẫng.

Lục Nhã Tình cười lạnh nói:

- Em còn ngủ với một người đàn ông nữa cơ! Giả Thi Văn, anh đến không đúng lúc rồi, đến sớm hơn một chút, có lẽ có thể xem được một vở kịch hay!

Giả Thi Văn không tức giận chút nào, bởi vì gã không phát hiện dấu vết của đàn ông ở trong phòng. Hơn nữa, nửa đêm nửa hôm này, sẽ không có người đàn ông nào rời đi cả.

Lúc này mình đã không bắt được gian, chỉ có thể nói Lục Nhã Tình đang cố ý chọc giận mình. Hơn nữa quần áo trên người Lục Nhã Tình vẫn chỉnh tề, văn bản là chuyện không thể.

Giả Thi Văn nói:

- Đừng gây chuyện nữa, đi về với anh đi? Nếu như để mẹ em biết được, bà sẽ lải nhải đấy.

Lục Nhã Tình hừ một tiếng:

- Đừng có suốt ngày lấy mẹ ra để dọa tôi, tôi đã nghĩ rất kĩ rồi, ly hôn với anh!

Sắc mặt của Giả Thi Văn liền thay đổi, thay đổi đến mức có phần hung tợn:

- Lục Nhã Tình, em nói gì cơ? Em đừng tưởng rằng lần nào anh cũng nhường nhịn em, là em có thể muốn làm gì thì làm đâu đấy? Nói cho em biết, cả đời này cũng không ly hôn được đâu!

Lục Nhã Tình cũng không hề khách khí nói lại:

- Giả Thi Văn, anh nói xem anh có giống một người đàn ông không? Ly hôn có gì là to tát chứ. Nhà anh có tiền có thế, cha anh lại là người quan to nhiều lộc, sao anh cứ quấn lấy em thế? Kết hôn đã ba năm rồi, ánh mắt của người nhà anh nhìn em như thế nào, anh đừng nói là anh không biết? Nhưng em, em vì nể mặt anh, ép dạ cầu toàn không nói một câu, anh còn muốn em làm gì nữa? Chẳng nhẽ tuổi thanh xuân cả đời này của em, sẽ phải chôn vùi cả đời với anh sao? Anh luôn miệng nói yêu em, cái mà anh gọi là yêu chính là để em ở góa? Anh vì cái gọi là thể diện và sự tôn nghiêm của mình, mà phá đi tuổi thanh xuân của em sao? Em còn phải chịu sự tức giận của cả nhà anh, anh nói em giả ngốc sao lại vậy?

Lục Nhã Tình đột nhiên cáu gắt, liền ngồi ở đó ôm mặt khóc, hu hu hu --- Giả Thi Văn không ngờ không nói lời nào, mà còn lau kính mắt, cứ như vậy ngồi ở đó.

Thấy Lục Nhã Tình khóc như mưa, gã liền có chút áy náy, mối quan hệ của hai người đến nông nỗi này, đây hoàn toàn không phải là lỗi của Lục Nhã Tình. Lúc đầu hai người kết hôn, là do Giả Thi Văn tình nguyện, sau đó kết hôn. Giả Thi Văn vì có điều khó nói, nên vẫn chưa bắt đầu cuộc sống vợ chồng với Lục Nhã Tình.

Là một cô gái sống ở thế kỉ 21, lại được giáo dục cao, đương nhiên Lục Nhã Tình biết là sao. Lúc đầu cô còn không cảm thấy, dần dần cuộc sống của hai người rạn nứt.

Nếu như hôm nay không phải là Trương Nhất Phàm có lý trí, thì Lục Nhã Tình chắc chắn dám làm dám chịu, mau chóng giải tỏa nỗi đau của mình ra, cô ấy sẽ không phải chịu oan khuất này nữa.

Điều khó nói của Giả Thi Văn, chỉ có hai bọn họ mới biết được, mẹ của Lục Nhã Tình tất nhiên không biết hai người vẫn chưa sống chung, liền dẫn bọn họ đi cầu phật, cầu nguyện sinh được một đứa cháu ngoại.

Thấy vợ khóc như vậy, Giả Thi Văn liền đau lòng đi ra:

- Nhã Tình, đều là anh không tốt, em đừng khóc nữa có được không? Chỉ cần em không ly hôn, chuyện gì anh cũng chấp nhận.

Lục Nhã Tình rất tức giận, bởi vì mỗi lần cãi nhau, gã đều như vậy. Chẳng nhẽ để mình đường đường là một đại tiểu thư của Bí thư tỉnh ủy đi vụng trộm sao? Chuyện gì cũng đồng ý, anh có thể đáp ứng được chuyện gì?

Nghĩ đến đây, cô càng nghĩ càng thấy tức giận.

Vì thế tức giận nói:

- Đi, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!

- Ngày mai là sinh nhật mẹ, mẹ gọi điện thoại đến, bảo chúng ta cùng đi ăn cơm.

Giả Thi Văn cẩn thận nói.

- Tôi biết rồi!

Lục Nhã Tình lau nước mắt, ôm lấy gối dựa đầu vào sô pha.

Bước chân của Giả Thi Văn chậm rãi:

- Vậy anh đi đây, em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh đến đón.

Lúc ra khỏi cửa, nhìn thấy nhân viên phục vụ ở ngoài cửa, gã liền lấy ra mấy trăm đồng:

- Giúp tôi chăm sóc cô ấy, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại.

Nhân viên phục vụ khiếp sợ nhận lấy tiền, cho đến khi Giả Thi Văn rời đi, cô ấy mới tỉnh táo lại.

Hôm nay là ngày gì thế? Hai người đàn ông đều cho mình tiền boa?

Lục Nhã Tình ngơ ngác ngồi ở đó, chút rượu uống lúc tối, đã tỉnh từ lâu rồi. Vốn đi cô ấy không say, lúc Trương Nhất Phàm đưa cô ấy về, cô ấy cố ý giả vờ say, không ngờ Trương Nhất Phàm vẫn rất lý trí, không lợi dụng cô.

Cho nên lúc cô ấy tỉnh táo, trong đầu liền có hình ảnh của người đàn ông này.

Lúc nghĩ đến kẻ nhát gan kia, cô ấy gượng cười, không ngờ mình lại cưỡng hôn người ta. Đường đường là đại tiểu thư của Bí thư Tỉnh ủy, cho không, người ta cũng không chịu, đúng là đáng chê cười.

Sau khi biết Lục Nhã Tình là con gái của Lục Chính Ông, đương nhiên Trương Nhất Phàm không thể làm chuyện đó được, sau này chưa biết chừng hắn và Lục Chính Ông sẽ trở thành kình địch. Bởi vì sau khi Trương Nhất Phàm đến Giang Hoài, đã cảm giác được trong bộ máy tỉnh, cũng có bóng dáng của Lục Chính Ông.

Quả nhiên, trong hội nghị thường vụ ngày hôm sau, giữa hắn và Lục Chính Ông đã xảy ra sự bất đồng.

Bởi vì hội nghị tổng kết cuối năm nay, là hội nghị tổng kết thành tích bốn năm của tỉnh Giang Hoài. Sau sự việc, Lục Chính Ông nhìn Trương Nhất Phàm:

- Đồng chí Nhất Phàm, anh là Chủ tịch tỉnh mới đến, đối với trọng điểm công việc năm tới của Giang Hòa, anh có ý kiến gì không?

Đối với phong cách dân chủ của Lục Chính Ông, Trương Nhất Phàm vẫn rất thích, vì thế hắn liền phát biểu quan điểm của mình:

- Căn cứ vào chỉ thị của Trung Ương Đảng và quốc vụ viện, ngày 19 tháng 9 năm 2004, trong hội nghị Đảng cộng sản Trung Quốc lần thứ mười sáu, Đảng ta đã chính thức đề ra mục tiêu lịch sử:

- Xây dựng hài hòa xã hội.

- Trong hội nghị công tác kinh tế thường kì hàng năm, rõ ràng đã coi ‘Lấy người làm gốc hài hòa xã hội’ làm một trong sáu nhiệm vụ kinh tế hàng đầu năm 2005. Xây dựng xã hội hài hòa, về mặt chính trị phải tăng cường xây dựng khả năng hành pháp, kiên quyết thi hành quan niệm ‘ Thi hành khoa học, dân chủ chấp chính, chấp pháp’. Về mặt kinh tế không còn “ Coi gdp là trung tâm nữa’, dựng lên quan niệm phát triển khoa học, coi trọng công bằng xã hội. Nguyên tắc này, tôi cho là công việc trọng điểm của năm sau, cần phải điều chỉnh ngay. Kiên quyết ủng hộ các phương châm chính sách của Đảng, Đảng dẫn dắt hài hòa xã hội.

Lời của Trương Nhất Phàm nói xong, rất nhiều người đều im lặng, bởi vì bọn họ đều hiểu Lục Chính Ông, mà trước khi Trương Nhất Phàm đến, Lục Chính Ông đã trình bày quan điểm tươi đẹp của mình rồi. Do đó, lời nói hôm nay của Trương Nhất Phàm, hoàn toàn đối lập với ông ấy.

Cho nên không ai hé răng, chỉ thầm nói:

- Chắc chắn bí thư Lục sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Quả nhiên,Lục Chính Ông ho khan một tiếng, cao giọng nói:

- Chủ tịch Tỉnh Trương nói rất hay cũng rất có cách nhìn, rất phù hợp với hướng đi chính trị mới nhất. Tuy nhiên tôi vẫn kiên trì một quan điểm, lấy xây dựng kinh tế làm trung tâm, kiên trì đường lối một trăm năm nay chưa thay đổi của Đảng. Câu nói này, cho dù trong thời đại nào, cũng chẳng bao giờ lỗi thời. Hoài Giang chúng ta tổng hợp thực lực xếp thứ ba, chỉ đứng sau tỉnh Quảng, tỉnh Giang Đông. Năm sau là năm mấu chốt, chúng ta dốc toàn lực. thực hiện Giang Đông siêu việt, đuổi được bước đi chiến lược của tỉnh Quảng. Do đó, tôi nhấn mạnh lại một điểm, cho dù trong tình huống nào đi chăng nữa, chúng ta nhất định phải kiên định thực hiện kế hoạch này. Tiếp tục coi xây dựng kinh tế làm trung tâm, thu hút đầu tư, cố gắng làm vất vả một năm.

Ánh mắt sắc bén của Lục Chính Ông, mạnh mẽ, cứng rắn liếc nhìn mọi người, có ý thị uy.

Trương Nhất Phàm thầm mắng một câu, đồ ngốc, nếu như đại cục đã định, còn giả vờ hỏi mình ý kiến dân chủ? Rõ ràng là tự cho mình một uy thế phủ đầu mà thôi!

Hắn liền nhìn vào ánh mắt của Lục Chính Ông, mạnh mẽ thể hiện sự kháng nghị của mình, Lục Chính Ông lại thu hồi ánh mắt ở thời điểm phù hợp. Mục đích của gã đã đạt được, không cần thiết phải phân cao thấp với Trương Nhất Phàm, chỉ cần trong lòng mọi người đều biết rằng mình mới chính là Bí thư tỉnh ủy là được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK