Ô Cương nhất quyết không chịu, nhất định phải ngồi ở đây ăn cơm, gã nói ngày mai gã sẽ mời mọi người đi ăn nhà hàng.
Lần trước vừa mới rời tỉnh, Trương Nhất Phàm liền đưa cho hai người một tấm sec, sau đó bọn họ mới phát hiện ra tấm sec ấy trị giá 500 ngàn Nhân dân tệ. Nhờ có 500 ngàn ấy mà bọn họ mới không phiêu bạt tha hương.
Ở Malaysia bị người khác ức hiếp, bọn họ lại phiêu bạt đến Hawaii, vì thế bọn họ nhất quyết phải mở nhà hàng gia đình này. Đang dùng cơm, Ô Cương nhắc đến chuyện cũ làm hai người bọn họ rất xúc động.
Ba người bọn họ cùng nâng ly uống cạn.
Sau bữa cơm, Đổng Tiểu Phàm mời hai người Ô Cương và Tiểu Vu đi dạo công viên, Ô Cương không từ chối, gã nói gã ở đây không có nhiều bạn bè, việc kinh doanh cũng tạm ổn, cũng có lời nhưng không nhiều lắm.
Đang lúc hai người định lên xe đến công viên thì Đổng Tiểu Phàm nhận được một cuộc điện thoại, đó là điện thoại của Chủ tịc Châu, nói đồng ý nhượng lại nhà hàng.
Đổng Tiểu Phàm nói xã giao với Chủ tịch Châu vài câu, cô nói nếu đã như vậy thì ngày mai sẽ làm thủ tục chuyển nhượng.
Vừa bước vào công viên, với một quang cảnh thoáng đãng, rộng rãi, nên thơ, Ô Cương và Tiểu Vu đã cảm thấy dễ chịu. Trong lòng thầm nghĩ, việc của Iomega, hắn cũng có nghe qua.
Đổng Tiểu Phàm hỏi Tiểu Vu, có đồng ý đến công ty của Tiểu Phàm phụ giúp không, cô đang rất cần một nhân tài như Tiểu Vu.
Tiểu Vu có chút do dự, dường như cô giờ đây rất an nhàn với cuộc sống này, cuộc sống của cặp vợ chồng son, không muốn giao lưu với người khác nữa. Đổng Tiểu Phàm nghĩ đến việc này nên không quá ép cô.
Nếu Đổng Tiểu Phàm có chút thành ý thì có lẽ Tiểu Vu đã đồng ý. Vì Tiểu Vu cho rằng, cô ấy chỉ là đang giúp bản thân mình thôi, làm việc ở nhà hàng nhỏ này rất vất vả, làm việc ở công ty thoải mái hơn nhiều.
Như vậy thì sẽ lại nợ ân tình của cô ấy nữa rồi? Tiểu Vu cảm thấy bản thân cô và Ô Cương đã nợ Tiểu Phàm nhiều lắm rồi. Vì thế cô ấy do dự, không đồng ý.
Lúc về, Đổng Tiểu Phàm đã gọi hai tên vệ sĩ đến bảo vệ. Ô Cương nói:
-Đổng Tiểu Phàm kêu em đến công ty làm việc sao em không đồng ý? Họ đã giúp chúng ta quá nhiều rồi, chúng ta không nên từ chối họ.
Tiểu Vu trả lời:
-Chẳng lẽ anh không hiểu hay sao? Họ đang muốn giúp chúng ta. Nhưng giờ đây chúng ta phải dựa vào thực lực của bản thân, nuôi sống bản thân, đừng có làm phiền đến họ nữa.
Ô Cương suy nghĩ, có lẽ do mình quá nhạy cảm, hay là Tiểu Vu quá tinh ý.
Bất ngờ vừa về nhà hàng, vừa mở cửa, vẫn chưa kiệp bật đèn thì có một vài vị khách đã chờ sẵn. Bọn họ là người nước ngoài, bọn họ nói chuyện bằng tiếng Anh, bọn họ muốn ăn món Nhật, yêu cầu Ô Cương nhanh chóng làm.
Ô Cương giải thích, nói đây là quán ăn Trung Quốc, không có món Nhật. Hơn nữa hôm nay nhà hàng nghỉ, không tiếp đãi khách.
Các vị khách nổi giận:
-Đã không biết làm món Nhật thì mở nhà hàng làm gì, chúng tôi muốn ăn ở đây các người làm sao thì làm đi?
Tiểu Vu vẫn ân cần giải thích, đây là nhà hàng Trung Quốc, chỉ có món đặc sản Trung Quốc, nếu các vị đồng ý, cô sẽ đi làm món ăn ngay.
Sau đó, cô hướng mắt nhìn Ô Cương, nhưng Ô Cương vẫn không chịu nhúc nhích.
Lúc này, một vị khách nói:
-Thôi đi, những món ăn Trung Quốc thối tha ấy, ta đây nuốt không nổi, hoặc là làm món Nhật, hoặc là các ngươi đưa tiền cho bọn ta đi nơi khác ăn.
Cuối cùng đã lòi đuôi cáo rồi, những tên này đến đây, mượn cớ dùng cơm, thực chất là muốn cướp tiền. Nếu như hôm nay không đưa tiền cho bọn họ thì e rằng không đuổi được nhưng tên ôn thần này.
Ô Cương nghiêm mặt, trả lời bằng tiếng Anh:
- Không ăn thì thôi, còn tiền thì ở đây không có. Mời các người đi cho, chúng tôi còn phải đóng cửa.
Một thanh niên trong đám người đó đứng lên, kéo cổ áo Ô Cương, uy hiếp nói:
- Khốn kiếp, dám ăn nói với Tổ Sơn Khẩu chúng ta như vậy hả. Có phải mày muốn bọn tao phá tan cái nhà hàng này phải không? Nếu các ngươi không hợp tác thì đừng trách tại sao hôm nay gặp xui xẻo.
Tổ Sơn Khẩu là một bang phái xã hội đen lớn nhất Nhật Bản, hai người họ cũng đã nghe nói đến bang phái này, không ngờ ở Hawaii cũng lại có những tên bại hoại này. Những tên này người dân thường không thể chọc giận được.
Nhìn những bộ dạng hung hăng của bọn người này, Tiểu Vu có chút sợ hãi, muốn đưa tiền cho bọn họ để tránh tai họa, bèn kéo áo Ô Cương lại. Ô Cương thấy đối phương rất đông người, bèn cố nén sự tức giận, nhưng trong miệng lại lẫm bẩm vài câu, gã nói bằng tiếng Trung Quốc
- Tôi không làm món Nhật đó, thì sao nào? Tôi mở nhà hàng này đó, thì sao? Có làm cản trở các ngươi à? Đúng là đồ khốn kiếp! Xã hội đen thì hay lắm sao. Nếu ở Vĩnh Lâm thì bố đây đã chém chết chúng mày rồi.
Ô Cương luôn là một người có thể nhịn nhục, từ khi mở nhà hàng này, gã càng nhẫn nhịn hơn nữa. Nhưng với sự kiêu ngạo của bọn người này làm cho gã vô cũng khó chịu. Với thế lực của bọn người này, gã vô cùng bất lực, ngay cả nhà hàng, người đàn bà của bản thân gã, gã cũng không thể bảo vệ nỗi. Đây chính là lý do vì sao hắn lại nổii giận như vậy.
Tiểu Vu biết rằng những tên này là cố ý đến đây để cướp tiền đây.
Cô liền kéo Ô Cương lại, đừng để gã đôi co với bọn này, làm kinh doanh phải học cách nhẫn nhịn. Nào ngờ, những tên này không hiểu lời nói của Ô Cương, nói rằng Ô Cương đổi cách khác để chửi bọn họ, vì thế, những tên này tức giận, cầm ghế lên đập mạnh.
Tiểu Vu lo lắng, hô to không được, không được.
Nhưng những tên này làm gì mà để ý đến cô? Họ đẩy cô ra, Tiểu Vu đứng không vững, trán va trúng cạnh bàn, sưng to.
Ô Cương nóng ruột
- Những tên khốn này!
Ô Cương tiến lại, cầm một cái ghế ném vào tên đang đập bàn.
Cái nhà hàng này là tiền của Trương Nhất Phàm cho để mở, làm sao có thể chống lại những tên côn đồ này được cơ chứ? Vốn dĩ hai người dự định, đợi khi nhà hàng kinh doanh có lãi sẽ trả lại tiền cho Nhất Phàm.
Những tên này là người như thế nào, Ô Cương không rõ. Nhưng gã khẳng định rằng, những tên này là cố ý lại đây để cướp bóc, nếu không thì sẽ không có duyên cớ gì mà đến đây giờ trò lưu manh?
Hơn nữa bọn người này đã làm Tiểu Vu bị thương, khiến Ô Cương tức giận đến nỗi không thể nào nhịn được nữa, phải lấy cái ghế chống trả, khiến bọn họ phải thay đổi thái độ.
Bọn họ có bảy tám người, nhưng thực sự ra tay chỉ có năm sáu người, còn hai người đang ngồi đó, thưởng thức trò cười này
Những người này nhìn thấy đồng bọn của họ bị đập tới ngất xỉu, lập tức đứng dậy bao vây Ô Cương.
Ô Cương trong tay cầm ghế, xanh mặt quát:
- Đừng lại đây, ai bước tới tao sẽ đập chết người đó.
Trong số họ có người dùng tiếng Nhật để chửi:
- Tên điên này, người thật khiến chúng ta thất vọng, hôm nay phải cho người biết hậu quả của việc đắc tội đến băng nhóm Sơn Khẩu của bọn ta là như thế nào? Con đàn bà của mày sẽ hối hận vì đã cùng ở với mày.
Những người này bao vây Ô Cương, quyết tàn sát đẫm máu ở nhà hàng này, Tiểu Vu lo sợ la hét lên
- Đừng mà!
Lúc này, hai người vệ sĩ đã đưa Ô Cương và Tiểu Vu về nhà hàng đang chuẩn bị về, nhưng đúng lúc ấy có một gã định đi mua một gói thuốc lá. Nhưng gã này Tiếng Anh không tốt, khoa tay múa chân mãi thì người bán mới hiểu gã đang cần gì.
Đang định trả tiền thì tên này nghe tiếng la hét của Ô Cương.
Anh ta lập tức vứt gói thuốc lá trong tay, liền nhanh chân chạy tới đó, cùng lúc đó, tên còn lại xuống xe, chạy thẳng đến nhà hàng.
Trong nhà hàng, có hai người trong số bọn họ đang ngồi ung dung hút thuốc, với bộ dạng như một đại ca, dưới đất thì có một người bị đánh hôn mê, còn những tên khác thì bao vây Ô Cương, giơ ghế lên sắp sửa đập vào người.
Hai người họ nhìn thấy như vậy liền chạy nhào tới.
Bọn người đang cầm ghế ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã bị cướp ghế, đánh tới tấp, những hành động vô cùng điêu luyện.
Tiểu Vu sợ hãi, không muốn sống nếu không có Ô Cương, chỉ mong Ô Cương có thể vượt qua cơn hoạn nạn này. Lúc nãy tiếng la hét của cô, không ngờ lại có thể giúp hai người họ có thể vượt qua tai nạn này
Bọn côn đồ lấy ghế đập vào, nếu không chết thì sẽ bị thương nặng, không ngờ một hồi lâu vẫn không có chút động tĩnh, Tiểu Vu vừa mở to mắt, thì đã có nhiều tên côn đồ nằm trên mặt đất
Hai tên côn đồ ngồi hút thuốc không kiên nhẫn được nữa, nhìn thấy hai tên người Hoa xuất hiện trước mắt mình, chỉ không tới hai phút mà đã hạ được năm sáu anh em của bọn họ, mặt của hai người họ biến sắc.
- Ông Cương, hai người không sao chứ?
Ô Cương cắn chặt răng, bộ dạng vô cùng tức giận, chỉ đáng tiếc, gã không phải là đối thủ của bọn côn đồ này. Từ giờ phút đó, Ô Cương cảm thấy gã thật vô dụng, mỗi lần đến một nơi xa lạ sinh sống là lại bị kẻ khác ức hiếp.
Lúc ấy, hai vệ sĩ đi tới chỗ hai tên côn đồ ngồi ở gốc bàn, hai tên ấy liền đứng lên, dùng Tiếng Anh nói:
- Các người đừng có làm bậy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.
Cái gì? Bị cướp còn không báo cảnh sát, kẻ cướp mà lại báo cảnh sát à?
Hai Vệ sĩ không hiểu, liền hỏi Ô Cương, bọn này nói gì thế?
- Bọn họ nói muốn báo cảnh sát.
Ô Cương nói.
Vừa nghe bọn họ định báo cảnh sát, hai vệ sĩ cảm thấy thật buồn cười. Một vệ sĩ nói:
- Cứ để bọn họ báo đi.
Một vệ sĩ khác lại nói:
- Đừng nói nhiều với bọn họ, đuổi bọn họ đi đi.
- Không được, với bộ dạng hung hăng, dữ tợn của bọn này, hôm nay mà tha thì ngày mai sẽ lại tới, nên để bọn họ nhớ kỹ ngày này, nếu không e rằng đánh cũng không sợ.
Người kia nói:
- Bọn họ là băng đảng Son Khẩu đấy?
- Không biết, hỏi thử xem.
Vệ sĩ hỏi Ô Cương
- Chúng tôi không hiểu Tiếng Anh, anh hỏi họ thử xem, rốt cuộc là có phải băng đảng Sơn Khẩu không?
- Băng đảng Sơn Khẩu thì sao chứ? Băng đảng Nhật rất ngang bướng phải không?
Hai người bọn họ đều có xuất thân trong cục cảnh sát, họ không thiện cảm với các nhân vật trong giới xã hội đen. Trong đó có một tên vệ sĩ bình tĩnh nói:
- Nếu chúng ta làm hại họ thì sau này nhà hàng của Ông Ô sẽ không làm ăn yên ổn. Dù sao thì rồng mạnh cũng không đè bẹp nổi rắn bản địa.
- Vậy báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý.
Hai người gật đầu, đi đến trước mặt bọn họ, nắm cổ tay bọn họ
- Nhưng trước khi báo cảnh sát, tôi phải xác nhận một điều.
Thế là gã dùng sức ấn mạnh, tên này kêu la thảm thiết như con heo bị giết.
- Ai sai các ngươi đến đây làm loạn?
Ô Cương dùng tiếng Anh phiên dịch, tên này kêu la thảm thiết:
- Lạc, lạc...
Sau đó tên này mới nói rõ sự tình. Bọn này thậ chất không phải là băng đảng Sơn Khẩu gì cả, chỉ là mấy tên côn đồ Hawaii mà thôi, bọn họ thường lấy danh nghĩa của bọn Sơn Khẩu ra oai, ức hiếp người Hoa mới tới đây.
Hai người giận dữ, đánh bọn này một trận, sau đó kêu bọn đó cút đi.
Ai ngờ, bọn này vừa ra khỏi nhà hàng, bọn cầm đầu lấy điện thoại ra gọi, dùng tiếng Nhật nói:
- Đại ca, chúng ta thua rồi.
Trong điện thoại truyền đến những tiếng la hét,
- Khốn kiếp.