Cùng lúc đó, ở một góc khác của thành phố này, một nhóm nhân viên CIA khác cũng đang hành động. Những người này chính là người của Cục lien bang an toàn Nga, họ cũng đang quan tâm đến sự thay đổi của tình hình thế giới.
Khi đoàn khảo sát Trung Quốc đi lên tàu sân bay trong đêm tối, tin này đã được truyền đến Lầu Năm góc ở Mỹ. Có người cười lạnh nói:
- Đây chẳng qua là một đống sắt vụn, thật không ngờ người Trung Quốc lại xem nó như bảo quốc, Thật nực cười.
Cũng có người nói:
- Anh nói không sai, trong mắt chúng ta, thứ đồ chơi này chỉ là một đống sắt vụn, nhưng trong mắt của họ, nó là của quý. Nếu như anh dám xem nhẹ đống săt vụn này, sớm muộn có một ngày, anh sẽ bị đống sắt vụn đó đánh bại!
Một người khác tỏ ra không có gì buông thõng tay, ra vẻ không thể tin nổi.
- Chẳng lẽ anh không cảm thấy giống bắn tiếng đe dọa sao? Gần hai mươi năm nay, đất nước của họ đã mua không dưới bốn con tàu sân bay bỏ đi, mà kết quả ở đâu chứ? Họ đều sử dụng vào du lịch và các dịch vụ giải trí trên biển, vì vậy tôi cảm thấy, căn bản là mọi người không cần lo lắng, lo lắng nó sẽ tạo ra sự uy hiếp cho chúng ta.
- Đúng, bọn họ chẳng qua cùng lắm cũng chỉ là một xưởng gia công phể phẩm. Không ra thể thống gì cả! Đem về cũng chỉ là hủy đi một đống sắt vụn!
Ở đây, một quân nhân mái đầu hoa râm đi vào, lớn tiếng nói:
- Một lũ ngu ngốc chúng bay làm loạn đủ chưa?
Ông lão này chính là Bộ trưởng Quốc phòng của Mỹ. Hai tay ông ta chống lên bàn, nhìn những người đang ngồi trong phòng họp, nghiêm túc nói:
- Cho dù là của quý hay là sắt vụn, đều không thể để một nước như Trung Quốc có được, người khả năng bắt chước của người Trung Quốc trên đời rất hiếm thấy, có một không hai. Nếu như cho họ thời gian, họ có thể sao chép ra một cái vũ trụ, chẳng lẽ các anh đợi đến lúc đó mới cảm thấy đáng sợ sao?
Có người ha hả bật cười:
- Vậy chúng ta sẽ giành cái vũ trụ đó lại!
- Xem ra ông vẫn chưa ngu ngốc cực độ, ông Djibouti.
Bộ trưởng Quốc phòng lại nhìn mọi người một lượt:
- Tôi mặc kệ mấy người sử dụng cách nào, giành lại được cũng tốt, đập nát cũng được, dù sao thì không để nó rơi vào tay người phương Đông.
- Ồ, ngài Bộ trưởng cứ yên tâm, nhưng tôi muốn hỏi một vấn đề, giống một thứ khổng lồ như tàu sân bay, họ sẽ chuẩn bị vận chuyển nó đi bằng cách nào? Không thể đóng gói lên thuyền được, để nó chạy trên đất liền hay sao?
- A, bạn đồng nghiệp, câu này của anh hỏi rất hay, tôi cho rằng ngài Bộ trưởng đã loại bỏ hoàn toàn rồi, tôi nghĩ họ không thể bay qua được đâu phải không? Vì vậy…
- Vỉ vậy chúng ta chỉ cần nói người Thổ Nhĩ Kỳ bảo vệ phòng tuyến của họ, như vậy chúng ta có thể vô tư không lo lắng gì!
- Haha… đây đúng là một ý kiến tyệt vời.
- Được rồi, vậy chúng ta sẽ chơi một trò chơi, xem họ làm cách nào để thứ khổng lồ này bay qua Biển Đen.
Ở một nơi khác trên thế giớ, bờ đối diện Đại Tây Dương, ở cục Liên Bang an toàn Moscow đại tướng Aleksander nhận điện thoại của Tổng thống, Đại tướng Aleksander đang báo cáo tình hình vừa nhận được cho Tổng thống, Tổng thống ra chỉ thị:
- Chỉ cần đám người Mỹ kiêu ngạo kia không làm loạn ở hiện trường, những chuyện khác các anh không phải lo. Về phần tàu sân bay kia họ bán cho ai, đối với chúng ta mà nói cũng không có nghĩa lý gì.
Đại tướng Aleksander nói:
- Ngài Tổng thống tôn kính, chẳng lẽ ngài không cho rằng, nếu con tàu sân bay này rơi vào lãnh hải các nước phương Đông thì sẽ càng thú vị sao?
Tổng thống đương nhiên hiểu ý của Đại tướng Aleksander, đây là một cách để giữ cân bằng vĩ mô thế giới. Nếu rơi vào tay các nước phương Đông, có hai mục đích. Một là có thể thám thính một chút khả năng tự chủ ngiên cứu phát triển của các nước phương Đông, hai là cũng có thể đạt đến một thế lực kinh hoàng nào đó. Điều nay đối với chúng ta mà nói đều là việc có ích không tệ.
Tổng thống im lặng một lúc, nói:
- Được lắm, tên xảo biện như anh! Được, vậy cứ theo ý anh mà làm đi! Tôi cũng muốn xem thử, họ làm cách nào để hoàn thiện thứ không có bất cứ số liệu nào như thế này.
Cuộc điện thoại này xem như đã đạt được một thỏa thuận nào đó, cũng là một ám thị cho cục Liên bang an toàn.
Trong một góc nào đó của xưởng đóng tàu Hắc Hải Ukraine, đặc công của cục Liên bang an toàn nhận được mệnh lệnh, nghiêm túc bí mật giám sát đám kiêu ngạo ngông cuồng này, không được để chúng làm loạn!
Trương Nhất Phàm và đoàn khảo sát hoàn toàn không biết màn phía sau này, còn có biết bao ánh mắt đang chú ý đến. Điều này đối với họ mà nói, chắc chắn là một tín hiệu rất nguy hiểm. Bất cứ lúc nào cũng đều có thể xảy ra tình huống ngoải ý muốn.
Sau đó, nguy hiểm không ngừng lại ở đó, khi họ vừa ra khỏi Kiev, mấy người Việt Nam kia đã báo cáo chuyện Bộ trưởng Quốc phòng đích than đến đại sứ quán Trung Quốc cho Hồ Thái Chính và đại sứ đang uống trà trong đại sứ quán Việt Nam.
Hồ Thái Chính cũng là một trong những thương gia đến tham dự buổi đấu giá lần này, mục đích cua y là mua con tàu sân bay này về tặng cho quân đội Việt Nam để tỏ lòng yêu nước khăng khít của y.
Nghe nói Bộ trưởng Quốc phòng Ukraine đã dẫn theo quân đội tùy tùng cùng đoàn khảo sát đến xường đóng tàu Hắc Hải, y liền có chút căng thẳng. Lập tức nói với đại sứ:
- Nhất định phải nghĩ cách ngăn chặn bọn họ! Con tàu sân bay này phải thuộc về ta!
Cũng như vậy, ở một vài nước châu Âu cũng có người đang bàn tán chuyện này.
Người Đức khinh thường mà cười nói:
- Yên tâm đi, cho dù là nó có khoác một bộ áo mới của Hoàng đế thì cũng chỉ là một chiếc áo khoác đẹp bên ngoài. Nhiều nhất cũng trên biển phương Đông, them một khu giải trí trên biển.
Người Pháp nói:
- Cái thứ đồ chơi ấy, sản vật của những năm 80, chúng ta sớm đã bỏ nó lâu rồi!
Người Anh nói:
- Đó thật là đồ chơi của người giàu có, thú vị thật!
…
Trương Nhất Phàm đang ở trên boong tàu của tàu sân bay này, đi từ đầu tàu cho đến đuôi tàu, quan sát con quái vật khổng lồ này, lại nhìn môi trường xung quanh. Chính xác thì con tàu này đã ở đây quá lâu rồi, đã loang lổ nhiều chỗ.
Ngoại trừ cái xác khổng lồ, bên trong không có bật cứ thiết bị nào, có đi chăng nữa thì nhiều năm trôi qua như vậy sớm đã mất đi chức năng ban đầu rồi. Nói trắng ra, đây chỉ là một con tàu sân bay bề ngoài to lớn, ngoài việc lắp ráp than tàu chưa hoàn thiện, hệ thống vũ khí gì thì càng không phải nói nữa. Nếu thật sự dùng nó để làm khu giải trí tren biển hoặc dùng để làm nơi nghỉ dưỡng hoặc song bài thì đúng là khá mới mẻ.
Một con tàu khổng lồ không có chức năng, không có trang thiết bị, khó khan để hoàn thiện nó thật có thể nghĩ được. Ukraine tất nhiên sẽ không giao ra số liệu bên ngoài, thứ họ cung cấp chỉ có bấy nhiêu, hơn nữa có rất nhiều chỗ vì thời gian quá lâu rồi cần phải thay mới, nếu không thì không thể nào tiếp tục sử dụng được. Xem ra điều này khiến Trương Nhất Phàm có chút thất vọng.
Hai chuyên gia đã triển khai công việc trên tàu, cho họ thời gian tám tiếng đồng hồ, Bộ trưởng Quốc phòng cùng với đội quân hộ tống sẽ trở về vào sang hôm sau.
Thẩm Uyển Vân cũng đã chụp tất cả ảnh ở nơi này, sau đó cúng các chuyên gia làm việc.
Lỗ Đông Nam vẫn rất kinh ngạc, y không thể ngờ rằng, nhiệm vụ lần này của đoàn khảo sát lại là đến vì một con tàu hoàn toàn chưa hoàn thiện, nếu để ông ta biết trức được chuyện này, y sớm đã hoảng sợ rồi.
Chuyện này đối với y mà nói, quả thực là quá bất ngờ, lên thuyền rất lâu sau, ông ta vẫn cảm thấy có chút lo lắng bất an trong lòng.
Bộ trưởng Quốc phòng nói, trước kia người đến khảo sát rất nhiều, nhưng thực sự nghĩ đến việc trả tiền hoặc đưa ra giá tiền lại rất ít. Vì vậy, con tàu sân bay này trở thành một việc làm vô bổ của người Ukraine.
Tuy trong rất nhiều năm trước đó, họ đã quá coi trọng việc xây dựng Lợi Gia Hiệu, nhưng mỗi lần trong dự toán quân đội căn bản là không có đủ tiền để chi trả cho con tàu này. Vì vậy, kế hoạch này đành một lần nữa bị gác lại.
Công việc của các chuyên gia vẫn tiến hành đâu vào đấy, chỉ trong khoang thuyền có nhiều thứ thế kia cũng khiến họ phải suy nghĩ mất mấy ngày, nhưng người ta chỉ cho nửa tiếng đồng hồ, vì sáng mai Bộ trưởng Quốc phòng đã phải về Kiev.
Vì vậy, công việc kiểm tra căng thẳng lạ thường, Thẩm Uyển Vân với bản năng của một phóng viên, cầm máy ảnh chúp mọi ngóc ngách.
Trong bóng tối, một vài đặc công đang ẩn núp xung quanh xưởng đóng tàu, đang tập trung hết sức quan sát nhất cử nhất động ở đây. Các công tác gián điệp báo cáo cũng được triển khai yên lặng trong bóng tối.
Trương Nhất Phàm nhìn ra bờ biển đen xa xăm, lòng ngổn ngang tram mối.