Ô Dật Long phải tỏ ra bình tĩnh, theo thông tin đến từ Thủ đô của Trương Nhất Phàm, ông ta đi tìm Tống Hạo Thiên. Về việc ông ta có quan hệ gì với Tống Hạo Thiên, Trương Nhất Phàm không biết.
Đối với tình hình hiện nay ở Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm nghĩ, phải loại bỏ thư ký Tiểu Cảnh, để làm gương cho kẻ khác, nhìn xa trông rộng, bắt đầu từ việc nhỏ. Mặc kệ đấu tranh ra sao, cũng không thể vi phạm những nguyên tắc này, ổn định là trên hết, lấy việc xây dựng kinh tế làm trọng tâm.
Tại thời điểm này, trong lòng mọi người đều biết rõ, đấu thì cả hai đều bại, còn hoà thì cùng có lợi.
Vĩnh Lâm đang ở thời kỳ phát triển, sắp tới thay đổi, Tỉnh uỷ sẽ không đồng ý, nhưng những thuộc hạ cấp dưới của Ô Dật Long không cảnh cáo một chút thì dễ dãi cho chúng quá.
Theo Trương Nhất Phàm có nghĩa là, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ đã có lần gặp Ô Dật Long nói chuyện, mơ hồ có nói đến việc dời Vĩnh Lâm. Tình trạng này, đương nhiên là Ô Dật Long không muốn thấy. Ông ta hi vọng mình có thể ở lại cho đến khi việc khai thác mỏ được đưa ra thị trường lúc đó mới đi.
Có như vậy, tâm sức vất vả kinh doanh của mình mới không uổng phí.
Tin tức tổ chức gặp Ô Dật Long nói chuyện, nhanh chóng được lan rộng ở Vĩnh Lâm, rất nhiều người tung tin đồn Chủ tịch thành phố Ô sắp bị điều đi rồi.
Ô Dật Long cảm thấy khó chịu, nhiều đêm liền ông trằn trọc suy nghĩ, không nghĩ ra được một cách thích hợp. Đến Hội nghị ngày thứ hai, Trương Nhất Phàm vẫn nhấn mạnh, lần này Vĩnh Lâm đã đạt được một số thành công. Nhưng chúng ta còn cò nhiều thiếu sót.
Nhìn chung bốn mục tiêu của chúng ta, càng ngày càng tiến gần.
Chi nhánh thứ hai của nhà máy sản xuất dược phẩm Trường Bạch Sơn, còn có khai thác mỏ ở Vĩnh Lâm, khai thác mỏ ở Đại Vũ, lần lượt hoàn thành. Vì địa phương giải quyết các vấn đề về mấy chục ngàn lao động dư thừa. Còn ba công ty, hiện nay tình hình cũng đã được cải thiện. Xem ra lúc trước thư ký Dương đã đề ra công nghiệp chế biến, đã có thành công đáng kể. Ít nhất là từ vài tháng qua, người lao động có thể nhận được một mức lương tốt.
Ô Dật Long nghe đến đây, thầm nghĩ:
- Có đúng hay không sau khi làm xong những việc này, sẽ qua cầu rút ván? Lúc trước nếu không có mình trợ giúp, thì những lời nói của Trương Nhất Phàm đều hoang tưởng.
Nếu như điều mình đi lúc này, tất cả mọi thứ ở Vĩnh Lâm, đều không liên quan đến mình. Ô Dật Long nghĩ thầm, ông nghĩ cách để điều tôi đi, tôi cứ không đi.
Đang cân nhắc những chuyện này, Trương Nhất Phàm nhìn qua,
- Chủ tịch thành phố Ô, sắp tới những ngày cuối năm, lúc trước chúng ta đưa ra bốn mục tiêu, muộn nhất vào đầu năm tới có thể đạt được, Chính phủ của chúng ta đã đẩy nhanh việc thực hiện. Đặc biệt là đường cao tốc khu hai huyện chín, phải được hoàn thành vào cuối năm nay. Về phía Uỷ ban nhân dân thành phố, hệ thống do anh cai quản, nếu không thể hoàn thành, năm nay lại không thể đứng đầu bảng xếp hạng .
Ô Dật Long đang nghĩ tới lúc Ban tổ chức cán bộ nói chuyện với mình một cách lạnh nhạt, lại nghe được những lời này của Trương Nhất Phàm, có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ không phải hắn tố cáo mình lên cấp trên? Hắn thật sự không biết hay giả vờ không biết.
Nhưng Ô Dật Long vẫn trả lời một câu, Uỷ ban nhân dân thành phố quyết định sẽ dốc toàn lực phối hợp với Thành uỷ.
Trương Nhất Phàm gật đầu, bất cứ trong trường hợp nào, chúng ta cũng phải kiên định thực hiện chỉ thị của Đảng, kiên định thực hiện việc xây dựng kinh tế vì cơ bản đây là trọng tâm của chính sách Quốc gia trăm năm không đổi.
Hiện nay, chúng ta đã hoàn thành việc cải tạo ba công ty lớn, hỗ trợ cho các trường tiểu học và trung học ở các vùng nghèo, đang được tiến hành. Do đó, năm nay là một năm qua trọng, cũng là một năm mệt mỏi nhất. Chúng ta nhất định phải kiên trì đến cùng. Không ngạo mạn và dại dột!
Sau cuộc họp, Ô Dật Long chủ động đến văn phòng của Trương Nhất Phàm. Để nói cho Trương Nhất Phàm biết Ban tổ chức Tỉnh uỷ đã nói gì với ông ta, Trương Nhất Phàm ra vẻ không biết,
- Chuyện của thư ký Cảnh, làm sao có thể liên luỵ đến ngươi? Y là tự chuốc hoạ vào mình, giả truyền thánh lệnh. Không được, tôi không đồng ý đổi tướng lúc lâm trận, tôi sẽ nói với Tỉnh uỷ. Tại thời điểm này, điều này có thể xảy ra một lần nữa.
Ô Dật Long cố ý muốn thử hắn, không ngờ Trương Nhất Phàm có thái độ rất kiên định.
Hắn nói Tỉnh uỷ chính là thích như vậy, trước kia ở Song Giang mình cũng đã làm rất tốt, vậy mà không nói một tiếng, liền đưa mình đến Vĩnh Lâm này.
Song Giang là nơi như thế nào, làm sao có thể so sánh với nơi nghèo nàn và lạc hậu như Vĩnh Lâm chứ, nếu là Ô Dật Long thì cũng không thể bỏ Song Giang để đến thành phố Vĩnh Lâm được.
Tuy nhiên phía trên đã nói , Đảng viên là gạch, nhân dân là thợ xây, ở đâu cần thì đi đến đó, nếu hôm nay họ muốn anh đi thì anh cũng không tự mình quyết định được.
Người làm quan, bản thân không tự quyết định số phận của mình. Thật ra, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ không chính thức họp với Ô Dật Long , hơn nữa Trương Nhất Phàm mượn tay của Lý Hồng, chào hỏi Trưởng ban tổ chức cán bộ. Ban tổ chức hỏi Trương Nhất Phàm sự tình ra sao, hắnliền nói lên ý kiến của mình.
Lúc đó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ nói, giả truyền thánh chỉ là sai lầm! Tỉnh không quyết định như vậy. Trương Nhất Phàm nói hết lời với ông ta , ông ta mới đồng ý để đến lúc Ô Dật Long đi họp để nói chuyện cùng với hắn.
Lúc ấy Trưởng ban tổ chức cán bộ vẫn chưa nói gì, chỉ có điều cùng Ô Dật Long đã nói được nửa tiếng đồng hồ. Nhưng Ô Dật Long cảm thấy, những lời nói của ông luôn nói trúng ý của mình, chỉ là không được rõ ràng.
Hiệu quả của sự mông lung này chính là điều mà Trương Nhất Phàm muốn đạt được, tự nhiên Ô Dật Long trở nên hoài nghi.
Lời nói của Trương Nhất Phàm vừa thật vừa giả, Ô Dật Long không đoán ra, nhưng ông ta chỉ hi vọng tổ điều tra của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Vĩnh Lâm nhanh chóng đi khỏi. Nếu như tiếp tục điều tra, có khả năng việc ông ta ngầm buôn bán trong nước sẽ bị bại lộ.
Nếu cấp trên biết ông ta một tay khống chế Vĩnh Lâm, thì hậu quả rất nghiêm trọng, ông ta mời Diêu Mộ Tình đến để bàn bạc cách đối phó.
- Nếu tôi rời khỏi Vĩnh Lâm, anh có chắc chắn không?
- Đương nhiên việc ông ở lại sẽ tốt hơn, nếu Vĩnh Lâm thay đổi người lãnh đạo, rất nhiều việc sẽ bị bại lộ. Lúc này, lùi một bước tiến ba bước không phải là cách tốt nhất. Nếu tôi đoán không sai, lần này ông bị kinh động nhưng không có nguy hiểm gì. Bây giờ Trương Nhất Phàm không thể ngay lúc này khiến cấp trên điều ông đi được. Tuy rất muốn ông đi, để hắn tiếp nhận nơi này, rồi phải chỉnh đốn lại từ đầu, đợi đến lúc hắn bắt đầu lại từ đầu, thì cũng mất một hai năm rồi. Nhiều lắm thì hắn chỉ lợi dụng ông lúc này , từ từ sẽ sáng tỏ. khi đưa Vĩnh Lâm phát triển, có thể hạ được bao nhiêu thì hạ bấy nhiêu. Nếu muốn, một cây gậy để hạ hết tất cả, tôi nghĩ không khả quan cho lắm.
- Thật khó để nói, lúc trước ông ta ở một môi trường tốt như Song Giang, vì một câu nói của cấp trên, mà bị điều đến đây. Đến bây giờ tôi cũng hiểu rõ, cấp trên điều ông ta tới đây với dụng ý gì.
- Đánh cược một phen đi! Tình thế tiến thoái lưỡng nan rồi, Dật Long, anh không có đường lui đâu.
Diêu Mộ Tình nói xa nói gần. Trong mắt cô, Trương Nhất Phàm là một người kỳ quái, đêm hôm đó, đương nhiên hắn không thể nào làm rung động trái tim cô.
Mặc dù Trương Nhất Phàm ở đêm hôm đó, biểu hiện rất quan tâm, rất đồng cảm, nhưng bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ làm như vậy. Diêu Mộ Tình suy nghĩ, phải bảo vệ địa vị của Ô Dật Long tại Vĩnh Lâm, đúng là phải khuyên Trương Nhất Phàm thôi.
Hai con hổ cắn nhau, không tránh khỏi một con bị thương, Diêu Mộ Tình thở dài,
- Trương Nhất Phàm dù sao anh ta cũng chỉ là khách qua đường, còn ông mới là người đứng đầu ở Vĩnh Lâm, cần gì phải so đo với người ta? Tên Bùi Vạn Lý kia càng ngày càng làm càn, ông phải để ý chút.
- Như ông thấy, trong số những người này, ai có thể làm việc tốt hơn ?
Đột nhiên Ô Dật Long cảm thấy có chút mệt mỏi, trước kia đầy tham vọng, đầy tự hào, bỗng nhiên tan thành mây khói.
Trong mắt Diêu Mộ Tình, ông ta là một người kiên cường, trước giờ là một người đàn ông không biết mệt mỏi, bất luận là trên quan trường, hay là ở chỗ khác, luôn rất uy nghiêm, năng lượng tràn đầy. Hôm nay nhìn đôi mắt mệt mỏi của Ô Dật Long, khiến cô nhớ tới một câu, anh hùng tuổi xế chiều.
Nhớ tới trước đây, tây Sở bá vương Hạng Võ, tung hoành qua các thời đại, mấy ai có thể bì kịp? Sau cùng đấu không lại tên vô lại Lưu Bang. Anh mắt của Ô Dật Long có chút ủ rũ, làm cho Diêu Mộ Tình cảm thấy được như ông ta vừa trải qua một cuộc bể dâu.
Cô thản nhiên nói:
- Tiến Trình là một người rất lý trí, biết cách tiến thoái, loại người này, bất luận ở thời đại nào, nơi nào, cũng sẽ nghĩ một lối thoát cho mình. Ở phương diện này Bùi Vạn Lý còn kém lắm, người này khá tham lam, nếu không canh chừng y, sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Tôi nghe Tiểu Cảnh nói, việc người lái xe taxi, chính là hai người họ gây nên. Hai tên cảnh sát giao thông, cũng được y chiếu cố. Loại người này, nhát gan sợ chết, gió chiều nào theo chiều ấy, không có ý kiến riêng. Cho nên tôi dám nói, nếu ông đi, ở Vĩnh Lâm chắc chắn bị chia bè chia phái.
- Xem ra, tôi chỉ còn một đường đi!
Ô Dật Long thở dài, vươn vai đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.