Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhanh thế đã xong rồi à?

Trương Nhất Phàm không quay đầu lại, nghe nói âm đ*o của người con gái đã qua một lần sẽ trở lên rạo rực không thôi, không ngờ cô bé Hà Tiêu Tiêu này lại vội vàng như thế, giống y tâm trạng của mình.

Người đi vào không nói lời nào, vội vã ôm eo Trương Nhất Phàm, áp mặt vào lưng của hắn. Trương Nhất Phàm cảm nhận đôi tay này ôm rất chặt, có cảm giác lưu luyến trước lúc ly biệt.

Trương Nhất Phàm cũng không động đậy, mặc kệ cho cô ta ôm, nhỏ nhẹ nói.

- Tiêu Tiêu, chia tay chỉ là tạm thời, chỗ chú Hai anh đã sắp xếp ổn thỏa, em yên tâm đi, chú ấy sẽ không để em thiệt thòi đâu. Còn nếu em nhớ anh, có thể bay về bất cứ lúc nào, từ Thâm Quyến đến tỉnh thành không đến hai tiếng đồng hồ là tới.

Đối phương dường như dùng lực gật đầu rất mạnh, ôm càng chặt hơn.

Trương Nhất Phàm dừng lại một lát:

- Nói thật đây là việc không đành được. Thân chốn quan trường, ghét nhất là chữ tham. Trên thế giới không có bất kể người nào có thể đứng trước tiền bạc và người đẹp mà không dao động. Anh làm thế cũng là chuẩn bị cho mình con đường sau này nên em cần nắm rõ, giúp anh chơi cổ phiếu, nếu có lỗ một chút cũng không phải lo, chỉ cần em kết hợp tri thức lý luận và kinh nghiệm thực tế, sau này sẽ có cơ hội lớn. Hy vọng trong thời gian nửa năm, em sẽ cho anh tin vui.

Trương Nhất Phàm nói nhiều như thế, người đứng sau chỉ ngật đầu lia lịa, đôi đầu v* áp chặt khiến người ta khó chịu.

Trương Nhất Phàm thuận theo đôi tay trắn nõn trơn mượt hướng ra sau sờ soạng

- đầu v* của em làm anh khó chịu, anh không đợi được nữa rồi.

Nói rồi quay ngoắt người lại, một tay ôm Hà Tiêu Tiêu ném trên giường, sau đó nhào lên, hai tay ấn chặt đôi gò bồng đảo khiến người ta mê muội ấy.

- Phán Phán, tại sao lại là em?

Đúng lúc Trương Nhất Phàm thò tay vào trong quần áo đối phương thì đột nhiên phát hiện cô bé ở dưới mình là hồ ly tinh Chu Phán Phán.

- Tại sao không phải là em?

Không ngờ Chu Phán Phán không những không cự tuyệt, mà còn chủ động đón nhận, hai tay ôm cổ Trương Nhất Phàm, cười quyến rũ.

- Những gì chị Tiêu Tiêu có, em cũng có, em sẽ cho anh vui vẻ, anh Nhất Phàm.

Chu Phán Phán dùng sức rướn lên, áp đôi môi đỏ hôn mãnh liệt lên đôi môi của Trương Nhất Phàm.

Không thể không nói, Chu Phán Phán đúng là có sức hấp dẫn của nữ giới, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng linh hoạt cổ quái, hơn nữa sau khi tắm xong, mặc quần áo ngủ trong suốt, có thể nhìn thấu nội dung bên trong, và cái chính là cô ta không mặc nội y, hai đầu v* đỏ hồng có thể nhìn thấy rõ.

Chỉ có điều Trương Nhất Phàm nghi ngờ, cô bé này cố ý ve vãn mình hay còn mục đích nào khác?

Có lẽ là thấy Trương Nhất Phàm bất động thờ ơ, Chu Phán Phán thắc mắc hỏi:

- Sao, em không xinh bằng chị Tiêu Tiêu à?

Trương Nhất Phàm bừng tỉnh đứng dậy, lắc đầu nói:

- Không phải, em đừng làm chuyện bậy bạ nữa, mau về phòng đi.

- Không được, lẽ nào em không được phép theo đuổi anh?Anh không phải sợ, chị Tiêu Tiêu đang tắm trong nhà tắm, chúng ta làm nhanh một chút, đợi chị ấy tắm xong ra, mọi việc đã xong xuôi rồi.

Nghe xong câu nói này, Trương Nhất Phàm rất chán nản, cô bé này chắc chắn không còn trinh, nếu không sao kinh nghiệm phong phú thế?

Có thể lời nói của Chu Phán Phán khiến cho mình thấy phản cảm, Trương Nhất Phàm sắc mặt trùng xuống:

- Vớ vẩn, việc này đâu có thể bậy bạ được, mau về phòng ngủ đi!

Chu Phán Phán nhìn Trương Nhất Phàm tức giận, không chút sợ hãi, bực tức dậm dậm chân:

- Ừ, không công bằng,

anh có thể thích chị Tiêu Tiêu, tại sao không thể thích em.

Trương Nhất Phàm đẩy cô ta ra, đóng mạnh cửa, hắn còn sợ cô bé này biết đâu lát nữa lại quay lại hành động điên rồ, trước mối quan hệ nam nữ, Trương Nhất Phàm không muốn làm bậy, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, bị bắt xử lý không phải là điều tốt.

Chu Phán Phán về phòng, Hà Tiêu Tiêu nhanh chóng tắm xong đi ra, thấy Chu Phán Phán buồn bực không vui nằm trên giường, bèn hỏi một câu:

- Sao vẫn chưa ngủ?

Ngày mai em không được để xảy ra chuyện nhé?

- Vâng, em ngủ đây

Không ngờ Chu Phán Phán rất nghe lời nằm xuống.

Chỉ có điều, trong lòng đang đùng đùng tức giận rên rỉ, Trương Nhất Phàm đáng ghét, anh giả vờ chính nhân quân tử à, ta không tin không quyến rũ nổi anh!

Hai cô gái trên giường buôn chuyện, Chu Phán Phán nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Hà Tiêu Tiêu kiên trì chịu đựng hai mươi phút, nghe thấy tiếng thờ đều đều của Chu Phán Phán, gọi khẽ hai tiếng, thấy Chu Phán Phán không có phản ứng, mới lặng lẽ xuống giường, khép hờ cửa rồi trườn đi.

Chu Phán Phán ngồi dậy, miệng chửi một câu

- Gian phu dâm phụ!

Sau đó ôm gối, nghĩ cách làm sao quyến rũ Trương Nhất Phàm.

Đã 12h rồi, Hà Tiêu Tiêu vẫn chưa về phòng, Trương Nhất Phàm đang định đi ngủ, cánh cửa khép hờ nhẹ nhàng bị đẩy, Hà Tiêu Tiêu như con trạch trườn vào.

- Tiêu Tiêu!

Trương Nhất Phàm thích thú bước tới, ôm bộ ngực kiêu sa mềm mại khiến người ta khó cưỡng, Hà Tiêu Tiêu xuỵt một tiếng, ý là nói nhỏ thôi, sau đó bổ nhào vào lòng Trương Nhất Phàm, mặc kệ cho hắn làm gì thì làm.

Trương Nhất Phàm cũng không khách sáo, cởi bỏ áo của Hà Tiêu Tiêu, đẩy cô ta vào trong chăn, sau đó nhanh chóng cho vào, trong nhà thừa ra một mình Chu Phán Phán, sự việc vốn dĩ quang minh chính đại, hai người lại giống như tên trộm, giống tình vụng trộm, căng thẳng đem lại cảm giác kích thích.

Trong chăn, Trương Nhất Phàm chuyển mình lên ngựa, cưỡi trên người Hà Tiêu Tiêu, sau đó đưa thẳng vào, tung hoành ngang dọc. Hà Tiêu Tiêu cắn chặt răng, hai tay dùng lực nắm lấy ga giường, cố gắng không để phát ra âm thanh.

Mặc dù vậy, nhưng trong phòng vẫn phát ra tiếng rên khe khẽ, đó là Hà Tiêu Tiêu không chịu nổi, phát ra tiếng rên sung sướng.

Trong phòng khách, thấy có bóng người lướt qua, Chu Phán Phán ở cạnh cửa, nghe kỹ một lúc lâu, trong phòng phát ra âm thanh vô hồn, khiến cô ta không chịu nổi bèn mân mê đầu v* của mình.

Bình, trong phòng bếp một vật gì đó trên hòn gạch trơn trượt xuống, phát ra tiếng vang trong trẻo, Chu Phán Phán sợ hãi như con chuột, chạy như bay vào trong phòng, một mình trốn trong chăn cô đơn tự sờ ngực của mình.

Qua một hồi, cuộc chiến ở bên đó rồi cũng dừng lại, Chu Phán Phán sợ có người phát hiện, tiếp tục giả bộ ngủ, phì phì phì…

Trương Nhất Phàm lăn từ trên người Hà Tiêu Tiêu xuống, âu yếm vuốt ve khuôn mặt cô:

- Tiêu Tiêu, sau khi

đến Thâm Quyến nhớ gọi điện cho anh nhé.

- Vâng, em sẽ gọi.

Hà Tiêu Tiêu ngoan ngoãn áp mặt vào bộ ngực rắn rỏi của Trương Nhất Phàm.

- Còn nữa, sau khi đến đó không được cặp bồ.

Trương Nhất Phàm cười cười nói, không nhịn được hai tay mân mê đôi gò bồng đảo ngày càng to ra của Hà Tiêu Tiêu

Hà Tiêu Tiêu chau mày:

- Anh xấu chết đi được. Người ta ngoài anh ra, không cần ai cả.

- Em nói thật không?

Trương Nhất Phàm ngồi dậy nhìn cô ta.

- Vậy thì anh làm ký hiệu trên người em, nếu có ai động vào là anh biết ngay.

Hà Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, hung hăng vồ lấy của quý của Trương Nhất Phàm.

- Không được phép ức

ức hiếp người ta! Tiêu Tiêu thề, cả đời này sẽ là người của anh Phàm, nếu anh còn không tin em, thế thì ký cái tên ở đây!

Hà Tiêu Tiêu lõa lồ nằm trên chăn, mở rộng hai chân, chỉ vào chỗ đó của mình.

- Haha, đùa này, đồ ngốc.

Trương Nhất Phàm mạnh bạo hôn cô ta một cái, mới miễn cưỡng lưu luyến buông cô ta ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK