Việc canh gác an toàn ở nơi này của George, một chút đều không thua Nhà Trắng, là một số người hiểu rõ tình hình nói vậy. Nơi này của ông ta ngoại trừ tia hồng ngoại theo dõi, không ngờ còn có hệ thống phân biệt thân phận tân tiến nhất, người bình thường chỉ cần đi vào trong khoảng mấy trăm mét, nếu như không được phép đi qua thì sẽ bị giết chết.
Hơn nữa trong mấy trăm mét này, không phải khoảng cách trực tiếp với ngài George, mà còn là tường xung quanh biệt thự của ông ta. Bởi vậy có thể thấy được, tổ chức trước mắt của đảng 3K có mối bất hòa nghiêm trọng cỡ nào.
Hai vợ chồng Trương Nhất Phàm đi cùng dì Ngô đến, khi đi gặp George, là ông ta cử xe chuyên dụng đến đón.
George không vì chuyện của bang phái mà bị công kích nặng nề, ngược lại tinh thần càng quắc thước hơn, hai mắt phấn chấn. Nơi gặp mặt vẫn là phòng khách trên tầng ba, vì mọi người đều là người quen, những người khác lui ra ngoài cả, chỉ còn là một người thanh niên tóc vàng đang đẩy xe lăn.
Lần này, Trương Nhất Phàm lại gặp cặp song sinh sát thủ xinh đẹp kia, hai người vẫn như xưa, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng thân hình rất nóng bỏng.
Lần này George gặp Trương Nhất Phàm, đương nhiên là muốn nghe ngóng về tình hình của cháu gái ông ta, Ema gọi điện đến, chuyện xảy ra trước thời gian này đều đã nói với ông nội rồi.
George rất kinh ngạc, cũng rất phẫn nộ, nhưng ông ta nghe thấy Ema bình yên vô sự, người bên kia của Trương Nhất Phàm bảo vệ rất tốt, lúc này ông mới yên tâm. Hôm nay, ông chính là muốn cảm tạ một chút người thanh niên Trung Quốc này.
Nói chuyện một lúc trong phòng khách ở tầng ba, George mới ba người họ đến tầng hai dùng cơm.
Trong xã hội này ở Mỹ, người có tư cách dùng cơm tối với George không nhiều lắm, rất nhiều tỷ phú nắm trong tay mười mấy tỷ, vì sự phất phơ của Đảng 3k đã không tiếc một số tiền lớn thỉnh cầu được dùng cơm tối với George, nhưng George đều không thèm để ý đến.
Con người như ông ta đã không còn cảm giác gì với đồng tiền nữa, hơn nữa nắm trong tay quyền lực của Đảng 3K, với lại một mình nắm trong tay cổ phiếu của mấy tập đoàn xuyên quốc gia. Chỉ dựa vào việc chia hoa hồng mỗi năm của số cổ phiếu này, cũng đủ để nuôi sống đám anh em ở dưới. Càng không cần nói đến họ còn có các sản nghiệp của mình như sòng bạc, hộp đêm.
Sau một thời gian tĩnh dưỡng, sắc mặt của dì Ngô đã tốt hơn nhiều, ba người ngồi trong phòng khách, dì Ngô liền nói với hai người về chuyện của George. Bà ấy nói chuyện rất nhiều người cầu còn không được, ba người chúng ta là có may mắn mới có thể cùng ăn cơm với một ông trùm xã hội đen như vậy.
George là nhân vật có tiếng thuộc hai phái đen trắng, uy danh rất lớn, nhưng ông ta lại ưu ái Trương Nhất Phàm. Đương nhiên Trương Nhất Phàm biết hành động này, hoàn toàn là vì Ema.
Khi ông ta nghe được người khơi mào chuyện này, là người của Tập đoàn dầu mỏ quốc tế Phil, sắc mặt tức khắc sa sầm xuống. Một chiếc ly thủy tinh đang bình thường bỗng bị vỡ vụn trong tay ông ta.
Một dòng máu tươi cứ thế chảy ra từ chiếc ly vỡ, George, hoàn toàn không cảm nhận được. Hiển nhiên, lần khiêu khích này của Michael đã đả kích nghiêm trọng đến ông ta. Niềm vui nỗi buồn của George là vô hình, khi ông ta nổi điên, râu tóc dựng lên, quả thực đáng sợ giống như Kim Mao Sư Vương trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký vậy.
Chiếc ly thủy tinh bị vỡ lần này đã khiến cho ba người Trương Nhất Phàm chứng kiến được sự quyết tâm của George. Nội chiến của Đảng 3K đã đến thời điểm quan trọng nhất, George lại nghe được tin này, khiến ông ta càng giận dữ hơn.
Tên Michael này, ông đây phải phá nát ngươi!
George dùng tiếng anh mắng một câu, rất nhanh, ông ta liền kìm nén cơn giận lại, bình tĩnh nói với Trương Nhất Phàm:
- Người trẻ tuổi! Anh đã giúp George tôi, George tôi sẽ mãi ghi nhớ anh.
Trong lòng dì Ngô thầm kinh ngạc, muốn khiến cho George nói ra câu này thực sự không dễ dàng gì.
Lúc trước George cũng đã từng nói lời này với mình, vì vậy mà dì Ngô đứng vững được ở nước Mỹ, không ai dám đụng đến. Nếu không thì chỉ dựa vào một cô gái yếu đuối như bà ấy, có khôn khéo dũng mãnh đến đâu cũng không thề vượt qua nổi sự khinh bỉ và bài xích của người nước ngoài, nhưng có George làm chỗ dựa, không còn ai dám khiêu khích dì Ngô, từ đó sự nghiệp của bà ấy phát triển rất mạnh mẽ.
Không biết lời hứa của George có thể mang đến cho Trương Nhất Phàm cuộc gặp như thế nào, trong lòng dì Ngô vẫn không rõ, nhưng lần này tuyệt đối là chuyện tốt chứ không phải chuyện xấu.
Vì chuyện của Ema, tuy dì Ngô đã cố gắng điều tiết không khí, nhưng mọi người dùng cơm vẫn rất áo lực. Trương Nhất Phàm cũng biết được vị trí của Ema trong lòng của hắn, vì vậy, hắn thầm ghi nhớ, phải tăng cường bảo vệ Ema.
Tuy George là một nhân vật trí dũng kiệt xuất trong giới xã hội đen, nhưng cũng là một trùm buôn bán, hoàn toàn có thể dựa vào thân phận hợp pháp của mình mà tiến vào Trung Quốc.
Cơm nước xong, ba người ngồi lại trong biệt thự của George một lúc, sau đó tiễn dì Ngô ra về.
Dì Ngô nói:
- Tiểu Phàm, con và Nhất Phàm đi thăm thú đi, nó ngày nào cũng ở nhà buồn chết mất. Khó khăn lắm mới đến Mỹ một chuyến, con cùng nó đi dạo, tham quan một chút phong cảnh của New York.
Trong nhà có bảo mẫu rồi, Đổng Tiểu Phàm liền nhẹ nhàng trả lời.
Mấy hôm nay hai người gặp nhau, một ngày không gặp thì nhớ, gặp rồi thì thấy rất vui, Trương Nhất Phàm đến đây, khiến cô cảm nhận được niềm hạnh phúc vô hạn.
Hai người nắm tay nhau đi trên con đường New York, không biết từ lúc nào đã đến Quảng trường thời đại.
Tuy là cuối tháng mười, nhưng bóng dáng của vụ tập kích khủng bố ngày 9 tháng 11 vẫn còn lưu lại, kinh tế thế giới lâm vào khó khăn, đây cũng là một trong những lý do Hà Tiêu Tiêu rút khỏi thị trường chứng khoán, đầu tư vào công thương nghiệp.
Tuy Quảng trường thời đại không còn phồn hoa như trước, nhưng vừa đến buổi tối, dòng người tụ tập ở đây vẫn không ít. Thậm chí có thể thấy được một vài bóng dáng xinh đẹp của du học sinh Trung Quốc tụm năm tụm bảy.
Vài sinh viên đang ở Quảng trường kéo đàn nhị, cả trai lẫn gái hình như có bốn năm người.
Những sinh viên này đang hát bài hát truyền thống của Trung Quốc, có người kéo hai bản kinh điển là “Nhị tuyền ánh nguyệt”, “Ngư chu xướng vãn”, Hai người Trương Nhất Phàm nghe xong, Tiểu Phàm nói:
- Đi, đi xem thôi! Họ đang giới thiệu rộng rãi âm nhạc Trung Quốc đó!
Có vài người đứng vây quanh đó, hai người đi đến, nhìn thấy một người đang kéo đàn nhị, một người đang thổi sáo, còn có hai cô gái đứng bên cạnh giúp vui.
Thời sinh viên tươi đẹp, Đổng Tiểu Phàm thấy vậy liền thở dài. Trước đây khi hai người học đại học cũng thường xuyên tụm năm tụm ba ra ngoài tổ chức một vài hoạt động. Trương Nhất Phàm để ý một nam sinh trong đó, có chút gì đó quen quen.
Người này là ai? Nhưng nhìn kĩ lại nhận không ra. Trong ấn tượng của mình, hẳn là chưa gặp qua nhân vật như vậy, nam sinh hai mươi mấy tuổi, thực sự nghĩ không ra người này là ai.
Người ở quảng trường rất nhiều, một vài người Hoa cũng bị thu hút ào ào kéo đến xem những du học sinh này biểu diễn.
Kéo hết đàn nhị, nam sinh khiến cho Trương Nhất Phàm cảm thấy quen mặt liền đứng dậy, lên giọng nói lớn:
- Sau đây chúng ta sẽ đến với một bài hát kinh điển của Lưu Đức Hoa “Truyền nhân của rồng”, những người biết hát hay hát cùng chúng tôi được chứ? Để cho những bài hát của khu khu vực Thần Châu rộng lớn của chúng ta, và tinh thần này truyền khắp thế giới, truyền xa hơn!
Trương Nhất Phàm nghe thấy sinh viên này nói rất cí khí phách, không khỏi bật cười vỗ tay lên. Thời sinh viên tươi đẹp! Khí phách của người học trò, có lẽ lúc này họ vẫn chưa cảm nhận được sự gian khổ mà xã hội sắp đối mặt.
Mỗi người trong thời sinh viên luôn đầy nhiệt huyết như vậy, giống như trong lòng có một bản kế hoạch vĩ đại vậy, nhưng đợi đến khi họ hướng ra xã hội, khi bị hiện thực làm cho đầu rơi máu chảy mới từ từ lắng lại sự nhiệt huyết đó.
Nhưng mà, hắn rất ngưỡng mộ những người trẻ tuổi này, ở nước ngoài mà vẫn có thể giữ vững tình cảm này, thường xuyên dùng bài hát để khích lệ bản thân, đây cũng là một biểu hiện rất tốt.
Phương Đông xa xôi có một dòng sông.
Dòng sông đó tên là Trường Giang, phương Đông xa xôi có một dòng sông, nó tên là Hoàng Hà, ty chưa từng nhìn thấy vẻ đẹp của Trường Giang...
Khi bai hát “Truyền nhân của rồng” này được cất lên, không ngờ rất nhiều người Hoa trong quảng trường cùng hát theo, hơn nữa còn vỗ tay rất có nhịp điệu, phối hợp nhịp nhàng với âm nhạc.
Có người lấy ghi ta ra, vừa gảy vừa hát, lúc ấy nổi lên nhạc đệm.
Giải tán, giải tán —— Go—— go ——
Phía sau đám đông đột nhiên hỗn loạn, vài cảnh sát hung hăng hươ hươ cây gậy xông đến, la lớn nói mọi người xung quanh giải tán.
Những người này vung vung cây gậy, hét lo lên, còn ra sức đẩy đám đông đang đứng xem ở đó.
Rất nhiều người sợ rắc rối đã bỏ đi rất xa, đa số người xem đều bị cảnh sát đuổi đi, mấy sinh viên ngẩn người ở đó, cảnh sát liền bao vậy lấy bọn họ.
- Các người muốn làm gì?
Một nam sinh có chút sợ hãi hô lên về phía mấy cảnh sát, một cảnh sát người da trắng không nói gì, bước lên trên và một cái tát. Còn dùng chân giành lấy cây ghi ta trong tay anh ta.
Rơi xuống đất vỡ nát rồi, còn hung hăng dùng chân dẫm lên nữa. Cây đàn nhị trong tay nam sinh mà Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút quen mặt kia cũng bị cướp mất, bị người khác đập nát một cái phang.
- Này, các anh làm gì vậy?
Anh ta dùng tiếng anh nói rõ phải trái với người ta:
- Chúng tôi chỉ là ca hát ở đây, các anh làm gì mà dữ vậy?
Bốp —— Người cảnh sát da trắng thuận tay giơ lên, đánh đến miệng anh chảy máu, dùng thứ tiếng Anh hỗn loạn nói một tràng lớn. Đổng Tiểu Phàm nghe hiểu được, họ nói trong quảng trường không được gây náo loạn đám đông. Họ không chỉ đập đồ vật, hơn nữa còn dẫn mấy snh viên này về đồn cảnh sát xử lý. Nếu nghiêm trọng, bốn người họ sẽ bị trục xuất về nước.
Trương Nhất Phàm nhíu nhíu mày, có nghiêm trọng vậy không?
Đổng Tiểu Phàm nói với hắn, từ sau ngày 11 tháng 9, cảnh sát Mỹ liền trở nên có chút cảnh giác, không cho phép tụ tập phi pháp, nhiễu loạn trật tự xã hội.
Trương Nhất Phàm nói đây thì có gì mà tụ tập phi pháp chứ? Hắn phải lên đó phân xử, mấy sinh viên kia đã bị cảnh sát dẫn lên xe rồi.
Trương Nhất Phàm đi đến, dùng tiếng Anh nói với họ:
- Đợi một chút, các anh làm như vậy có đúng hay không vậy? Những sinh viên này họ vốn không gây rối gì cả? Chẳng lẽ nơi này ở nước Mỹ lại đối xử như vậy với du khách của các anh sao?
Bốn sinh viên ngẩn người nhìn người đồng hương nửa đường ra tay cứu người này, vẻ mặt đầy cảm kích, cuối cùng cũng có người ra mặt nói giúp họ.
Haha...
Vài cảnh sát da trắng tùy tiện cười một tràng rất lớn.
Một người da trắng mũi to vỗ vào vai Trương Nhất Phàm cười gian xảo nói:
- Người Hoa không biết điều này, có phải anh cũng muốn về đồn cảnh sát ngồi không?
Trương Nhất Phàm phẫn nộ đáp:
- Mấy tên vừa cao ngạo vừa ngu dốt các người, sẽ có một ngày, các người sẽ phải trả giá cho sự cao ngạo và ngu dốt của mình!
Fuck ——
Có người mắng một câu, phất tay muốn đánh muốn đánh Trương Nhất Phàm, bóng người lướt qua, một khuôn mặt lạnh như băng, một cô gái với dáng người cao ngạo xuất hiện trước mặt mọi người, người đó đưa tay ra nắm một cái, liền nắm chặt cánh tay thô chắc của đối phương.