Một vài người có suy tính đều tới tấp đi chạy chọt, mà ở thành phố Đông Lâm cũng có chút biến động nho nhỏ. Trương Nhất Phàm nghe nói cũng bị điều đi, cụ thể đến chỗ nào nhậm chức thì vẫn chưa có ý kiến chính xác.
Lâm Uyên nghe được tin này, liền chạy ngay đến văn phòng Trương Nhất Phàm khóc một hồi, nói Trương Nhất Phàm không có nghĩa khí, không đưa mình đi cùng. Trương Nhất Phàm thật không thể đưa cô đi cùng, nếu không trò đùa này sẽ không thể dàn xếp được.
Nhưng hắn đã giao cho Tần Xuyên rồi, phải chăm sóc Lâm Uyên cho thật tốt. Ông Lâm Đông Hải từ Tùng Hải gọi điện thoại tới:
- Sao cháu cũng bị điều đi vậy?
Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:
- Tin tức của chú cũng nhanh thật đấy.
Ông Lâm Đông Hải cũng không hỏi hắn sẽ đến chỗ nào, dù sao dựa vào gia cảnh của hắn, cũng không làm cho ông lo lắng gì cả. Vốn ông muốn hỏi tình hình của Lâm Uyên, nhưng lại sợ Trương Nhất Phàm hiểu lầm, bảo hắn chăm sóc không tốt.
Nhưng trái lại Trương Nhất Phàm rất thẳng thắn.
- Chuyện của Lâm Uyên, cháu sẽ kêu người thu xếp ổn thỏa, cô ấy giờ đang trong văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố cũng khá tốt, Trưởng ban thư ký Tần Xuyên, người này chú cũng biết, có thể coi như khá yên tâm ạ.
Trương Nhất Phàm đã nói như vậy, ông Lâm Đông Hải đương nhiên cũng không nói gì nữa, chỉ chúc mừng Trương Nhất Phàm lại sắp thăng chức. Trương Nhất Phàm liền cười nói:
- Thăng chức hay không thăng chức, việc này còn chưa rõ ràng, nhưng di chuyển một chút dù sao cũng tốt.
Hắn tin tưởng sự sắp xếp của cấp trên, “Ông Đổng Chính Quyền là bố vợ mình, dù thế nào cũng không đến mức hại mình. Hơn nữa lên tỉnh thành rồi sẽ không phải chia rẽ hai nơi với Đổng Tiểu Phàm nữa, hai người có thể vui vẻ chung sống bên nhau”.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Xuyên liền chạy tới.
- Chủ tịch Trương, cô bé Lâm Uyên kia mấy ngày nay không bình thường.
Trương Nhất Phàm liền đáp, không cần để ý cô ấy, chán nản vài ngày rồi sẽ ổn. “Vẫn là bệnh trẻ con mà thôi!”
Tần Xuyên nhìn ngó thấy không có ai.
- Tối nay chúng ta tụ tập chút đi? Cục trưởng Lý cũng đến rồi.
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ.
- Để đến tối hẵng nói đi!
Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn cố gắng thực hiện việc của Uông Viễn Dương, bất kể giở trò gì cũng phải đưa một người vào chính quyền thành phố, vớt vát cái ghế Phó Chủ tịch thành phố.
Dù thế nào cũng phải có được sự chấp thuận của Bí thư Phạm, đồng ý để Uông Viễn Dương điều lên Ủy ban nhân dân thành phố, còn Lý Trị Quốc thì điều đến huyện Ngũ Dương làm Phó Chủ tịch huyện. Hôm nay Lý Trị Quốc chắc vì việc này mà tới. Lã Cường thay thế vị trí của Lý Trị Quốc, Tuy Lã Cường lai lịch, kinh nghiệm hơi kém một chút, nhưng Trịnh Mậu Nhiên vẫn không lay chuyển được Chủ tịch thành phố. Có những nơi đang cần người, nên hắn đành phải “nhả ra”.
Với sự giúp đỡ của Trương Nhất Phàm, Phó Bí thư Tào Lương Kỳ vẫn không chiếm được cái ghế Phó Chủ tịch thường trực thành phố của Lý Hoành Huy, không chừng sau khi Trương Nhất Phàm đi khỏi, sẽ thu xếp Lý Hoành Huy làm Quyền Chủ tịch thành phố. Đương nhiên, Trương Nhất Phàm và Lý Hoành Huy đã có thỏa thuận, trong tương lai không xa, Uông Viễn Dương nhất định sẽ phải vào được Ủy ban thường vụ.
Hắn tổn hao nhiều tinh lực như vậy, điều Uông Viễn Dương lên trên, đương nhiên phải phát huy tác dụng của gã. Khi cân nhắc vị trí của Uông Viễn Dương, Trương Nhất Phàm từng nghĩ tới việc, dùng quan hệ của mình, điều Đoạn Chấn Lâm đến thành phố, nhưng Đoạn Chấn Lâm đang chủ trì công tác ở trạm thủy điện Thủy Lợi, do vị trí này của hắn rất quan trọng, không nên di chuyển tiếp.
Không nghĩ tới lúc tan sở, Tô Như Hồng lại đến văn phòng Chủ tịch thành phố, thấy bộ dạng cô do dự, Trương Nhất Phàm liền có chút không vui. Tô Như Hồng dù sao cũng đã lăn lộn suốt ở vị trí Trưởng phòng xúc tiến đầu tư, có khả năng nhìn mặt đoán lòng nhìn ra được biểu hiện không hài lòng của Chủ tịch thành phố Trương, ngay lập tức ngượng ngập nói:
- Chủ tịch Trương, tối nay anh có thời gian không?
Lại là mời khách, Trương Nhất Phàm nhíu mày, rất nhiều người biết việc mình phải đi, đều muốn ở thời điểm cuối cùng thăm dò ý kiến, đều hy vọng mình có tên trong ban lãnh đạo.
Tô Như Hồng cũng coi như là người của mình, vị trí Trưởng phòng xúc tiến đầu tư này của cô ta là do Trương Nhất Phàm đích thân nâng đỡ, cô ta đương nhiên cảm kích mà đến thăm lãnh đạo, càng có ý tổ chức tiệc tiễn biệt.
Trương Nhất Phàm suy nghĩ một chút, không phải Lý Trị Quốc cũng đến đây sao? Vậy đi cùng nhau đi! Hắn nhìn Tô Như Hồng,
- Tối nay tôi có bữa tiệc thân mật, cô đi cùng nhé!
Nghe Chủ tịch thành phố muốn đưa mình đi, Tô Như Hồng liền có chút xúc động, “Có nghĩa là mình đã tiến được vào hàng ngũ của hắn rồi ư, nếu không sao Chủ tịch Trương lại nói những lời này?”. Đương nhiên, Trương Nhất Phàm cũng không hy vọng sau khi mình đi, Tô Như Hồng bị người khác gạt ra ngoài.
Mục đích đưa Tô Như Hồng đi, chính là để đám người Lý Trị Quốc, lúc cần thiết sẽ giúp cô ta một tay, dù sao cô ta cũng là phận đàn bà con gái. Trần Trí Phú cũng đang làm dự án khu kinh tế mới, có chỗ giống chỗ khác với công tác của Tô Như Hồng.
Tô Như Hồng mừng khấp khởi bước ra ngoài.
Buổi tối, Trương Nhất Phàm vẫn đặt chỗ ở khách sạn Duyệt Tân Lâu, thật không ngờ mấy cái mồm kia đều đến. Cũng không có người thông báo, mà lại đến rất đông đủ.
Đường Vũ, Tần Xuyên, Lý Trị Quốc, Uông Viễn Dương, Lã Cường, Trần Trí Phú đều đã đến. Hồ Lôi lần này không có góp mặt trong cuộc vui này, gã biết Trương Nhất Phàm trong quan trường có chút việc phải giao phó, đương nhiên sẽ không tham gia cuộc họp này của bọn họ.
Mấy người đã sớm vào phòng riêng, trông thấy Tô Như Hồng theo sau Trương Nhất Phàm, trong lòng liền hiểu rằng, lại thêm một đồng minh nữa rồi. Biểu hiện gần đây của Tô Như Hồng ở thành phố Đông Lâm, có thể nói là đã cho Trương Nhất Phàm nở mày nở mặt.
Vị nữ Trưởng phòng xúc tiến đầu tư này ở vùng Đông Hải rất nổi tiếng, nhất là lần trước, khi phòng Xúc tiến đầu tư một lần giành được vài khách hàng lớn của bên Giao Châu, để cho mấy khu kinh tế mới bên dưới và các đồng chí trong cục trợn mắt há mồm mà nhìn.
Với vị nữ Trưởng phòng mạnh mẽ như vậy, bọn họ còn không phối hợp được hay sao?
Đối với công tác thu hút đầu tư của thành phố Đông Lâm mấy năm gần đây, Tô Như Hồng đã phải nỗ lực rất nhiều. Mấy người này đều đã gặp mặt trong cuộc họp, bởi vậy cũng không cần giới thiệu nữa.
Trương Nhất Phàm đưa Tô Như Hồng tới mục đích chính là muốn mọi người giúp đỡ cho công tác của cô ta. Bởi vậy, Tô Như Hồng trong lòng khá cảm kích vị lãnh đạo này. Những người có mặt ở đó đều là những vị quan lớn trong tay nắm thực quyền, là những kẻ liều chết tích cực ủng hộ Trương Nhất Phàm, từ dưới huyện lị đến trên thành phố, cấp nào cũng có người của hắn.
Lần này Uông Viễn Dương là người được lợi nhất, đương nhiên Trương Nhất Phàm nói gì gã ta sẽ nghe nấy. Mấy năm nay tốc độ thăng quan của Uông Viễn Dương cũng rất nhanh, từ Trưởng ban thư ký ở Ủy ban nhân dân huyện Tế Châu, nhảy lên một cấp thành Phó Chủ tịch thành phố. Hơn nữa Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị thêm dầu vào lửa, để đưa gã ngồi vào cái ghế Ủy viên thường vụ.
“Cứ như thế này, mình đi khỏi đây rồi, trong Ủy ban thường vụ thành phố Đông Lâm cũng còn một người mình có thể nói được. Củng cố nền móng cho mấy vị đồng minh của gã, Trương Nhất Phàm đoán chừng những người kia sẽ nuốt không trôi phần thiệt thòi này.
Nửa tháng sau, Tỉnh ủy rốt cục cũng phát văn kiên xuống. Trương Nhất Phàm bị điều tới đảm nhiệm chức Chủ nhiệm phòng Giám sát kiểm tra kỷ luật, tuy rằng vẫn chỉ là cán bộ cấp sở, nhưng ít nhất cũng đã vào được Tỉnh ủy.
Phòng Giám sát kiểm tra kỷ luật trực thuộc đơn vị cấp dưới Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cũng chính là một đơn vị do Phó Bí thư Đổng trực tiếp lãnh đạo, chủ yếu phụ trách công tác quản lý, giám sát các vụ án; công tác quản lý cán bộ; công tác chỉnh đốn tác phong, thẩm tra xử lý, công khai chính vụ, giám sát hiệu năng và công tác giám sát chấp pháp.
Trương Nhất Phàm đã bước được một bước vào Trụ sở Tỉnh ủy, mà năm sau Phó Bí thư Đổng Chính Quyền sẽ bị điều nhiệm đến tỉnh Giang Đông, thời gian hắn đến nhậm chức tính cho đến khi Phó Bí thư Đổng rời chức vẫn còn một tháng nữa.
Ngày Trương Nhất Phàm đi, rất nhiều người muốn đến tiễn hắn, nhưng hắn đều từ chối.
Còn Liễu Hải thì bị hắn để lại thành phố Đông Lâm, sắp xếp làm một Trưởng phòng ở ban Hậu cần. Liễu Hải chỉ tốt nghiệp trung học, trình độ văn hóa không cao, Trương Nhất Phàm suy đi tính lại, cuối cùng vẫn để gã ở lại thành phố Đông Lâm.
Nguyện vọng của Liễu Hải là muốn hết lòng đi theo Trương Nhất Phàm. Nhưng Trương Nhất Phàm cảm thấy mấy năm nay gã cũng đã vất vả rồi, liền quyết định để hắn nghỉ ngơi một thời gian. Nói không chừng có chỗ nào đó mình lại cần dùng đến Liễu Hải, Liễu Hải nghe hắn nói như vậy mới bằng lòng ở lại.
Trụ sở Tỉnh ủy, Trương Nhất Phàm từng đến không ít lần, nhưng lần này là với thân phận Chủ nhiệm phòng Giám sát, ý nghĩa thực sự không giống.
Trương Nhất Phàm buổi sáng đến ban Tổ chức cán bộ, sau đó đồng chí trong ban Tổ chức cán bộ đưa hắn đến văn phòng Tỉnh ủy.
Trưởng ban thư ký văn phòng Tiếu Vệ Quang biết được gia cảnh của Trương Nhất Phàm, ngay lập tức gác công việc đang làm lại, đích thân dẫn Trương Nhất Phàm đến phòng Giám sát thuộc Ủy ban Kiểm tra kỷ luật.
Nhân viên công tác trong phòng Giám sát dường như biết có một Chủ nhiệm mới nhậm chức sắp đến, nên mọi người đều rất tự giác đợi trong phòng làm việc. Trương Nhất Phàm bước vào cửa phòng Giám sát, từ xa đã trông thấy tấm biển treo ở phía trên.
Trên tường phòng làm việc có viết: “Giữ vững phương châm: chữa trị tận gốc, quản lý tổng hợp, phạt phòng song hành, chú trọng dự phòng!”
Còn bên kia cũng có viết: “Khẩu hiệu quan niệm tinh thần của đội công tác thuộc đơn vị Giám sát kiểm tra kỷ luật” —— “Đẩy mạnh phòng chống tham nhũng,, lấy cải cách đổi mới làm tiên phong”. “Tính đảng mạnh mẽ, phẩm hạnh đứng đắn, nghiệp vụ tinh thông, tác phong chính trực”.
Nhìn thấy những chữ viết này, Trương Nhất Phàm như quay lại thời kỳ đại cải cách văn hóa, cả thế giới đi đâu cũng treo khẩu hiệu và biểu ngữ.
Ngoài những chữ đó ra, trên tường còn có bảng quy định cứng nhắc được đóng khung kính, trình tự và điều lệ làm việc, và cả “Phương pháp giám sát”.
Đây là một thế giới chồng chất chữ, lại giống thành lũy uy nghiêm của một chế độ. Cho người ta một cảm giác sợ hãi không dám tùy tiện vượt qua Lôi Trì một bước.
Các đồng chí phòng Giám sát thấy Trương Nhất Phàm còn trẻ như thế, nhưng ai cũng không dám xem thường. Bởi vì, ông lớn trước mặt đây không chỉ là con trai Chủ tịch tỉnh tiền nhiệm, mà còn là con rể Phó Bí thư đương nhiệm. Mà Phó Bí thư Đổng chính là người lãnh đạo trực tiếp quản lý Ủy ban Kỷ luật. Bởi vậy, không ai dám coi thường vị Chủ nhiệm trẻ tuổi này của phòng Giám sát.
Trưởng ban thư ký Tiếu giới thiệu ngắn gọn, sau đó thì để Trương Nhất Phàm phát biểu vài câu coi như diễn thuyết tuyên bố nhậm chức. Trương Nhất Phàm đã sớm nghĩ trước trong đầu, lời ít ý nhiều nói liền một mạch. Ngay lập tức trong phòng làm việc vang lên một loạt những tiếng vỗ tay.
Trưởng ban thư ký Tiếu khá bận, không ngờ lần này lại đích thân dẫn Trương Nhất Phàm đến, xong việc lại đưa hắn dạo qua một vòng các phòng ban khác. Nhiệm vụ hoàn thành, hắn mới vội vàng quay lại văn phòng Trưởng ban thư ký.
Người trên tỉnh đúng là không giống, một vị quan lớn ít nhất đều ở cấp phòng, Trương Nhất Phàm lần đầu tiến vào hàng ngũ này, đối với công việc nơi này cũng chưa quen lắm. Vốn tưởng rằng mình được điều lên Tỉnh ủy, chẳng qua là làm một chức quan nhàn hạ, không ngờ lại phân công làm Chủ nhiệm phòng Giám sát. Đối với một người chỉ chuyên làm kinh tế như Trương Nhất Phàm, quả thực có chút cảm giác “không trâu bắt chó đi cày”.
Bước vào Tỉnh ủy rồi mới biết, tính chất công việc so với ở chính quyền thành phố hoàn toàn không giống. Bây giờ việc hắn phải làm trước tiên chính là làm quen với những người này. Vì thế hắn kêu người mang hồ sơ tư liệu của những người này đến, nghiên cứu kỹ lưỡng tình hình mấy vị Phó Chủ nhiệm và các cấp Trưởng phòng bên dưới. Phòng Giám sát cấp bậc thấp nhất cũng là Phó phòng, trước kia khi còn ở dưới, một Chủ tịch xã, Chủ tịch thị trấn, Bí thư thị trấn cũng không vượt qua được cán bộ cấp phòng.
Làm lãnh đạo, trước tiên phải biết quản lý người, chỉ có tìm hiểu về bọn họ trước, hiểu rõ bọn họ rồi, thì mới có thể “hốt thuốc đúng bệnh”, quản lý bọn họ sao cho đều biết vâng lời.
Tuy rằng trước đây Trương Nhất Phàm vẫn liên tục lên Tỉnh thành, song cũng chưa phải thực sự tiến vào hành ngũ của bọn họ. Công tác ở Tỉnh ủy, hắn đành phải cố gắng làm quen lại từ đầu vậy.
Ngồi trong phòng làm việc đọc tư liệu cả buổi chiều, thấy mệt rồi, Trương Nhất Phàm liền đứng dậy, đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài một chút. Phát hiện thấy trên tường phòng làm việc của mình treo “Chức trách của Chủ nhiệm phòng Giám sát kiểm tra kỷ luật”, hắn lại chăm chú xem!
Chức trách của Chủ nhiệm phòng Giám sát kiểm tra kỷ luật: một, chịu trách nhiệm quán triệt đầy đủ công tác hàng ngày của Ủy ban kỷ luật cục thành phố, chủ trì toàn bộ công tác phòng Giám sát kiểm tra kỷ luật... hoặc đề xuất ý kiến.
Hai, trợ giúp Đảng ủy chỉnh đốn tác phong Đảng viên, giữ gìn Đảng quy, Đảng pháp, Đảng kỷ, bảo đảm quán triệt thực hiện đường lối, phương châm, chính sách của Đảng, tiến hành đốc thúc kiểm tra tình hình thực hiện các quyết sách trọng đại của Đảng ủy cục thành phố, bảo đảm chính lệnh thông suốt.
Ba, ...
...
Bảy, đảm nhận các hạng mục công việc khác mà Đảng ủy, Ủy ban Kỷ luật đảng cùng các lãnh đạo giao phó.
Các điều khoản chi chít, khiến đầu Trương Nhất Phàm xem muốn nổ tung. Bất tri bất giác đã đến giờ tan tầm, lúc này từ ngoài cửa, một cái đầu thanh tú thò vào, rồi kêu lên một tiếng:
- Chủ nhiệm Trương ——