Vợ chồng Lý Trị Quốc tiễn đến xe, về nhà Lý Trị Quốc mới nghiêm mặt mắng:
- Em chỉ biết móc nối quan hệ này nọ. Chẳng lẽ em không biết gì về cách đối nhân xử thế của em họ em sao?
- Em họ tôi thế nào chứ? Tôi phát hiện anh rất có thành kiến với cô ấy. Có phải người nhà tôi khiến anh không vừa mắt chỗ nào không? Có làm nổi chức Phó phòng không? Vẫn còn chưa ngồi vào đã kiêu căng rồi.
Dương Bích Kiều nghe chồng nói người nhà mình, trong lòng rất không thoải mái.
Lý Trị Quốc cũng không muốn nói thêm nữa, ngồi trên ghế sô pha giận dỗi.
Hai vợ chồng này, bình thường đều là Dương Bích Kiều quyết định mọi chuyện, Lý Trị Quốc lúc nào cũng rất ôn hòa, là một ông chồng sợ vợ điển hình. Hai câu nói hôm nay của y khiến Dương Bích Kiều bốc hỏa:
- Lý Trị Quốc, nếu hôm nay anh không nói cho rõ ràng, tối sẽ cho anh ngủ bên ngoài.
Thấy vợ giận dữ như cọp cái, Lý Quốc Trị dường như có chút lo buồn. Dù sao đã là vợ chồng sáu năm, y là do dựa vào nhà vợ mới có được ngày hôm nay. Nếu không một nhân viên quèn như hắn con đường thăng tiến còn tăm tối đến khi nào nữa?
Dương Bích Kiều năm đó như một đóa hoa mềm mại, hiện tại đã hai mươi tám tuổi, lúc đó cô ngây thơ thấy Lý Trị Quốc trước mắt còn có chút ưu tú. Bởi vậy Lý Trị Quốc mỗi lần cãi nhau đều chủ động trốn tránh vài phần. Thấy vợ như một kẻ quái đản, Lý Trị Quốc liền tức giận nói:
- Cô thật sự không biết hay là giả vờ không biết chuyện giữa Dương Mễ và ông chủ bất động sản Dật Thái Thi Vĩnh Nhiên vậy? nếu không phải Chủ Tịch huyện Trương đã biết, cô không phải đã bêu rếu tôi rồi ư?
Lý Trị Quốc cũng không nói đến sáu chữ kia, Dương Bích Kiều sao có thể không nghe rõ được. Trong lòng lập tức thấy ớn lạnh, ngồi phịch xuống bên cạnh chồng:
- Anh nói Dương Mễ và tên Thi Vĩnh Nhiên kia thật sự có quan hệ đó sao?
- Việc gì cũng vậy, không có lửa sao có khói chứ, về sau cô chú ý một chút, đừng đi nịnh bợ rồi thành đắc tội với người ta. Mong là Chủ tịch huyện Trương không để ý chuyện hôm nay, bằng không hôm nay lại lợn lành chữa lợn què rồi. Cô không thấy lúc cô nói Dương Mễ không có bạn trai, Chủ tịch huyện Trương không hề liếc nhìn cô ta lấy một cái sao?
Dương Bích Kiều cẩn trọng suy nghĩ, có thật chuyện đúng là như vậy. Thế nhưng cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định:
- Vì sao lúc đi vào nhà, ánh mắt anh ta nhìn Mễ Nhi hoàn toàn không giống như vậy?
- Đồ ngốc, tôi nghĩ bọn họ đã sớm biết nhau, hai người đó không ngờ lại tình cờ gặp như vậy. Nghe lời Chủ tịch huyện Trương nói rõ ràng là đã cự tuyệt.
Dương Bích kiều buồn bực mắng:
- Con bé chết tiệt này, còn ở bên ngoài làm loạn nữa? Cũng có thể nó với thằng tên Thi gì gì kia chỉ là bạn bè, chẳng có chuyện gì hết. Thực sự gần đây em cũng thấy rất kỳ lạ, con bé tiêu tiền hoang phí hơn, ăn mặc trang điểm đẹp hơn, em có nói một cô phóng viên không nên tiêu tiền như vậy.
Dương Bích Kiều nói thầm có chút lo lắng:
- Trị Quốc, anh nói chúng ta như vậy có phải đã đắc tội với Chủ tịch huyện Trương rồi không?
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, Chủ tịch huyện Trương không phải người như vậy, em ngủ sớm đi!
Lý Trị Quốc rửa mặt xong liền về phòng, Dương Bích Kiều còn đang sững sờ ngồi trên ghế sô pha, suy nghĩ xem có phải Dương Mễ đã làm loạn lên ở bên ngoài như vậy không, lòng cô rối bời.
Trương Nhất Phàm vừa vào trong xe, Dương Mễ liền đuổi theo:
- Chủ tịch huyện Trương, tôi có thể quá giang xe anh không?
Trương Nhất Phàm nhìn cô một cái:
- Tôi còn có việc, cô ra ngoài cổng bắt xe đi!
Nói xong không để ý đến Dương Mễ nữa, khởi động xe đi khỏi.
Dương Mễ ngây người, lòng đầy u ám.
Vỗn dĩ cô muốn mượn cơ hội này kể toàn bộ chuyện Thi Vĩnh Nhiên ra, không ngờ rằng Trương Nhất Phàm lại hoàn toàn không cho cô cơ hội như vậy. Gần đây trong một lần ở cùng Uông Viễn Dương, cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên sớm thoát khỏi Thi Vĩnh Nhiên thì hơn. Tên đó quả thực không có lương tâm, cô đã làm cho y bao nhiêu chuyện như vậy, không ngờ y có thể lợi dụng những bức ảnh để uy hiếp cô.
Bức ảnh chụp Dương Mễ trong vòng tay Thi Vĩnh Nhiên, cũng không phải là mấy bức cùng Uông Viễn Dương ở khách sạn, còn có những hồi ức tốt đẹp của hai người lúc bình thường vui vẻ, bây giờ đều biến thành chứng cớ để Thi Vĩnh Nhiên uy hiếp cô.
Nếu muốn thoát khỏi y nhất định phải tận tay lấy được ảnh chụp, nếu không Uông Viễn Dương biết được những việc hoang đường trong quá khứ của cô, chẳng phải cô xong đời rồi sao?
Không ngờ lúc đi lấy ảnh chụp, Thi Vĩnh Nhiên lại nhân cơ hội cưỡng ép cô hai lần, còn hỏi cô tỉ mỉ tiến triển giữa cô và Uông Viễn Dương.
Hiện giờ Dương Mễ đã không còn trông cậy gì vào Thi Vĩnh Nhiên, chỉ mong được giải thoát.
Trương Nhất Phàm vừa về đến nhà, di động liền vang lên, nhìn thời gian đã gần chín giờ. Vừa nhận điện thoại liền nghe thấy tiếng Đổng Tiểu Phàm cười hì hì:
- Kẻ khốn kiếp, anh đang ở đâu? Mau tới đón em.
- Mẹ kiếp! Bà nội à, lúc nào rồi mà cô lại đến Thông Thành vào buổi tối thế này?
Trương Nhất Phàm cười mắng hỏi:
- Em ở đâu?
- Không phải anh muốn em tránh sự nghi ngờ sao? Mau vào trong thành phố, anh đến giao lộ đợi em đi!
Xem ra tâm tình của Đổng Tiểu Phàm rất tốt, rất vui vẻ.
- Được, em đợi nhé, anh đến đây.
Trương Nhất Phàm lại nói:
- Không sợ anh bắt nạt em à?
- Kẻ khốn kiếp, em tới đây chính là để anh bắt nạt đó, anh vừa lòng chưa!
Đổng Tiểu Phàm nói xong câu đó, Trương Nhất Phàm toàn thân run rẩy, chẳng lẽ cô bé nghĩ thông suốt rồi? Nửa đêm chạy tới tìm mình giải tỏa sao? Hay là cô bé tới cái tuổi này rồi, liền như con mèo nhỏ phát xuân, bắt đầu không thể kiềm chế được chính bản thân mình nữa?
Lúc đi tới giao lộ thành phố, Trương Nhất Phàm mới nhận thấy đã lâu không gặp Đổng Tiểu Phàm. Lần này cô thực sự đã đổi xe, chiếc Buick màu trắng phổ thông.
- Thật là oan ức cho em, tiểu phú bà à.
Trương Nhất Phàm cười chào, Đổng Tiểu Phàm lập tức mất đi ánh mắt chết mê người:
- Dẫn đường đi!
- Đi đâu?
- Tùy anh!
Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ một lúc:
- Hay là về chỗ anh ở đi!
Nhà khách cũng không nhất định an toàn, thấy Đổng Tiểu Phàm không phản đối, Trương Nhất Phàm liền đi trước mở đường, hai người một trước một sau đi vào trong thành phố.
Sau khi vào thành phố, Đổng Tiểu Phàm nói:
- Em còn chưa ăn cơm đâu!
- Được, anh đưa em đi ăn một chút đặc sản địa phương.
Trương Nhất Phàm đỗ xe bên cạnh, ngồi lên chiếc Buick mới.
Trong xe rất sạch sẽ, có một hương thơm dìu dịu. Đổng Tiểu Phàm vẫn luôn như vậy, thích ở trong xe có chút gì đó thật đáng yêu, trước sau xe ở đâu cũng đều có thể nhìn thấy hơi thở của một cô gái.
Đổng Tiểu Phàm tháo đai an toàn, bộ ngực đầy khiêu khích của cô như bị chiếc dây đai an toàn đè nén, đường cong hoàn mĩ của Đổng Tiểu Phàm lộ ra rõ ràng. Trương Nhất Phàm không chịu nổi liếc mắt nhìn một cái, trời ơi, đừng thử thách hắn như vậy nữa có được không?
Dưới chỉ dẫn của Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm chạy xe đến nhà hàng của Liễu Hồng. Nhìn thấy tấm biển hiệu, Đổng Tiểu Phàm có chút kỳ lạ hỏi:
- Chị Liễu Hồng mở nhà hàng rồi ư?
Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:
- Đoán đúng rồi đó. Đi thôi! Cho em nếm thử tay nghề của Liễu Hồng.
Hai người bước vào nhà hàng Liễu Hồng, nhân viên phục vụ nhận ra Trương Nhất Phàm lập tức chào đón:
- Chào ngài! Mời ngài vào bên trong ngồi!
Trương Nhất Phàm nhìn phòng bếp phía sau:
- Liễu Hồng đâu rồi?
- Bà chủ đang nấu ăn, ngài đợi một lát!
Nói xong không đợi Trương Nhất Phàm trả lời, cô gái kia liền chạy đến phía sau.
Đổng Tiểu Phàm xuất hiện, khiến những đôi mắt của khách đang ăn ở đây sáng ngời lên, oa, mĩ nữ.
Đổng Tiểu Phàm trang phục thanh nhã, thanh xuân thoát tục, tựa như một nàng tiên nữ giữa chốn nhân gian. Ở nơi này giống như là chim hạc giữa bầy gà, chiếm ưu thế tuyệt đối. Khí chất nhẹ nhàng tao nhã của cô, người bình thường tuyệt đối không thể nào sánh bằng được.
- Ấy, Tiểu Phàm à! Mọi người đã đến rồi.
Liễu Hồng từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy hai người liền kêu lên kinh ngạc. Cô vẫn như lúc ở thị trấn Liễu Thủy, lúc Trương Nhất Phàm bị thương gặp Đổng Tiểu Phàm. Một thời gian dài không gặp, phát hiện Đổng Tiểu Phàm đã thay đổi, xinh đẹp hơn xưa, trưởng thành và chín chắn hơn.
- Chị Liễu Hồng.
Đổng Tiểu Phàm cười ngọt ngào gọi, mọi nơi đều nhìn vào nhà hàng này của Liễu Hồng.
- Mau! Vào bên trong ngồi đi, tôi nấu cho mọi người ăn.
Liễu Hồng sắp xếp hai người vào phòng riêng, gọi nhân viên phục vụ rót trà, liền vội vàng chạy vào nhà bếp.
- Thật không thể tưởng tượng được, chị Liễu Hồng còn mở nhà hàng.
Đổng Tiểu Phàm nhìn căn phòng sạch sẽ, không ngớt khen ngợi.
- Tiểu phú bà, lần này định nán lại bao lâu?
Trương Nhất Phàm thấy cô vẻ mặt tò mò liền hỏi.
- Còn xem tình hình nữa! Nếu thích thì ở lại hai ngày.
Hai người ở chỗ Liễu Hồng ăn cơm xong, Trương Nhất Phàm liền đưa cô đến nơi hắn ở.
Đổng Tiểu Phàm vừa vào cửa liền nhìn xung quanh:
- Không ngờ anh ở trong một chỗ tốt như vậy, trong phòng sạch sẽ như vậy là do anh dọn dẹp sao?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Sao có thể chứ? Liễu Hồng cứ có thời gian rảnh là đến đây dọn dẹp.
Đổi giầy xong, Trương Nhất Phàm ngồi lên ghế sô pha, châm điếu thuốc.
- Phòng ở là có Lenon, anh chỉ là ở tạm thôi mà.
Đổng Tiểu Phàm nhìn chung quanh một lần tấm tắc khen:
- Cũng không tệ lắm!
Sau đó cô liền ngồi lên ghế sô pha, dựa vào vai Trương Nhất Phàm:
- Em mệt rồi, ngủ trước đây!
- Này, mệt thì lên trên giường đi!
- Không, cứ ngủ như vậy đi.
Đổng Tiểu Phàm kéo cánh tay hắn, đầu nhích lại gần.
Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, nhả khói ra. Xuyên qua khe hở của chiếc áo ngực màu trắng của Đổng Tiểu Phàm, hắn vô tình nhìn thấy bầu ngực trắng nõn, còn thấy hai chỗ nhô lên cao ngất.
Vì thế hắn không kìm nổi lòng mình nhớ tới buổi tối Hồ Lôi đính hôn, chính mình làm cái kia rất tràn trề sức xuân. Đến hiện tại hắn vẫn còn nhớ rõ, chính hắn rong giấc mơ xử lý gọn với Đổng Tiểu Phàm.
Tất cả trong giấc mơ rõ ràng như vậy, chân thực như vậy. Hắn nhớ rõ chính mính tự tay cởi quần áo Đổng Tiểu Phàm, còn Đồng Tiểu Phàm cũng không hề cự tuyệt. Rồi chính hắn ôm lấy thân thể cô, cô cũng không hề phản kháng. Chỉ có điều kỳ lạ là dù ở trong mơ nhưng ngày hôm sau khi hắn đứng lên, trên người quần áo chỉnh tề, vỗn dĩ không có động thái gì thái quá.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Nhất Phàm trong lòng còn có chút rục rịch, nóng lòng muốn mang tất cả những gì trong mơ ra biến thành thật một lần. Đột nhiên trong đầu hắn hiên lên một suy nghĩ cổ quái, dường như lúc hắn tiến vào thân thể Đổng Tiểu Phàm, không có cảm giác đau đớn của lần đấu tiền và cảm giác chật hẹp, có lẽ nào?
Trương Nhất Phàm rùng mình một cái, không thể nào! Tiểu Phàm không phải loại người như vậy, từ nhỏ cùng lớn lên với mình đúng là có quen nhưng cô chưa từng kết giao với đứa bạn khác giới nào.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Trương Nhất Phàm lại mơ hồ có chút lo lắng, cô ấy có thể đã trao thân cho người khác rồi hay chưa?
Vẫn giữ mối nghi ngờ mãnh liệt này, Trương Nhất Phàm liền nhảy dựng lên.
Tiểu phú bà, tối nay em là của tôi.