Ngủ một giấc dậy, Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:
- Đã bốn giờ, anh đi xem Hồ Lôi đang làm gì?
Đôi chân trắng của Lưu Hiểu Hiên quấn lấy người hắn, nghe nói đã bốn giờ, cô lập tức ngồi dậy, thân mình trắng nõn của cô lộ ra trong ánh sáng mờ ảo, Trương Nhất Phàm nhìn vậy lòng có chút nhộn nhạo.
Đã lâu không thả lỏng mình như vậy, Trương Nhất Phàm dựa vào đầu giường châm điếu thuốc, ngắm nhìn phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo cũng là một loại hưởng thụ. Lưu Hiểu Hiên kinh ngạc quay lại:
- Anh nhìn người ta như vậy làm gì?
Trương Nhất Phàm cười cười không nói gì, chỉ là ánh mắt mang chút hưởng thụ, cứ nhìn cơ thể không chút thay đổi nào kia của cô. Bốn năm rồi, Lưu Hiểu Hiên cũng không thay đổi là bao.
Lưu Hiểu Hiên quyến rũ lườm hắn một cái:
- Anh không phải là chán ghét em đấy chứ? Nhìn kỹ thế. Không cho anh nhìn nữa.
Nói xong, cô nhanh chóng mặc váy vào, cảnh sắc mùa xuân lập tức biến mất trong nháy mắt.
Mặc xong quần áo, Lưu Hiểu Hiên liền dính vào người hắn rồi nói:
- Mau dậy đi, đã bốn giờ rồi, cùng em đi dạo phố.
Nghe thấy đi dạo phố, Trương Nhất Phàm lộ vẻ mặt u buồn, đứng lên vừa mặc quần áo vừa nói:
- Anh đi xem Hồ Lôi thế nào.
Lưu Hiểu Hiên giữ chặt hắn,
- Từ từ, đổi bộ khác đi!
Sau đó cô lấy từ vali ra một bộ thường phục hiệu bảy con sói:
- Mặc thử đi, xem mắt thẩm mỹ của em như nào?
Lưu Hiểu Hiên mua quần áo cho Trương Nhất Phàm không phải một hai lần, Trương Nhất Phàm đương nhiên tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của cô. Cầm lấy quần áo mặc vào người, bộ thường phục màu đen này, quả nhiên khiến bộ dạng nghiêm trang thường ngày của hắn biến mất, thay vào đó là một chàng thanh niên trẻ tuổi. Lưu Hiểu Hiên nhìn hắn mặc xong quần áo trong lòng rất vui.
Vừa giúp hắn chỉnh lại quần áo vừa khen:
- Lại đẹp trai rồi!
Trương Nhất Phàm tự giễu nói:
- Xem ra người đẹp trai như anh, xứng với mỹ nhân như em rồi. ha ha…
Lưu Hiểu Hiên trừng mắt nhìn hắn,
- Trên đời này, cũng chỉ có anh mới xứng thôi. Nếu không người ta làm sao có thể cam tâm tình nguyện để anh chà đạp nhiều năm như vậy chứ?
Trương Nhất Phàm choáng váng, xấu hổ dùng tay vuốt lại tóc. Câu nói này của cô là lời nói chân thật, quả thực chính là đã bị mình chà đạp mấy năm rồi!
Lưu Hiểu Hiên nghiêng người với lấy một chiếc mũ:
- Đây là em lựa chọn cẩn thận cho anh, xem xem người vợ bé này của anh có đủ tư cách không?
Từ vợ bé bên ngoài này dùng rất đúng, Trương Nhất Phàm nâng cằm cô:
- Nếu tự nhận là vợ bé. Vậy ngoan một chút. Đi thôi! Hôm nay anh cho em một cơ hội làm vợ.
Hai người đeo kính râm, soi mình trong gương, chắc hẳn là không ai nhận ra được rồi.
Niềm vui thích nhất của rất nhiều du khách đến Hongkong chính là mua sắm, Lưu Hiểu Hiên cũng không ngoại lệ. Kích động tới mức kéo Trương Nhất Phàm ra phố. Không ngờ gặp ngay Hồ Lôi đang đứng ở cửa khách sạn ngắm các mỹ nữ phong tình.
Hồ Lôi hút điếu thuốc, có vẻ có chút phiền muộn, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên tay nói thầm: là lúc nào rồi mà còn chưa tới!
Lưu Hiểu Hiên đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hồ Lôi,
- Anh chàng đẹp trai, đang đợi ai vậy?
Hồ Lôi quay đầu lại:
- Là em à! Ồ, hóa trang thành như vậy, hai người tưởng rằng quay phim nên làm công tác bí mật không bằng.
Y đưa mắt soi xét nhìn Trương Nhất Phàm, thường phục, kính râm, mũ, thoạt nhìn thật đúng là như vậy. Nếu không phải là đã nhìn thấy cái váy của Lưu Hiểu Hiên, và vừa rồi là Lưu Hiểu Hiên chủ động chào hỏi thì Hồ Lôi nhất thời cũng không nhận ra được.
- Chuẩn bị đi đâu?
- Đi dạo! Đi thôi!
- Anh đang đợi Mạnh Phàm.
Hồ Lôi nhìn đồng hồ:
- Nếu không hai người đi trước đi! Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu. Nhìn cái quần mà bực bội.
Lưu Hiểu Hiên nhất thời không hiểu:
- Quần khó chịu?
Hồ Lôi nở nụ cười ranh mãnh nói:
- Phụ nữ các em không hiểu đâu. Thôi, không nói với em. Không chừng anh Nhất Phàm lại đòi mạng anh.
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn anh ta:
- Vậy bọn anh đi đây, đến lúc đó điện thoại liên hệ.
Nhìn hai người ra khỏi khách sạn, Hồ Lôi lắc đầu mắng:
- Gian phu dâm phụ.
Tên Trương Nhất Phàm này thoạt nhìn có vẻ nghiêm trang, kỳ thật còn lẳng lơ hơn cả mình. Thật không hiểu bọn họ làm sao lại câu kết được với nhau. Hồ Lôi vẻ mặt buồn bực, xem ra chỉ có thể đợi Trương Mạnh Phàm tới, xem có thể chia sẻ món hàng hảo hạn hơn một chút không.
Lúc Hồ Lôi đang oán thán thì hai người bọn Trương Nhất Phàm đã đi ra phố rồi.
- Vừa rồi Hồ Lôi nói là có ý gì?
Lưu Hiểu Hiên hỏi.
- Câu nào?
Trương Nhất Phàm kéo lấy tay cô, không chút để ý nhìn tới nhìn dòng người nườm nượp phía trước.
- Chính là câu quần thấy khó chịu kia ấy.
Trương Nhất Phàm đưa ngón tay ra chỉ vào đầu Lưu Hiểu Hiên bảo:
- Chuyện của đàn ông đàn bà đừng hỏi nhiều như vậy.
Lưu Hiểu Hiên không lý giải nổi bèn nhìn quần Trương Nhất Phàm, đột nhiên, tỉnh ngộ. Tên Hồ Lôi chết tiệt này!
Nghĩ đến đây, mặt cô nóng bừng lên.
- Ngày kia Lý lão tiên sinh cử hành lễ mừng thọ, đến lúc đó đại ca của anh cũng tới, em chú ý tránh mặt một chút.
Trương Nhất Phàm nắm tay Lưu Hiểu Hiên, vừa đi vừa nói chuyện.
Lưu Hiểu Hiên gật gật đầu nói:
- Ừ, thế thì ngày kia em về!
Trương Nhất Phàm nhìn lên trời xanh, nhìn dòng người qua lại trên đường không ngừng nghỉ, dòng người đông nghìn nghịt giống như một đàn kiến đang chuyển mồi như dòng nước chảy không ngừng vậy.
- Nếu đã đến rồi, vội thế làm gì? Ở lại chơi thêm vài ngày.
Trên mặt Lưu Hiểu Hiên trên mặt lộ vẻ vui mừng, khi hai người đi qua một tiệm ảnh, Lưu Hiểu Hiên đột nhiên kéo tay hắn chạy vào trong,
- Lại đây! Chúng ta chụp ảnh đi!
- Không phải đi dạo phố sao? Chụp ảnh gì chứ?
- Đi mà? Chỉ chụp một tấm thôi có được không? Hai chúng ta chưa từng chụp chung một tấm nào?
Lưu Hiểu Hiên dụ dỗ lừa gạt, lại phụng phịu giận dỗi khiến Trương Nhất Phàm khuất phục.
Tới quán chụp ảnh, anh nói xem làm sao có thể chỉ chụp một tấm chứ? Kết quả, Lưu Hiểu Hiên lôi kéo hắn, liên tiếp chụp mấy chục tấm. Nắm tay có, ngồi trên đùi hắn có, cảnh trước ống kính rất nhạy cảm. May là nhiếp ảnh gia là con gái, nhìn bộ dạng thân mật của hai người, cũng có chút ngưỡng mộ.
Đối phương dùng thứ tiếng phổ thông không thuần thục khen:
- Hai người thật ân ái! Trai tài gái sắc!
Lưu Hiểu Hiên cười ngây người, vui đến mức cười không khép được miệng lại. Trương Nhất Phàm chỉ cười cười không nói gì.
Hắn cảm thấy, nếu đi cùng Lưu Hiểu Hiên ra ngoài, sẽ phải chơi hết mình. Lúc người chụp ảnh ghi lại địa chỉ, Lưu Hiểu Hiên vừa trả tiền vừa hỏi:
- Khi nào thì có thể lấy được ảnh?
Thợ chụp ảnh trả lời,
- Ở đây phục vụ tốt lắm, hiệu suất cũng cao. Vừa nhìn đã biết hai người lại là du khách, sáng ngày kia là có thể lấy. Nếu không gấp, có thể để lại địa chỉ, tôi sẽ gửi đến cho hai người, tuy nhiên tiền gửi thì hai người phải trả.
- Vậy cảm ơn ông!
Lưu Hiểu Hiên trả tiền, kéo Trương Nhất Phàm cười hì hì ra cửa. Sự phối hợp hôm nay của Trương Nhất Phàm làm Lưu Hiểu Hiên vô cùng phấn khích.
Ở cửa quán chụp ảnh, cô kéo tay Trương Nhất Phàm,
- Cảm ơn anh. Nhất Phàm.
- Cô bé ngốc!
Trương Nhất Phàm cười mắng cô một câu, không ngờ Lưu Hiểu Hiên lại to gan hôn hắn giữa đường cái đông đúc như thế. Trương Nhất Phàm không còn lời nào để nói. Em cũng quá tự nhiên đấy, đây là Hongkong!
Trên đườngi, Lưu Hiểu Hiên dạo phố một cách vô cùng thích thú, Trương Nhất Phàm nói với cô ấy:
- Ngày kia khi đi lấy ảnh, nhớ kỹ phải lấy cả phim cả ảnh.
- Ừ! Em biết, sẽ không mang đến phiền toái cho anh đâu.
Lưu Hiểu Hiên mua một cây kẹo hồ lô, cắn một cái.
Có lẽ là sự vui vẻ của Lưu Hiểu Hiên đã lây sang hắn, tâm trạng Trương Nhất Phàm rất tốt. Nếu bản thân không phải là cán bộ quốc gia, không phải là sinh ra ở một gia tộc như Trương gia, hắn cũng có thể thoải mái ở bên Lưu Hiểu Hiên, có thể thoải mái tự nhiên cùng nhau vui vẻ trên đường.
Khi đó, muốn làm gì thì làm, đưa cô ấy về nhà, trò chơi nhân gian, có gì vui hơn?
Trương Nhất Phàm dừng lại, nói với Lưu Hiểu Hiên,
- Nếu sự việc lần này làm xong xuôi, mà còn thời gian, chúng ta đi biển nhé!
Bờ biển là nơi lãng mạn và đầy ám muội. Lưu Hiểu Hiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười vui vẻ,
- Anh nghĩ thông suốt rồi à?
Nghe vậy, Trương Nhất Phàm đã nghĩ là một câu chuyện cười, có chút không khống chế được mà cười đầy ẩn ý nói:
- Ừ, anh nghĩ thông suốt rồi.
Sau đó hắn lại cười, Lưu Hiểu Hiên không hiểu, anh cười cái gì?
Trương Nhất Phàm cũng không trả lời, cứ như vậy mà cười. Lưu Hiểu Hiên nói,
- Anh có âm mưu gì? Nói mau!
Trương Nhất Phàm nói:
- Nghĩ tới một chuyện cười, không kìm nổi.
- Chuyện cười đó lại có thể làm cho anh cười không ngừng vậy sao?
Lưu Hiểu Hiên u sầu nhìn hắn một cái, rất là chờ mong.
- Lại có trò gì nữa?
Trương Nhất Phàm nói:
- Thôi đi, thật ra cũng không có gì.
- Vậy anh nói đi em nghe xem nào.
Trương Nhất Phàm nói:
- Trước khi kể chuyện, hỏi em một vấn đề, em nói xem vì sao người ta lại phải kết hôn?
Lưu Hiểu Hiên lắc đầu,
- Kết hôn là quy luật tự nhiên trong sự phát triển của xã hội, đây có gì mà kỳ lạ nhỉ?.
- Nếu giống như em trả lời, vậy thì không buồn cười rồi.
- Vậy phải nói thế nào?
Lưu Hiểu Hiên nhìn hắn.
Trương Nhất Phàm nói như thật:
- Con người vì sao phải kết hôn, chẳng qua là vì hai vấn đề. Một là như vừa rồi em nói, đàn ông nghĩ thông suốt. Hai là do đàn bà nghĩ thông suốt. Cho nên bọn họ phải kết hôn.
Lưu Hiểu Hiên trừng mắt nhìn hắn, chuyện này thì có gì đáng cười.
Trương Nhất phàm nói,
- Đó là do em chưa lĩnh hội được sự tinh túy của nó. Em thử nghĩ xem, câu đàn ông nghĩ thông rồi, đàn bà nghĩ xuôi rồi, tự nhiên sẽ hiểu thôi.
Lưu Hiểu Hiên đột nhiên vắt mày,
- Anh thật nhàm chán, thật xấu xa.
Nói tơi đây cô kẹp chặt hai chân một cách bản năng.