Trương Nhất Phàm bảo Đằng Phi đi giải quyết chuyện này, nếu thực sự có chuyện thì những kẻ này thật quá tệ hại. Mang lối sống không ra gì trong xã hội vào trường học, thực sự rất đáng giận.
Đằng Phi nhận được chỉ thị của Bí thư Trương, liền gọi điện thoại cho lãnh đạo trường.
- Bí thư Trương rất quan tâm đến cuộc thi tuyển chọn của Đoàn ca múa nhạc thành phố ở trường các ông. Vì vậy, chiều nay tôi sẽ đến trường một chuyến.
Lãnh đạo trường nhận được cuộc điện thoại này, cảm thấy vô cùng thắc mắc. Thư ký Đằng sao đột nhiên lại chú ý đến chuyện này vậy?
Mau mau, lập tức chuẩn bị nghênh đón thư ký Đằng đến kiểm tra nghiệp vụ.
Ngay sau đó, trường Nghệ thuật bận rộn hẳn lên, nào kéo biểu ngữ, treo khẩu hiệu, thật sự bận kinh khủng.
Hiệu trưởng thầm nghĩ, thư ký Đằng không thể vô duyên vô cớ chạy đến trường học kiểm tra nghiệp vụ, chẳng lẽ ở khâu nào đó xảy ra vấn đề ư, hay là có điều gì không hay truyền đến tai Bí thư Trương rồi?
Về cuộc thi tuyển chọn Đoàn ca múa nhạc thành phố lần này, trường Nghệ thuật có mười học sinh được chọn. Có thể được vào Đoàn ca múa nhạc, dĩ nhiên cũng có nghĩa là có được một công việc ổn định. Hơn nữa, thu nhập ở Đoàn ca múa nhạc cũng kha khá, thường thì còn có thể biểu diễn ở một số nơi cao cấp trong thành phố.
Mỗi lần biểu diễn, tuy phần lớn thu nhập đều bị cấp trên thu lại, song mỗi thành viên ít nhiều cũng được chia cho một ít. Ngoài ra, nếu nhận được những chương trình cá nhân tương đối lớn, được người xem thưởng riêng, thì đó cũng là một khoản thu nhập thêm đáng kể.
Thêm nữa, các thành viên ưu tú của Đoàn sẽ có cơ hội vào Đoàn ca múa nhạc của tỉnh. Nếu may mắn hơn nữa, thì còn có cơ hội đóng phim nữa.
Nói không chừng, vừa đóng đã thành danh, trở thành minh tinh điện ảnh truyền hình, muốn nổi tiếng thế nào sẽ được thế nấy!
Cũng như Diêu Mộ Tình trước đây, sau khi tốt nghiệp, cô ấy có được một cơ hội để thể hiện tài năng, trở thành quán quân trong cuộc thi ở Vĩnh Lâm. Sau đó được đài truyền hình để mắt tới, cho làm người dẫn chương trình dự bị.
Nếu không phải nhà cô ấy xảy ra chuyện, Diêu Mộ Tình nói không chừng đã nổi tiếng khắp Vĩnh Lâm này rồi, hoặc đã vào đài truyền hình tỉnh rồi cũng nên. Bởi vậy, rất nhiều cô gái rất coi trọng cơ hội này, dốc toàn bộ tâm huyết chiến đấu tới cùng.
Điều kiện gia đình tốt thì đưa tiền, điều kiện không tốt thì “đưa” người. Dù thế nào cũng phải đưa được cái gì đó, nếu không cho dù có được đi tiếp cũng không lâu dài.
Trong vòng đấu loại, Giang Nhiễm giành được vị trí thứ nhất. Điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt chính là, đến vòng bán kết, cô lại bị trượt, quả thực khiến người ta không thế hiểu được. Ai ngờ cô gái này to gan lớn mật, chạy đến chỗ Bí thư Trương kiện cáo.
Cách cô ta kiện cũng thật đặc biệt, lấy cớ chủ động yêu cầu Bí thư Trương bao nuôi mà cởi sạch quần áo, mong đổi lấy sự cảm thông của Bí thư Trương. Giang Nhiễm quả thực đã làm được, Trương Nhất Phàm bị hành động to gan đến mức không thể tin nổi của cô ta làm cho kinh hãi.
Cuộc thi tuyển cho Đoàn ca múa nhạc thành phố lần này, có tiêu cực hay không?
Có! Chắc chắn có.
Đáp án nhất định là như vậy. Nếu không có thì mới là không bình thường. Trương Nhất Phàm không tin nước ở Vĩnh Lâm này còn có thể trong như vậy.
Nhưng vì mấy câu nói của Giang Nhiễm, Trương Nhất Phàm sẽ nhân dịp này chỉnh đốn lại khoản này, nhưng có vẻ không khả quan lắm. Bởi vậy, hắn chỉ cử Đằng Phi đi điều tra nội tình.
Đằng Phi lái xe đến trường Nghệ thuật. Hiệu trưởng, Bí thư, những lãnh đạo có liên quan lại tỏ ra vô cùng khách sáo, cách xử sự khá cung kính, dù sao Đằng Phi cũng đại diện cho Bí thư Trương.
Đằng Phi đã đến vì cuộc thi tuyển lần này, nên dĩ nhiên phải tiến hành điều tra xung quanh vấn đề này. Anh ta xem qua toàn bộ điều lệ, không thấy có vấn đề gì trong đó.
Làm mấy công việc văn hóa giáo dục này, nếu có chút chuyện ấy cũng làm không xong, thì còn duy trì thế nào được nữa?
Trong điều lệ đương nhiên không tìm ra được sơ hở gì, Đằng Phi liền ngồi uống trà trong phòng Hội nghị, nghe báo cáo từ phía trường học. Đoàn ca múa nhạc thành phố nằm dưới sự quản lý của Đoàn biểu diễn nghệ thuật chuyên nghiệp trực thuộc cục Quản lý Văn hóa và Phát thanh truyền hình thành phố Vĩnh Lâm. Lần này cục Phát thanh truyền hình Vĩnh Lâm đã phê chuẩn, công khai tuyển chọn hai mươi diễn viên múa từ trường Nghệ thuật chuyên nghiệp và khắp nơi trên cả nước, để lập ra đội biểu diễn cơ bản, mang tính ổn định lâu dài cho Đoàn.
Lần này sẽ phân thành hai nhóm, một nhóm tuyển từ trường học, một nhóm tuyển từ các nơi khác. Trường học chỉ phối hợp với họ mà thôi, quyền quyết định thực sự nằm trong tay nhóm người này.
Nhưng vì vấn đề tuổi tác, nên lần này vẫn chủ yếu tuyển từ trường học.
Vì trong văn bản có một điều rất quan trọng, đó là: “Thí sinh dự thi có đóng góp vượt trội, thành tích xuất sắc, thì Đoàn ca múa nhạc sẽ đặc cách làm đơn xin cấp trên phê chuẩn, rồi chuyển sang đơn vị hành chính sự nghiệp, đưa thí sinh đó vào biên chế; thí sinh có biểu hiện nổi bật, thành tích tốt sẽ ký hợp đồng lâu dài với đơn vị tuyển dụng, xác lập quan hệ lao động lâu dài.”
Bởi vậy, cuộc thi tuyển lần này được rất nhiều học sinh xem như bàn đạp để thoát khỏi cuộc sống nông thôn.
Vì thế rất nhiều người chấp nhận tình trạng “một người muốn đánh, một người chịu đau” để hoàn thành hết lần giao dịch này đến lần giao dịch khác. Đằng Phi sau khi nghe xong báo cáo từ phía Hiệu trưởng và Bí thư, cũng không thể hiện bất kỳ thái độ gì.
Anh ta chỉ ghi chép tất cả những điều hai người vừa nói vào sổ tay, định lúc về sẽ làm báo cáo công tác.
Đây cũng là thói quen anh ta tập được từ lúc làm thư ký đến giờ.
Để Hiệu trưởng báo cáo xong, anh ta liền yêu cầu:
- Đưa danh sách thí sinh ở vòng đấu loại cho tôi xem một chút.
Hiệu trưởng lập tức gật đầu nói:
- Để tôi đi lấy.
Lúc quay người đi, Hiệu trưởng đưa mắt ra hiệu cho Bí thư, Đằng Phi hoàn toàn không để ý thấy. Khi Hiệu trưởng lấy ra bản danh sách, Đằng Phi không tìm thấy cái tên Giang Nhiễm trong đó.
Chuyện là thế nào đây? Không phải chính mồm Giang Nhiễm nói cô ta được vị trí thứ nhất ở vòng đấu loại sao? Sao đến cả tên cũng không có thế này?
Đằng Phi hỏi:
- Trường học của các ông có học sinh nào tên Giang Nhiễm không?
Hiệu trưởng và Bí thư hơi biến sắc, Hiệu trưởng lúng túng nói:
- Có, nhưng em ấy không tham gia cuộc thi lần này.
Đằng Phi cảm thấy việc này có chút kỳ lạ.
- Ban nãy tôi rõ ràng nghe giáo viên hướng dẫn nói, cô ấy có tham gia thi tuyển mà. Ông gọi giáo viên hướng dẫn lên đây cho tôi.
- A, ờ, vâng, vâng.
Hiệu trưởng quay sang vị giáo viên ngồi bên cạnh bảo:
- Mau đi gọi giáo viên hướng dẫn đến đây.
Lúc này, Bí thư mới nói chen vào:
- Thư ký Đằng, em học sinh Giang Nhiễm có tham gia vòng đấu loại, Hiệu trưởng chắc nhớ nhầm rồi. Lúc tổ chức vòng đấu loại, em ấy đến muộn, tôi đã phá lệ cho em ấy cơ hội dự thi.
Hiệu trưởng lập tức sửa lời:
- Phải, phải rồi, hình như đúng là có chuyện này. Có thể tôi nhớ nhầm.
Giáo viên hướng dẫn đã đến, chứng minh lời Bí thư nói là đúng. Đằng Phi “ờ” một tiếng.
- Có thể gọi em học sinh đó tới đây được không, tôi có mấy câu muốn hỏi em ấy.
Hiệu trưởng tỏ ra khó xử, nói:
- Thôi được, tôi sẽ cho người đi tìm.
Lúc Hiệu trưởng đi ra ngoài, Bí thư đưa mắt ra hiệu cho mấy người còn lại, rồi họ cũng đi ra ngoài theo. Lúc này Bí thư mới đóng cửa lại, lấy ra một phong bì.
- Thư ký Đằng, chuyện này, anh có thể không việc điều tra có được hay không.
Đằng Phi hỏi, “Vì sao?”
Bí thư khó xử nói:
- Thực ra chuyện là như thế này, mấy em trúng tuyển lần này đều nhờ quan hệ phía sau cả, không có hậu thuẫn, không có quan hệ, cũng có một vài cách khác. Chúng tôi cũng không có cách nào khác, ai cũng không thể đắc tội được. Học sinh Giang Nhiễm này quả thực vào được vòng trong, nhưng phía trên có lệnh loại em ấy ra, đây thực sự là chuyện ai cũng không thể làm khác được.
Đằng phi nói:
- Vậy ai đã dặn dò như vậy?
- Thư ký Đằng, cậu đừng làm khó tôi. Tôi chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi, hơn nữa lần này Giang Nhiễm bị đánh trượt, chỉ cần em ấy nghe lời hơn một chút, chúng tôi vẫn có thể nghĩ cách mà.
Bí thư rốt cuộc cũng “phun” ra sự thực, lão ta chắc cũng đoán được Đằng Phi đã biết tin gì đó. Nếu không, anh ta không thể vô duyên vô cớ chạy đến đây tra xét này nọ, hơn nữa còn cố tình hỏi tới Giang Nhiễm.
Đằng phi đẩy trả phong bì cho Bí thư, rồi nói:
- Vậy ông bảo tôi cứ thế này mà báo cáo kết quả sao?
Lúc này Hiệu trưởng bước vào phòng.
- Học sinh Giang Nhiễm hôm nay xin phép nghỉ, em ấy không đi học.
Thật trùng hợp, Giang Nhiễm lại không đi học.
Đằng phi nói:
- Thôi được, vậy tôi xin phép đi trước, mọi người tự suy nghĩ đi. Một vài hôm nữa tôi sẽ lại đến.
Vì những lời Bí thư đã nói, Đằng Phi quyết định cho bọn họ một cơ hội bàn bạc. Ra khỏi trường Nghệ thuật, Đằng Phi ngồi trong xe suy nghĩ chuyện này. Đột nhiên anh ta nhìn thấy ở bên đường có một dáng người quen thuộc, đó không phải là Giang Nhiễm sao?
Đằng Phi bảo cô ta lên xe.
- Cô đang đi đâu thế?
- Hiệu trưởng bảo tôi đến cục Phát thanh truyền hình, nói có người muốn tìm tôi nói chuyện.
Giang Nhiễm đáp.
Lúc cô trông thấy Đằng Phi, cũng có chút bất ngờ.
- Thư ký Đằng, anh đến trường chúng tôi thật à, sao rồi? Có hy vọng gì không.
Đằng Phi nói:
- Cô cứ đến cục Phát thanh truyền hình trước đi. Tôi có việc, phải về ngay.
Xe đi vào nội thành, Giang Nhiễm sau khi xuống xe, liền cười hì hì nói với Đằng Phi:
- Gặp Bí thư Trương, cho tôi gửi lời cảm ơn ông ấy nhé.
Đằng Phi nói chuyện này vẫn chưa thành công, cô cảm ơn cái gì chứ?
Giang Nhiễm mỉm cười.
- Bất luận nói thế nào, dù sao ông ấy cũng đã đồng ý ra mặt, ít nhất việc bảo anh đi điều tra đã nói lên chuyện này có khả năng xoay chuyển.
Lúc sắp tan sở, Đằng Phi nhận được điện thoại của Giang Nhiễm, nói chuyện của cô ta đã được giải quyết rồi, cục Phát thanh truyền hình đồng ý sẽ xem xét lại.
Đằng Phi buông điện thoại.
- Việc này giải quyết như vậy sao? Kỳ lạ thật.
Anh ta ngẫm nghĩ một chút, “Không được, mình vẫn không thể cứ như vậy báo cáo kết quả với Bí thư Trương được.”