Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đẹp nói, con người ta chết vì tiền tài, còn tôi chết vì chim.

Ôn Nhã không nghĩ tới mình sẽ bắt được con chim không có cánh, tuy lông xù xì, cúng như thép, sát khí đùng đùng, khi sờ thấy thứ đồ chơi này, toàn thân cô như điện giật vậy, run rẩy đến nỗi toàn thân mềm nhũn, tim gan bấn loạn cả lên.

Trương Nhất Phàm còn buồn bực hơn cô, cơ thể hơn 45 ký của cô, ngồi vào lòng mình, bàn tay ấm áp vừa vặn đặt lên cái hung khí đó, khung cảnh này thật ấm áp quá.

Đầu óc hai người bị chập mạch, đều trợn tròn mắt lên.

Không nhúc nhích, quên mất mình nên làm gì.

Cứ như vậy trong nửa phút đồng hồ, Ôn Nhã cuối cùng đã lấy lại tinh thần, đứng bật dậy, xấu hổ vô cùng, hoảng loạn nói:
- Tôi không cố ý.

Sau đó, cô hoang mang chạy ra khỏi cửa, sau khi mở của phòng mình, Ôn Nhã dựa vào cửa, dùng sức giữu cho ngực mình đừng có đập thình thịch nữa. Lúc đó, trái tim hoảng loạn như muốn nhảy ra ngoài vậy.

Vừa rồi là sao? Thật lỗ mãng.

Ôn Nhã cứ liên tục phê bình bản thân, bình tĩnh được một lúc lâu, không thấy Trương Nhất Phàm đuổi theo, trong lòng có chút hụt hẫng, nhẹ nhàng mở cửa, từ khe cửa nhìn một con mắt, hành lang không có bóng người, Ôn Nhã đóng cửa lại ngồi xuống giường.

Mâu thuẫn, mâu thuẫn cực độ.

Cảm giác chưa từng có, vừa sợ hãi xảy ra chuyện gì, lại khát khao xảy ra cái gì đó.

- A —— Ôn Nhã hồi tưởng cảnh tượng vừa rồi, đột nhiên kéo cái chăn trên giường che mặt lại.

Trương Nhất Phàm đóng cửa lại, hút thuốc liên tục.

Vừa rồi rất muốn tiến tới với Ôn Nhã nhưng không biết tại sao, bổng nhiên lý trí đã chiếm thượng phong, hắn không làm như vậy, rõ ràng bản thân đang rất có nhu cầu, nhưng hắn vẫn hết sức đè nén việc này xảy ra.

Người ta nói, đàn ông một nữa thân dưới là tư tưởng động vật. Trong xử lý vấn về nam nữ, hắn cuối cùng đã dùng nữa thân trên để giải quyết vấn đề. Ôn Nhã không phải là không thể, nhưng mình đã nhúng chàm năm người phụ nữ, còn muốn nhiều hơn sao?

Tuy biết rõ rằng Ôn Nhã sẽ không gây bất kỳ rắc rối nào cho mình nhưng hắn vẫn cố gắng ức chế mình lại, chuyện thế này về sau cố gắng ít xảy ra.

Một người đàn ông phải áp chế dục vọng của chính mình, là việc hết sức đau khổ, Trương Nhất Phàm cũng hết cách rồi, chỉ còn cách gọi điện cho Đổng Tiểu Phàm. Trong điện thoại tiếng con trai khóc vọng vào. Cô đang dỗ Tiểu Thiên Vũ:
- Được rồi, được rồi, ba con gọi điện thoại tới kìa.

Dì Ngô đi rồi, Liễu Mỹ Đình cũng về tỉnh Giang Đông rồi. Chỉ còn mje vẫn còn lưu lại ở tỉnh thành với cháu nội. Trong nhà đã cho mời một bảo mẫu đến để lo phần cơm nước, Liễu Hồng đã trở về công ty để làm việc.

Tất cả mọi chuyện trong nhà đều thuận lợi, Đổng Tiểu Phàm trong thời gian ở cữ Băng Băng và các cô khác thường xuyên tới chơi nên cuộc sống cũng không đến nỗi nhàm chán, nghe thấy điện thoại của Trương Nhất Phàm, cô đưa bé con cho bà.

- Sao vậy? Giờ này mà anh còn chưa ngủ sao?
Giọng của cô ngày càng giống một người vợ hiền thảo, rất dịu dàng, không còn thấy cái tính khí của đại tiểu thư ngày trước nữa.

- Nhớ em rồi!
Trương Nhất Phàm nằm trên ghế sô pha nói chuyện.

- Vừa vừa thôi, em đang ở cử, đừng có cám dỗ em.
Đổng Tiểu Phàm còn không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì sao? Khi còn là con gái, tên xấu xa này cứ gọi điện thoại dụ dỗ mình. Sau đó bị hắn dụ được rồi, cứ tối đến lại gọi điện thoại đến quấy rầy, kết quả là làm ướt hết cả cái quần trong.

Kẻ đáng chết này, buổi tối gọi điện luôn chẳng phải chuyện tốt lành. Đổng Tiểu Phàm biết, hắn một mình ở Song Giang thực sự rất đau khổ, cũng rất mệt mỏi, mình và con trai chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của hắn.

A? không phải còn có Thẩm Uyển Vân sao? Đã lâu không gặp cô ta, đi đâu rồi không biết?

Đổng Tiểu Phàm đột nhiên nghĩ tới chuyện này, bèn hỏi:
- Cô ta đi đâu rồi?

Trương Nhất Phàm đương nhiên là biết người mà tiểu phú bà nói đến chính là Thẩm Uyển Vân, nên hắn thở dài:
- Bị nhà họ Thẩm bắt đi nước ngoài rồi, chí ít cũng mấy năm nữa mới trở về.

- Nước ngoài?
Đổng Tiểu Phàm khẽ giật mình, quả thật tiếc thay cho Thẩm Uyển Vân, một cô gái nhà không xa vạn dặm, đi nước ngoài cuộc sống cũng không dễ dàng gì.

Thông minh như Đổng Tiểu Phàm đại khái cũng đoán được phần nào mục đích mà Thẩm Uyển Vân đi nước ngoài, không khỏi nuối tiếc nói:
- Cô ta cũng khó khăn, tên xấu xa, em thấy có lúc anh cũng thật quá đáng.

- Anh đâu có cách nào, cô ta đi mà đến số điện thoại cũng không cho anh.
Đổng Tiểu Phàm nhắc đến làm Trương Nhất Phàm cũng nhớ đến Thẩm Uyển Vân, trong lòng ngọn lửa dục vọng mãnh liệt bỗng từ từ hạ xuống.

Đây là yêu cầu của Đổng Tiểu Phàm, cũng là ước định giữa hai người, trong lòng có tâm sự gì đều nhất định không được giấu người kia. Tuy rằng là vợ chồng nhưng cũng có thể làm bạn bè.

Trên đời này, không có người bạn nào chu đáo hơn là vợ mình, nếu đạt được cảnh giới này thì tình cảm giữa họ đã vượt qua cảnh giới người bình thường.

Trương Nhất Phàm có lúc cũng tâm sự với Đổng Tiểu Phàm đương nhiên chỉ là trên công việc, nhưng những việc giữa hai người ai cũng đều tỏ tường thì cũng không cần che che giấu giấu làm gì.

Khi hai người nói chuyện, hắn không để ý rằng, từ lúc nào Đổng Tiểu Phàm lại đứng trên lập trường của Thẩm Uyển Vân. Nói một hồi, cúp điện thoại rồi, Trương Nhất Phàm đắp chăn đi ngủ.

Ở ngôi biệt thự khác ở thành phố Song Giang, trang hoàng tráng lệ làm cho ngôi biệt thự này huy hoàng rực rỡ, bồn hoa kéo dài từ cổng lớn ra đến phía sau, sân bóng, đình hóng mát khắp nơi đèn điện sáng loáng.

Đây là ngôi biệt thự riêng của tổng giám đốc kiêm cổ đông thứ ba của tập đoàn Hoa Long Lư Khoái Phi, ông ta 40 tuổi thì vợ mất, sinh hạ được đứa con trai lưu manh, một đứa con giá đú đường. Đám bảo bối này chưa từng về nhà, không ở nhà nghỉ thì ở khách sạn.

Mà trong cái nhà này, Lư Khoái Phi cũng không tái hôn, chỉ thỉnh thoảng thay một hai người tình, đến khi gặp được Yến Yến, ông ta mới dừng lại, dường như có ý muốn tái hôn.

Trong phòng ngủ, chiếc giường lớn rộng 1m8, Lư Khoái Phi nằm trên đó, tấm thân trần truồng như chó mẹ của Yến Yến bò trên giường, đang bán sức tiến hành khẩu dâm.

Nói đến người đàn bà Yên Yến cũng không ỷ lại, bạn học cùng trường với Thu Văn Chương, nhỏ hơn ông ta ba tuổi, nghe nói cũng là hoa khôi của trường, Thu Văn Chương vốn là một tài tử, rất nổi tiếng ở trường, kết quả đôi trai tài gái sắc đã phải lòng nhau.

Sau khi tốt nghiệp, Thu Văn Chương về thành Song Giang làm giáo viên trung học, còn Yến Yến làm tài vụ cho một công ty. Họ làm đám cưới, cuộc sống rất hạnh phúc, hơn nữa cha của Thu Văn Chương là hiệu trưởng trường trung học, thu nhập cũng khá.

Lăn lộn mười năm, doanh nghiệp đóng cửa, Yến Yến thất nghiệp, ông nội cũng vào độ tuổi nghỉ hưu, trong nhà chỉ còn trông cậy vào đồng lương còm cõi của Thu Văn Chương mà sống qua ngày.

Nhìn thấy gia đình ngày càng xuống dốc, Yến Yến trụ không vững nữa, quyết định ra xông pha bên ngoài đầu tư gì đó để kiếm tiền cũng được. Vì thế đã chung vốn với mấy người bạn mở tiệm uốn tóc được mấy năm.

Người ta nói đàn ông có tiền sinh hư, đàn bà hư mới có tiền. Trong mấy năm làm uốn tóc Yên Yến cũng kiếm được kha khá, nhưng bản thân con người bà ta cũng bị biến thoái dần. Bởi vì bà dần dần không còn hứng thú với cuộc sống đó nữa, nhưng lại không thể rời bỏ con gái mình.

Cho đến năm ngoái gặp được Lư Khoái Phi, bà ta mới hạ quyết tâm thực sự rời bỏ gia đình này.

Con người Lư Khoái Phi phong lưu mấy chục năm, chơi bời vô số đàn bà nhưng ông ta vẫn có sở thích chinh phục vợ của kẻ khác. Hơn nữa Yến Yến lẳng lơ, hai người rất xứng đôi, mê đắm nhau rồi.

Lư Khoái Phi hưởng thụ cuộc sống với Yến Yến, trong đầu đang suy tính một chuyện, mình có gần năm trăm triệu cổ phần trong tập đoàn Hoa Long, nếu như việc tung cổ phiếu lần này thành công, sau đó đưa tập đoàn Hoa Long tiến quân ra nước ngoài, đầu tư vào thiết bị y tế, công bố tin tức này ra ngoài, đến lúc đó giá cổ phiếu nhất định sẽ tăng cao.

Ông ta thầm nghĩ, đến khi mình có trong tay một hai trăm triệu là đủ rồi. đến khi giá cổ phiếu rớt xuống, lại ngầm mua vào, lặp lại như vậy, không phải sẽ phát lớn à?

Lư Khoái Phi đắc ý trong lòng, dúi đầu Yến Yến vài cái, sau đó một tay đẩy bà ta ngã xuống giường. lại ác ý bóp ngực bà ta, bà đau đớn muốn hét mà không dám hét.

Lư Khoái Phi thích nhất là mấy động tác: bóp vú, tét mông, giày vò Yến Yến, tách hai đùi bà ra, sát khí đùng đùng tấn công, Yến Yến chịu không nổi lập tức vùng lên.

Trong phòng ngủ, vang lên âm thanh phòng the, Yến Yến rên rỉ, Lư Khoái Phi càng có thế, giày vò Yến Yến, còn cười khoái tra hỏi:
- Tôi so với kẻ bất lực của em thế nào?

Yến Yến cũng không tức giận, ngược lại còn chớp con mắt đầy quyến rũ:
- Đồ quỷ, so với lão ta, anh chưa được gọi là là đàn ông.

- Ha ha…Lư Khoái Phi cười dâm dục, và càng ra sức hơn.

Nhìn đôi bầu vú nhão lắc qua lắc lại, trong đầu ông ta lóe lên một suy nghĩ, tối hôm nay nhìn thấy Thu Phi Tuyết, con bé đó quả thật xinh đẹp, có vài phần giống mẹ nó.

Nếu như bắt cả hai mẹ con cùng lên giường, chơi một trận cả mẹ cả con, chẳng phải là một điều thú vị ở đời sao? Nghĩ đến đây, Lư Khoái Phi bỗng phì cười một cách tà ác.

Yến Yến cũng không biết trong lòng ông ta đang có mưu đồ gì, còn cho rằng ông ta đang sướng nên bà ta cũng phát ra tiếng kêu to hơn.

Nữa tiếng sau, ông ta chơi xong rồi, dọn sạch đầu đạn, liền nằm xuống giường. Yến Yến bò dậy, lấy khăn giấy làm vệ sinh cho gã.

Lư Khoái Phi nhìn thân hình đang cong gập, bầu vú mềm lỏng của bà bèn nói:
- Khi nào đón Phi Tuyết cùng về đây ở đi! Dù sao nhà cũng rộng lớn, đừng để con bé làm nhân viên phục vụ ở khách sạn tồi tàn gì đó nữa.

Yến Yến nghe những lời này thì trong lòng vô cùng cảm kích. Cảm ơn ông ta lia lịa.

Lư Khoái Phi vỗ vỗ mông của bà:
- Haizz, nói với em một chuyện, xem em có tự tích lũy không, ngày mai đi mở một tài khoản, mua cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long, chưa đầy một tháng ít nhất cũng được gấp đôi.

- Có thật không vậy? em còn không biết luật chơi.
Yến yến dính vào người ông ta:
- Hơn nữa em cũng không có bao nhiêu tiền, anh cũng biết, em chỉ có vài chục ngàn đồng.

- Tùy em, có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, dù sao cơ hội chỉ có một lần.
Lư Khoái Phi châm một điếu thuốc:
- Điều này không được nói cho người khác biết, không thì không thể tha thứ được.

- Biết rồi!
Yến Yến thì thầm.

Hôm nay Lư Khoái Phi dường như rất cao hứng, ông ta vừa hút thuốc vừa ôm Yên Yến vào lòng:
- Còn một bí mật nữa, anh đợi đến khi cổ phiếu lần này tăng trưởng, rút ra một hai trăm triệu, đến lúc đó chúng ta đi Hải Nam mua một mảnh đất, xây một ngôi biệt thự. Chúng ta và Phi Tuyết đến đó sống.

- Có thật không? Anh không gạt em đấy chứ!
Yến Yến dường như không dám tin cái chuyện tốt như thế này.

Lư Khoái Phi có chút không vui:
- Anh gạt em lúc nào chưa, ngày mai đi lấy giấy ly hôn đi, đừng qua lại với kẻ vô dụng đó nữa.

- Uhm
Yến Yến làu bàu:
- Hơn một năm rồi hắn chưa chạm vào em, anh còn ghen cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK