Nhưng mẹ cô lại luôn kỳ vọng vào điều đó.
Ở thủ đô đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, cô lại nhớ tời lời nói của Thẩm Uyển Vân, có khi nào là do cô ấy sắp xếp? Nếu thật là vậy thì nguy rồi, Tống Hạo Thiên sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Thời điểm đang xảy ra vấn đề này thì Trịnh Kiếm Phong tìm đến Trương Nhất Phàm
Lần này ông ta bí mật vi hành tỉnh Tương, nếu không đường đường là một Bộ trưởng đến làm việc sẽ gây ra sự xôn xao không nhỏ.
Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại, hoảng sợ, thời gian này hắn đang quan tâm đến chuyện con thuyền, ngày hôm quan con thuyền đã tiến vào Nam Hải, chừng vài ngày tới sẽ cập bến. Có điều Trịnh Kiếm Phong đến là vì bản nhạc quốc ca Ukraine.
Trịnh Kiếm Phong và Trương Nhất Phàm sẽ gặp nhau tại nhà khách, bốn vệ sĩ lực lưỡng, mắt đeo kính đen canh gác ở cửa, khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực.
Trương Nhát Phàm khoát tay ra hiệu cho Trương Tuyết Phong dừng bước, nhìn theo bóng ông chủ đi vào phòng anh ta mới quan sát các vệ sĩ, không khó để nhận thấy họ là những vệ sĩ có thân thủ phi phàm.
Trương Tuyết Phong liền đoán hẳn là có nhân vật nổi tiếng đang ở đây.
Trong phòng nhà khách, Trịnh Kiếm Phong dắt tay sau lưng đứng trước cửa sổ, dáng điệu có vẻ trầm lắng.
Trịnh Kiếm Phong là người lãnh đạo trẻ nhất trong quân đội, sau khi giữ chức Tổng bí thư ông ta được đề bạt đảm nhiệm vị trí Bộ trưởng Quốc phòng, chính là trẻ hóa bộ máy quân sự, nhằm tạo nên một tinh thần trẻ trung, hăng say trong quân đội.
Trương Nhất Phàm quen ông ta đã lâu, giữa hai người cũng không phải khách sáo lắm.
Bản thân Trịnh Kiếm Phong là người của công việc, thích hành động hơn lời nói, bởi vậy khi Trương Nhất Phàm đến ông ta liền gật đầu nói:
- Đến đây
- Chú Trịnh
Ở những nơi riêng tư Trương Nhất Phàm đều xưng hô như vậy, nhưng Trịnh Kiếm Phong không có quan hệ gì với họ Trương, chỉ có điều có quen biết với Trương Kính Hiên, những cán bộ đạt tới cấp bậc này rồi đều rất có cá tính, không hề muốn gây khó dễ cho cấp dưới.
Dĩ nhiên chuyện là có chuyên thứ bậc, nhưng Trịnh Kiếm Phong thì không phải cần để ý đến sắc mặt người khác, nếu buộc phải để ý thì cần nhất là bản lĩnh và số mệnh.
Trịnh Kiếm Phong ngồi xuống, trên vẻ mặt nghiêm túc của ông đột nhiên nở nụ cười, Trương Nhất Phàm liền hỏi:
- Bí thư Lý có biết chú tới không?
Lời này của hắn ý hỏi, Lý Thiên Trụ bà Trịnh Kiếm Phong là bạn với nhau, trước kia ở thủ đô hay liên lạc với nhau. Trịnh Kiếm Phong rất nghiêm túc lắc đầu:
- Không cần quấy rầy họ.
Quan sát thần sắc của Trịnh Kiếm Phong, Trương Nhất Phàm lại đoán có lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi. May ông ta là Bộ trưởng Quốc phòng, nếu thay vào đó là người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, hắn sẽ nghĩ có lẽ cục diện chính trị tỉnh Tương đang có sự thay đổi.
Bộ dáng này của Trương Kiếm chẳng phải là đến tỉnh Tương để tìm bản nhạc quốc ca Ukraine sao? Trương Nhất Phàm đang định nói chuyện thì Trịnh Kiếm Phong lên tiếng:
- Tỉnh Giang Hoài đã xảy ra chuyện.
Trong lòng Trương Nhất Phàm sửng sốt, chuyện bí mật như vậy dĩ nhiên là hắn không biết rồi.
Nhưng hắn đoán chắc tỉnh Giang Hoài đang gặp chuyện không may, chắc chắn không phải là việc nhỏ, nếu việc nhỏ thì sẽ không đáng để Trịnh Kiếm Phong nói với hắn.
Giang Hoài và Giang Đông là hai tỉnh liền kề nhau, đều là những tỉnh giàu có, Trịnh Kiếm Phong tiết lộ tin tức này, hàm chứa nhiều nội dung. Trương Nhất Phàm suy nghĩ rất nhanh, chuyện lớn như vậy mà cha không tiết lộ ra tý nào.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm lắc đầu, xem bộ dáng của hắn ta thì quả thật Trương Nhất Phàm không biết gì. Xem ra Trương Kính Hiên là một người rất nguyên tắc.
Trịnh Kiếm Phong thầm khen trong lòng.
Trương Nhất Phàm lại suy nghĩ, tỉnh Giang Hoài gặp chuyện không may có liên quan đến mình sao? Hắn để ý vẻ mặt Trịnh Kiếm Phong, nhưng tiếc rằng rất khó đoán được suy nghĩ qua vẻ mặt của những người thế này.
Cái này gọi là sự thông minh.
Nhưng Trương Nhất Phàm có một chiêu đó là lấy tịnh chế động, nếu Trịnh Kiếm Phong đã tìm đến mình chắc chắn ông ta sẽ chủ động nói.
Chiêu này của Trương Nhất Phàm rất hiệu quả, Trịnh Kiếm Phong đang quan sát hắn, xem hắn có biết cách kiềm chế không. Với tuổi này của Trương Nhất Phàm quả đúng là đầy nhiệt huyết, ý chí chiến đấu sục sôi, tiến càng nhanh tiền đồ về sau càng tươi sáng.
Khi ông ta thấy Trương Nhất Phàm hoàn toàn không hề chủ động hỏi chuyện mình, trong lòng ông thầm mỉm cười.
Tiểu tử này cũng trường kỳ kháng chiến, đáng tiếc Trịnh Kiếm Phong không có thời gian, thời gian đối với ông ta mà nói thật sự quá ít.
Đây là tính của Trịnh Kiếm Phong, một người của công việc không lúc nào thấy thời gian là đủ cả.
Vì vậy ông hài lòng vỗ vai Trương Nhất Phàm:
- Con thuyền lần này sẽ đỗ ở bến cảng tỉnh Giang Hoài.
Nói đến con thuyền, Đổng Tiểu Phàm đã tốn rất nhiều công sức vào việc này, lại còn liều mạng vì gia tộc Rose Richer, dĩ nhiên Trương Nhất Phàm chú ý đến:
- Lần này con thuyền thành công trở về, có thể nói đã trải qua trăm cay nghìn đắng, không biết quân ủy sắp xếp thế nào?
Trịnh Kiếm Phong gật đầu:
- Tổng bí thư và nội các Chính phủ rất hài lòng với biểu hiện lần này của vợ chồng cháu, Tiểu Phàm cũng là đối tượng mà cục An ninh Quốc gia bảo hộ. Cô ấy là người có cống hiến nhiều nhất, rất vinh dự.
Nghe nói Đổng Tiểu Phàm là đối tượng được cục An ninh Quốc gia bảo hộ, Trương Nhất Phàm cảm thấy an tâm, tổ chức thực sự nhân tính hóa, Đồng Tiểu Phàm ở nước ngoài, vào nam ra bắc như vậy rất cần được bảo hộ.
Đặc công cục Anh ninh Quốc gia thân thủ phi phàm, không giống người bình thường, bọn họ nhận nhiệm vụ đó Trương Nhất Phàm thấy rất yên tâm.
Tuy nhiên hắn lập tức nghĩ đến, Trịnh Kiếm Phong đến đây sẽ không đơn giản chỉ nói những lời này, hắn nhìn ra rõ ràng, vì thế hắn cười nói:
- Chú Trịnh, đừng vòng vo nữa, nói xem mục đích chú là gì?
Trịnh Kiếm Phong mỉm cười:
- Rốt cục tiểu tử ngươi cũng không kìm nổi
Ông ném điếu thuốc, Trương Nhất Phàm nói tiếp:
- Chẳng qua vì thấy chú quý trọng thời gian, nên cháu mới chần chừ hỏi.
Trịnh Kiếm Phong vui đùa nói:
- Nói như vậy là cháu rất nhàn à?
- Nhàn không nhàn, không thể nhìn bề ngoài đánh giá được đâu chú Trịnh.
Hai người trêu đùa nhau khiến không khí dễ chịu đi nhiều.
Trịnh Kiếm Phong đứng lên:
- Được rồi, chú cháu chúng ta thẳng thắn nói chuyện. Lần này chú đến đây là muốn hỏi cháu một chuyện, cháu không được giấu.
- Có phải chuyện giấu bản đồ không ạ? Trương Nhất Phàm hút điếu thuốc
Trịnh Kiếm Phong nhíu mày:
- Cháu biết rõ còn đùa chú sao? Hiện tại con thuyền đã tiến vào Nam Hải, ít ngày nữa là đến cảng Giang Hoài Cháu nên tiến hành đi chứ?
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Đáp án trong tay chú. Chú cố thủ Kim Sơn lại còn hỏi cháu.
Trịnh Kiếm Phong lấy trong hòm ra một tờ giấy A3, là bản nhạc quốc ca Ukraine, để trên bàn uống nước:
- Chú đã nghiên cứu kỹ lắm rồi, không phát hiện ra điểm gì lạ, không phải chỉ là bản quốc ca Ukraine sao? Chẳng lẽ còn có gì bí ẩn.
Trịnh Kiếm Phong nghĩ như vậy cũng đúng, bởi vì Trương Nhất Phàm đã nhắc nhở, ông ta chỉ có thể nhìn và suy đoán chứ không được dùng cách nào thử, đó là đồ độc nhất vô nhị, nếu chẳng may bị hỏng thì không thể khôi phục được.
Lúc đó Mã Tạp La nắm bắt được tâm lý này, không ai lại đem đồ quan trọng đi đốt hoặc ném vào nước. Là bảo bối nên sẽ được bảo vệ cẩn thận.
Trên thế giới này vì sao sẽ có cao quy? Bởi vì có thủ đoạn phụ trợ.
Thực ra Trương Nhất Phàm cũng không chắc chắn việc có thể khiến bảo bối hiện hình, nhưng hắn tin Mã Tạp La không đến nỗi lừa mình, ẩn giấu mô hình trong bản nhạc.
Thấy Trịnh Kiếm Phong quan sát cẩn thận như vậy, Trương Nhất Phàm nhấc chén nước hất vào tờ giấy.
- Ngươi….
Trịnh Kiếm Phong nóng giận, bản thân mình không quản xa xôi đến tỉnh Tương chính là gặp Trương Nhất Phàm để tìm ra bí mật. Không nghĩ rằng Trương Nhất Phàm lại hất chén nước lên bản nhạc. Trịnh Kiếm Phong đang muốn nổi nóng thì kỳ tích xuất hiện.
Nước trà thấm đến đâu một đường cong từ từ xuất hiện đến đó. Khi nước thấm hết tờ giấy thì một sơ đồ miêu tả chi tiết công đoạn lắp ráp máy móc hiện ra trước mặt hai người.
Đôi mày Trịnh Kiếm Phong lập tức giãn ra.