Đầu năm mới không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Vừa rồi Trương Kính Hiên dẫn Trương Nhất Phàm về nhà, sau khi ông cụ nghe chuyện này, thiếu chút nữa bệnh lại tái phát. Trương Nhất Phàm nguyên là người giỏi nhất trong số con cháu đời thứ ba của nhà họ Trương, nếu chuyện này đến tai người nhà họ Lý và người nhà họ Phương thì tiền đồ chính trị của hắn sẽ bị phá hủy.
Một sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt ông cụ, ông cụ nhất định phải đưa ra một quyết định, cho nhà họ Thẩm một lời giải thích vừa lòng, cũng kết thúc chuyện này cho Trương Nhất Phàm.
Ông cụ chậm rãi quay người lại, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Phàm đang quỳ dưới đất:
-Cháu tự nói xem nên làm thế nào bây giờ?
Trương Nhất Phàm khẽ cắn môi:
-Con cháu bất hiếu, sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt.
Trương Kính Hiên đứng đó, cũng không dám nói xen vào. Vì sự việc quá lớn, nên chuyện này được bí mật giải quyết trong thư phòng ông cụ, nếu không được cho phép, bất cứ ai cũng không được vào.
Bởi vậy sự việc này ngoài ba người ra, cũng không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Đổng Tiểu Phàm đã sớm đi ngủ cùng đứa bé, nửa đêm tỉnh dậy, thấy Nhất Phàm vẫn chưa về, không khỏi có chút lo lắng. Vì thế cô liền mặc quần áo đi đi lại lại trong phòng đầy lo lắng.
Trên giường Tiểu Thiên Vũ đang ngủ rất say, nằm trong bọc chăn, thỉnh thoảng phát ra những tiếng ngáy rất nhỏ.
Chỉ có những thanh thiếu niên nhà họ Trương: Trương Mạnh Phàm, Triệu Khả Hinh và Triệu Khả Tình vẫn vui vẻ đánh bài. Hôm nay Trương Mạnh Phàm đã cảm thấy không yên trong lòng, gã biết Trương Nhất Phàm đi ra ngoài, vừa rồi lại vô tình nhìn thấy hắn và bác trai cùng về nhà, đi thẳng vào thư phòng của ông nội, gã liền nhủ thầm:
-Lớn chuyện rồi!
Trương Mạnh Phàm cũng không biết chuyện giữa Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân, chỉ biết Trương Nhất Phàm ra ngoài đến một giờ sáng mới về. Hiện giờ ba người lại đang ở trong thư phòng, đã qua ba giờ sáng mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Trương Thiến Thiến giục:
-Anh đang nghĩ cái gì thế, mau đánh bài đi!
Trương Mạnh Phàm đưa tay ném xấp bài xuống:
-Không chơi nữa, đã ba giờ sáng rồi, các em cũng đi ngủ đi!
-Có phải chơi suốt đêm đâu, anh đúng là!
Trương Thiến Thiến trách cứ.
-Khả Tình, kệ anh ấy, chúng ta chơi tiếp đi!
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Trương Mạnh Phàm reo vang:
-Mạnh Phàm, Trương Nhất Phàm và bác cậu đã về chưa?
Trương Mạnh Phàm cầm điện thoại đi ra ngoài, đứng ở hành lang nhìn sang khu nhà đối diện. Đèn trong phòng ông nội vẫn còn sáng, chắc là bọn họ đang bàn bạc chuyện gì đó.
-Bọn họ đã về, đã xảy ra chuyện gì thế?
Trương Mạnh Phàm hỏi.
-Tôi biết rồi.
Thẩm Kế Văn trả lời.
-Cậu không nên hỏi nhiều, tôi cúp máy đây.
Thẩm Kế Văn là một trong bốn vị thiếu gia ở thủ đô, quan hệ rất rộng. Từ sau khi quen biết với Trương Mạnh Phàm, đương nhiên rất muốn Trương Mạnh Phàm giới thiệu cho y một vài cô ca sỹ, diễn viên, bởi vậy quan hệ của hai người cũng rất thân thiết.
Cúp máy xong, Trương Mạnh Phàm vẫn cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Đang nghĩ ngợi thì Đồng Tiểu Phàm từ trong phòng đi ra. Đêm ba mươi tết, Trương Nhất Phàm lại đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, Đổng Tiểu Phàm thật sự không ngủ được. Không ngờ vừa bước ra cửa lại gặp Trương Mạnh Phàm, Trương Mạnh Phàm liền chào:
-Chị dâu!
Rõ ràng Đồng Tiểu Phàm ngủ không ngon giấc, trên gương mặt trắng nõn còn thấy rõ vẻ tiều tụy. Cô nhìn Trương Mạnh Phàm nói:
-Có biết anh trai em đi đâu không? Sao đến giờ vẫn chưa về?
Trương Mạnh Phàm mở miệng nói:
-Đang ở trong phòng ông nội, bác trai cũng ở trong đó. Chị đi ngủ đi, có lẽ bọn họ đang bàn bạc chuyện gì đó.
Đổng Tiểu Phàm vừa nghe xong liền định đến đó xem. Trương Mạnh Phàm vội vàng cản lại:
-Chị dâu, phòng ông nội nếu không được cho phép thì không được vào. Chị không nên đến đó.
Đổng Tiểu Phàm đành phải dừng lại, nhìn về căn phòng đối diện, bất đắc dĩ đành quay về phòng. Tối nay Trương Nhất Phàm ra ngoài, chắc chắn là vì chuyện của Thẩm Uyển Vân. Cô cũng nghe nói Thẩm Uyển Vân vì chạy trốn hôn sự mà chạy đến Singapore.
Chẳng lẽ cô ấy đã bị nhà họ Thẩm bắt về? Nghĩ đến chuyện đã xảy ra giữa Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân, trong lòng Đổng Tiểu Phàm thầm lo lắng. Nếu quan hệ giữa hai người bị lộ ra ngoài, e rằng sẽ phá vỡ sự yên bình hiện tại.
Vị trí hiện tại của Trương Nhất Phàm ở tỉnh Tương đã rất khiến người khác chú ý, thành tiêu điểm chú ý của người trong quan trường. Tình hình trước mắt của hắn tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì.
Quay về phòng, Đổng Tiểu Phàm cảm thấy không yên trong lòng. Nhìn đứa con đang ngủ say, cô ngồi bên cạnh giường, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ.
Trong thư phòng, ông cụ xoay người lại, ngồi đối diện Trương Nhất Phàm. Ông cụ nhìn Trương Kính Hiên nói:
-Không biết cách dạy con cho nên mới có họa ngày hôm nay. Cô bé nhà họ Thẩm kia nhất định phải vào nhà này! Cha con các người tự giải quyết đi!
Suy nghĩ của ông cụ Trương Nhất Phàm hiểu, chỉ có cưới Thẩm Uyển Vân mới có thể giải quyết được vấn đề trước mắt, nếu không sang nhà họ Thẩm có thể nuốt trôi cơn giận này?
Tình thế trước mặt, ông cụ rất quý trọng mối quan hệ với nhà họ Thẩm, hơn nữa chuyện này lại là do Trương Nhất Phàm gây ra, ông cụ cho rằng nhà họ Trương nhất định phải gánh vác trách nhiệm này.
Thấm thoát đã gần bốn giờ sang, Trương Kính Hiên và Trương Nhất Phàm mới ra khỏi phòng ông cụ. Lúc Trương Nhất Phàm quay lại phòng, Đổng Tiểu Phàm vẫn còn ngồi ở đầu giường chờ đợi.
Thấy chồng về, Đổng Tiểu Phàm liền hỏi:
-Có chuyện gì vậy?
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
-Thẩm Uyển Vân bị người nhà họ Thẩm bắt về từ Singapore.
Nói xong câu này, hắn liền ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh, lấy tay chống đầu.
-Đi ngủ một chút đi!
Đổng Tiểu Phàm dịu dàng nói.
-Không được, em đừng để ý đến anh, cứ để anh ngồi một mình.
Đổng Tiểu Phàm cũng không lên tiếng, ngồi xuống đầu giường.
Trời đã sáng hẳn, tối qua tuyết rơi rất nhiều, trời đất mênh mông. Khắp nơi tuyết trắng bao phủ, lung linh trong nắng sớm. Khi Trương Nhất Phàm tỉnh dậy, nghe nói sáng sớm ông nội đã đến nhà họ Thẩm, cha mình cũng đi cùng.
Mẹ hắn đến gõ cửa, nhìn ba người trong phòng, bà có phần đau lòng, nói với Trương Nhất Phàm:
-Tiểu Phàm, để mẹ nói vài câu với thằng ba.
Đổng Tiểu Phàm lập tức ôm Tiểu Thiên Vũ đi ra ngoài. Tô Tú Khanh mới nói:
-Nhất Phàm, sao con lại hồ đồ như vậy? Cô bé nhà họ Thẩm kia, trước đây mẹ đã thấy không phù hợp, không ngờ lại…
Trương Nhất Phàm không nói gì, mẹ hắn lại nói tiếp:
-Ông nội con sáng sớm đã đến nhà họ Thẩm, chắc chắn tối qua không ngủ!
-Con đi xem thế nào!
Trương Nhất Phàm định đi ra ngoài, Tô Tú Khanh liền ngăn hắn lại:
-Không được, cha con đã nói, dù thế nào con cũng không được đi!
Nói chuyện với con trai được một lúc, Tô Tú Khanh liền đi tìm Đổng Tiểu Phàm, trò chuyện cùng con dâu. Bà phải làm tốt công tác tư tưởng cho con dâu để tránh phát sinh chuyện gì bất ngờ.
Không ngờ Đổng Tiểu Phàm lại im lặng khác thường, Tô Tú Khanh liền cảm thấy khó hiểu:
-Tiểu Phàm, sao con không nói gì?
Lúc ở huyện Sa, Đổng Tiểu Phàm chính là vì thấy Thẩm Uyển Vân không mảnh vải che thân ở trong phòng Trương Nhất Phàm cho nên xảy ra chuyện cãi nhau. Sau đó vì Trương Nhất Phàm bị thương, cô mới về nước, lúc này hai người mới làm lành. Chuyện của Thẩm Uyển Vân, cô đã sớm biết, chỉ có điều không ngờ Thẩm Uyển Vân liều như vậy, vì chạy trốn hôn sự mà một mình sinh con cho Trương Nhất Phàm.
Tô Tú Khanh cũng đã từng nghe qua, vụ cãi nhau lần trước giữa hai người chính là do sự xuất hiện của Thẩm Uyển Vân. Hiện giờ việc này lại tái diễn, không ngờ con dâu lại bình tĩnh như thế, khiến ngay cả bà cũng cảm thấy ngượng.
Bà không nói gì, tự tay rót cho con dâu một chén trà:
-Tiểu Phàm, con có thể chăm sóc nó như thế, quả thực là phúc lớn của nó. Mẹ là mẹ chồng, nhà họ Trương có được người con dâu như con cũng cảm thấy rất tự hào. Sau khi sự việc này qua đi, mẹ nhất định sẽ dạy dỗ thằng bé này một trận, không phải chỉ nói suông đâu.
-Mẹ, thôi được rồi mà. Một cây làm chẳng nên non, có trách mắng anh ấy cũng vô ích. Việc đã đến nước này, chuyện giải quyết mối quan hệ với nhà họ Thẩm quan trọng hơn.
Đổng Tiểu Phàm ôm đứa bé:
-Con đi cho Tiểu Ngoan ăn sáng!
Tô Tú Khanh nhìn theo bóng dáng con dâu, cảm thấy xấu hổ, lắc đầu:
-Cái thằng bé này, không ngờ có phúc lớn như vậy, lấy được cô gái tốt như Tiểu Phàm. Người làm mẹ như mình cũng phải cảm thấy hổ thẹn trong lòng!
Lúc ông cụ ra khỏi nhà, đã hạ lệnh cấm Trương Nhất Phàm, không cho hắn bước ra khỏi nhà nửa bước. Trương Nhất Phàm đi dạo một vòng trong vườn, muốn tìm Trương Mạnh Phàm hỏi chút chuyện, không ngờ ngay cả Trương Mạnh Phàm cũng không thấy.
Ông nội không có nhà, Trương Kính Hiên không có nhà, vợ chồng chú hai và Trương Mạnh Phàm đều đi ra ngoài. Trương Nhất Phàm buồn bực đứng trong phòng, gọi điện thoại cho Thẩm Kế Văn, hỏi xem nhà họ Thẩm định xử lý Thẩm Uyển Vân như thế nào.
Thẩm Kế Văn nói:
-Cuối cùng ông cụ cũng nể mặt Thư An Ảnh, không đuổi Thẩm Uyển Vân ra khỏi nhà. Tuy nhiên, cuối cùng xử lý như thế nào thì tôi cũng không rõ. Tôi vừa thấy ông cụ nhà anh mới sáng sớm đã đến phòng ông nội tôi, đến giờ vẫn chưa ra, có lẽ đang bàn bạc chuyện này.
Trương Nhất Phàm vừa cúp máy, mẹ hắn lại chạy vào:
-Nhất Phàm, vừa rồi cha con gọi điện nói, bắt con và Tiểu Phàm lập tức về tỉnh Tương. Đây là mệnh lệnh của ông nội!
Lập tức trở về tỉnh Tương? Trương Nhất Phàm đứng lên:
-Không được! Con không thể quay về bây giờ!