Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cục trưởng Công an thành phố Khổng Đào lập tức đi đến hiện trường, đội trưởng đội hỗ trợ cảnh sát cũng lập tức chạy qua đấy, lái xe của xe bảo vệ môi trường được gọi về đội cảnh sát giao thông. Sau đó một vài công chức có liên quan, lập tức được điều đến cùng với tài liệu có liên quan về đoạn đường này, phân tích xem nguyên nhân chính xác của việc xảy ra tai nạn này.

Ông cụ nhà họ Thẩm là một người tính cách nóng nảy, nghe được tin này, giận tím mặt đập tay xuống bàn. Chiếc xe do cháu ruột của mình dùng để nghênh đón người mới, không phải đã có xe cảnh sát mở đường, và có quân đội hộ tống hay sao? Tên chó nào không có mắt còn dám đụng vào nữa chứ?

Chú hai nhà họ Thẩm lái xe đến đón Triệu Khả Hinh đi trang điểm, chắc chắn có xe cảnh sát mở đường, nhưng chỉ đúng lúc này, là khi đèn xanh chuyển sang đỏ, người tài xế lái xe bảo vệ môi trường có chút vội vàng, không kịp đạp phanh, vì vậy mà xảy ra vụ tai nạn này.

Sắc mặt Trương lão gia trầm lại, cháu gái mình đang trên đường đến lễ đính hôn, xảy ra chuyện này, ông cũng rất tức giận, nhưng còn khá bình tĩnh, không tức giận tại chỗ.

Nhìn thấy Thẩm lão gia đang gào rống như sấm, Trương lão gia liền vỗ vỗ vai của ông ta:

- Bình tĩnh đã nào, chẳng phải Tôn Đào đã đến hiện trường rồi sao? Tôi tin rằng chúng nó sẽ cho chúng ta câu trả lời vừa ý.

Bây giờ hy vọng duy nhất của ông là Triệu Khả Hinh không xảy ra chuyện gì, nếu không thì người làm ông như ông sẽ không an lòng suốt cả đời.

Trương lão gia ngầm cảm thấy, đây không phải là một tai nạn giao thông bình thường, có người muốn cố ý phá hoại sự liên minh giữa hai gia đình, nhưng ông vẫnhy vọng là mình đã lo xa. Chỉ có điều lễ đính hôn hôm nay không thành rồi, nhìn một đám người đông đúc ở đây, tất cả họ đều là các vị quyền cao chức trọng ở Bắc Kinh và các nhân vật số một số hai ở địa phương..

Có người có lòng từ nơi xa nghìn dặm đến, không ngờ trong lễ đính hôn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Trương lão gia đứng dậy, nói bên tai Thẩm lão gia mấy câu:

- Hay là cứ khai tiệc đi, cũng không thể để mọi người đói bụng được. Cứ xem như hai gia đình chúng ta gặp mặt, mời họ ăn bữa cơm vậy.

Thẩm lão gia cảm thấy như vậy cũng đúng, nhiều người ở đây như vậy, có nhiều cấp dưới của hai người, có rất nhiều người thân nữa, còn có vài người bạn chính trị quan trọng nữa, tuy là người mới xảy ra tai nạn xe, cũng không thể để mọi người không ăn gì, sau đó mỗi người đi một nơi. Thẩm lão gia cũng bình tĩnh lại, nếu đúng thật là quỷ kế của kẻ thù, bản thân chẳng phải đã trúng kế của chúng rồi sao?

Qua lại nhiều năm như vậy, ông vẫn rất ngưỡng mộ vẻ điềm tĩnh của Trương lão gia, núi Thái Sơn trước mắt mà vẫn không thay đổi! Đây là nguyên nhân vì sao mà Tổng bí thư trước chuyện đại sự, luôn thiên vị phía nhà họ Trương nhiều hơn một chút.

Nghe nói sắp khai tiệc, xảy ra chuyện như vậy, mọi người làm gì còn tâm trạng mà ăn chứ? Vợ chồng Triệu Minh Thành đã sớm vào bệnh viện, Thẩm Hoành Vĩ và Thư An Ảnh cũng đi cùng vài người hậu sinh, chạy đến bệnh viện xem tình trạng của Triệu Khả Hinh như thế nào?

Hai ba sảnh lớn trong khách sạn Shangri-La đều đã ngồi kín hết người, trên mặt từng người đều mang vẻ lo lắng, u buồn. Mặc dù có một số ít thì giả vờ như vậy, nhưng ai cũng không dám lớn tiếng, vẫn giữ một không khí khá im lặng.

Hai ông cụ cũng không nói được, thế là mọi người liền đợi ở khách sạn, đợi tin tức bình an của bác sĩ ở bệnh viện, họ mới quyết định có khai tiệc hay không.

Ý tốt của mọi người, khách khứa của hai bên nhà, chỉ có thể nhận thành ý của họ thôi. Vì thế ở cả ba sảnh lớn, hơn hai trăm bàn, đều đang đợi ở đây. Im lặng như tờ!

Một hội sở cao cấp ở Bắc Kinh, câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng!

Đây là một câu lạc bộ bốn sao đầy đủ tiện nghi ở thủ đô, quy mô rộng lớn, kiểu cách được kết hợp giữa Trung và Âu. Ban ngày người đến vô kể, ban đêm thì là một tòa Bất Dạ Thành (thành phố về đêm). Những người đến đây đều rất giàu có. Những người trong câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng có nói, trong bãi đỗ xe của họ, từ trước đến này chưa bao giờ có loại xe dưới hai triệu tệ.

Trong hồ bơi nhỏ dành riêng cho thành viên, có hai người trẻ tuổi có thể coi là tuấn tú, mỗi người đều có một cô gái đang mặc đồ bơi bên cạnh.

Hai cô gái này dáng vẻ yểu điệu, vóc dáng cao gầy, có thân hình của con gái Đông Bắc, có vẻ nhu mì và tinh tế của con gái Giang Nam, hơn nữa hai người là một cặp sinh đôi, bất kể là thân hình hay nhan sắc, người ngoài khó có thể nhận ra được.

Bốn người vừa bước ra từ trong nước, một làn da hơi đen, người trẻ tuổi cao khoảng một mét bảy mươi lăm, đón lấy khăn mặt từ người phục vụ, vừa lau vừa đi đến chiếc ghế bên cạnh hồ bơi.

Người còn lại thì trắng hơn, nhưng là một người hơi lùn. Sau khi lên bờ, lập tức đeo một cặp kính màu vàng. Người này thoạt nhìn trông rất hào hoa phong nhã, nhưng vẻ mặt khi nhếch miệng lên, khiến cho người khác có một cảm giác u ám, đầy toan tính.

Hai cô gái cũng từ cái thang trèo lên, người có vóc dáng cao lớn cười với hai cô gái, đưa tay ra đẩy một cái:

- Hai người đi bơi tiếp đi, tôi và Phương thiếu gia bàn chút việc.

Bùm —— Tay của anh ta đẩy thẳng vào ngực của con gái nhà người ta, cô gái ấy đứng không vững, vừa mới từ hồ bơi lên, lại bùm một cái rơi xuống. Cô gái còn lại gật gật đầu, rất tự giác nhảy xuống luôn.

Họ tuy là bồ của hai người này, cũng gần giống như đồ chơi vậy. Hai cô gái cũng biết rằng, bản thân là ăn cơm bằng tuổi xuân, bây giờ dung mạo còn trẻ, thì được hai người xem trọng, đó là vận may của họ. Nhưng chuyện bí mật giữa hai người đàn ông họ, bản thân càng biết ít càng tốt, bởi vậy, cô gái có vẻ đẹp kha khá còn lại cũng rất biết điều mà nhảy xuống luôn.

Hai cô gái này vốn là gái tiếp khách của Thiên Hồng Quốc Tế, vẻ đẹp số một số hai, nhưng bây giờ lại trở thành của riêng của hai người kia, hai người họ cũng không biết là phục vụ cho ai, bởi vì hai người Phương thiếu gia và Lý thiếu gia này cũng thường không phân biệt được ai là chị, ai là em.

Hơn nữa khi bốn người này ở cùng nhau, cơ hội giao chiến rất nhiều. Bởi vậy, hai người đều hiểu rất rõ giá trị của bản thân trong lòng của các vị thiếu gia con nhà giàu này.

Người thanh niên có làn da hơi đen chính là con trai kiệt xuất nhất của nhà họ Lý, tên là Lý Tông Huy. Năm nay ba mươi mốt tuổi, là một trong bốn thiếu gia của Bắc Kinh.

Người thanh niên đeo kính vàng lúc nãy, cũng là chuyên gia về toan tính mưu kế của nhà họ Phương, tên là Phương Tấn Bằng, nam nay hai mươi chín tuổi, bằng tuổi với Trương Nhất Phàm, và cũng là một trong bốn thiếu gia của Bắc Kinh.

Sau khi hai người ngồi xuống, Lý Tông Huy vẫy vẫy tay, một nhân viên phục vụ lập tức bưng khay đi đến, đem đến cho hai người một ly XO, sau đó rất lễ phép lui đi.

Lý Tông Huy nâng ly rượu lên, cười với Phương Tấn Bằng:

- Phương thiếu gia, anh nói hôm nay chuyện hai nhà Trương Thẩm lấy hôn nhân để kết giao có thể thành không?

Phương Tấn Bằng kéo kính xuống, nhẹ nhàng nói:

- Có anh ra tay rồi, bọn họ muốn thành e rằng lòng thì dư nhưng sức thì không đủ, chỉ có điều chuyện của người kia ổn thỏa chưa?

- Haha…

Lý Tông Huy cười lớn đáp:

- Anh cũng biết tôi mà, Tấn Bằng! Đợi chút nữa anh sẽ biết, rồi sẽ có kịch hay để xem.

Nhìn thấy Lý Tông Huy cười đắc ý, Phương Tấn Bằng mới uống một ngụm rượu, sau đó nói:

- Thật ra, hai nhà Trương Thẩm sớm đã có xu thế kết thành liên minh, lễ đính hôn lần này chỉ là hình thức, bọn họ làm như vậy, quả quyết tuyên bố với mọi người rằng họ đã bắt tay với nhau, hiện tại hai nhà Trương Thẩm, vinh quang thì cả hai nhà cùng hưởng, tổn thất thì cả hai nhà cùng chịu. Nếu như người khác muốn đụng đến họ thì nên suy nghĩ một chút về sức lực của bản thân.

- Ý anh là, những việc hôm nay tôi làm không có bất kỳ một ý nghĩa nào sao?

Lý Tông Huy lộ rõ vẻ không hài lòng mà lắc lắc đầu:

- Cũng không thể nói như vậy, vẫn có tác dụng, chí ít cũng đánh vào khí thế của hai nhà, gây nên áp lực trong lòng người. Lễ đính hôn xảy ra chuyện như vậy, theo cách nói của người xưa, không hiện ra rõ ràng, chí ít thì khí thế của họ cũng giảm xuống, nhưng không thể phá hoại hoàn toàn mối liên minh giữa họ.

Lý Tông Huy nhìn ánh mắt trầm ngâm của Phương Tấn Bằng, nhất thời không hiểu nổi, cái tên này lại đang suy nghĩ gì đây. Nhưng mà Lý Tông Huy cùng là tứ thiếu gia nổi tiếng của Bắc Kinh, anh ta bỗng nhiên không muốn mưu kế của mình lại thua Phương Tấn Bằng, thế là anh ta có chút không cam tâm nói:

- Theo như tin tức vừa truyền đến, Triệu Khả Hinh đã bị thương nặng, đang hôn mê bất tỉnh, cái tên Thẩm Kế Văn cũng bị thương nhẹ, nghi thức đính hôn nhất định sẽ không thực hiện được.

Phương Tấn Bằng nâng ly lên, cụng với Lý Tông huy một cái:

- Chúc anh thắng ngay từ trận đầu! Từ nay về sau, hai nhà họ Phương và họ Lý chúng ta xem như là tạo nên ân oán với hai nhà Trương Thẩm. Cuộc chiến của hai bên, cũng bắt đầu mở màn từ đây, chúc mừng cho màn khai hỏa đầu tiên của anh!

- Ha ha…

Lý Tông Huy cười một trận thật lớn, làm cho hai chị em kia cũng từ từ đi đến, người em nói với chị:

- Chị! Họ lại đang bàn chuyện xấu gì vậy?

- Mặc kệ họ, có nghe thấy cũng xem như không nghe thấy gì.

Người chị vồ lấy người em, hai người vui đùa ầm ĩ cả lên.

Lý Tông Huy cười, đắc ý nói:

- Tất cả anh cứ yên tâm đi, tôi tính toán lâu như vậy, tất sẽ làm mọi chuyện ổn thỏa, để họ không tìm thấy một kẽ hở nào.

Trước khi chuyện xảy ra, Lý Tông Huy đã sai người dò la đường đi của Thẩm Kế Văn, thời gian, đại điểm, nhân vật, tất cả đều rõ như lòng bàn tay, anh ta mới cử thuộc hạ thân tín nhất của mình tạo ra cảnh tượng khôi hài này.

Quả nhiên, bất kể là ở hiện trường hay là qua camera, người của cục Công an và Đội Hỗ trợ cảnh sát đều không tìm ra bất kỳ một chứng cứ nào cả. Vì vậy mà Khổng Đào và Đội trưởng Đội Cảnh sát giao thông cũng quay mòng mòng. Cũng không biết được lấy kết quả như vậy trả lời được không. Nếu chẳng may hai ông cụ không hài lòng, chức Cục trưởng của bản thân cũng chẳng giữ được.

Mà trong bệnh viện, đám người Trương Nhất Phàm từ sớm đã đến trước cửa phòng phẫu thuật, nửa tiếng sau, bác sĩ đi ra nói với mọi người, tất cả đều ổn, trong rủi có cái may, Triệu Khả Hinh chỉ là não bộ bị chấn thương, trên người không bị thương gì nặng cả, cũng chỉ xước vài chỗ. Tất cả chỉ có thể đợi khi cô ấy tỉnh lại mới biết được kết quả.

Thẩm Kế Văn bị xây xát bên ngoài, không có gì nghiêm trọng, vừa rồi đã được băng bó rồi.

Nhưng người tài xế có thể sẽ tàn phế, hai chân bị kẹt giữa buồng lái, nửa thân dưới đều bị tử hoại. Khi Triệu Khả Hinh được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, bác sĩ nói người bệnh cần được nghỉ ngơi, cần phải tuyệt đối giữ im lặng.

Nếu như trong vòng hai mươi tư giờ vẫn chưa tỉnh, thì sẽ có vấn đề. Triệu Khả Tình bỗng giật mình, khóc ngay tại chỗ:

- Chị ơi, chị ơi, chị đừng xảy ra chuyện gì nhé!

Trương Nhất Phàm đi đến an ủi:

- Yên tâm đi, chị sẽ không sao đâu.

Triệu Khả Tình nhào vào lòng anh họ, khóc lớn, Thẩm Kế Văn liền mắng:

- Mẹ nó, chắc chắn có người âm thầm giở trò, nếu để ông đây biết được, nhất định sẽ rút gân rồi lột da nó.

Thẩm Kế Văn mắng trong lòng, đương nhiên là hai tên Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng.

Tuy không có chứng cứ, anh ta chắc chắn rằng chính là hai tên khốn kiếp ấy! Thẩm Kế Văn tuy ngày thường có vẻ bất cần đời, nhưng trong lúc quan trọng này, anh ta cũng biết nặng nhẹ, hai nhà Trương Thẩm kết giao có ý nghĩa rất lớn, nếu như lễ đính hôn ngày hôm nay không thành, đối với anh ta, cũng là một sự sỉ nhục, nhất định hai tên kia đang đứng sau lưng cười nhạo mình.

Nhìn thấy Triệu Khả Hinh đang nằm trong phòng hồi sức, hai mắt nhắm chặt, thời gian cứ từng phút từng phút trôi qua. Nếu như sau mười hai giờ, rồi đến một giờ, thì thời khắc này sẽ bị bỏ lỡ mất.

Thẩm Kế Văn cắn răng:

- Mọi người đợi ở đây, tôi tìm một người thay thế cho Khả Hinh, cho dù có bò cũng phải bò đến Shangri-La, nhất định hôm nay phải làm xong lễ đính hôn này!

Lời của Thẩm Kế Văn làm cho mọi người hết sức kinh ngạc, đúng rồi! Lễ đính hôn ngày hôm này không thể thiếu hai nhân vật chính, nhưng Triệu Khả Hinh lại hôn mê bất tỉnh, Chú hai nhà họ Thẩm phải đi đâu tìm người thay thế đây?

Lúc đó, Triệu Khả Tình đang nằm khóc trong lòng Trương Nhất phàm đột nhiên ngẩng đầu lên:

- Em sẽ thay chị em, một cách danh chính ngôn thuận, em cũng là con cháu của nhà họ Trương, cứ để em đi!

- Khả Tình ——

Hai vợ chồng Triệu Minh Thành nhìn Triệu Khả Tình, cô của Trương Nhất Phàm cũng kêu lên:

- Khả Tình!

- Không sao đâu, mẹ, con chỉ thay cho chị một lát, đợi khi chị tỉnh dậy, con sẽ trả anh rể cho chị ấy.

- Được! Không hổ danh là con gái nhà họ Trương, Khả Tình, ba ủng hộ con.

Triệu Minh Thành đột nhiên nói vậy, kéo tay của Triệu Khả Tình:

- Ba ủng hộ con! Vậy con thay chị con tham gia vào lễ đính hôn này!

Triệu Khả Tình trong thời khắc quan trọng này mà dám dũng cảm đứng ra, khiến cho người của hai nhà Trương Thẩm lúc đó tràn đầy nhiệt huyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK