Trước đây ở Vĩnh Long y vốn là người ra lệnh và kẻ khác phải chấp hành nhưng bây giờ thực tế đã đảo ngược, người ta ra lệnh và y là kẻ phải chấp hành.Thực ra điều này cũng không có gì vì đây vốn là nhiệm vụ của Thành ủy và chính quyền thành phố. Và họ đã sớm phân rõ chức trách của mình ở từng vị trí.
Nói như vậy nhưng trong lòng Ô Dật Long vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác như lòng tự trọng bị xúc phạm nặng nề.
Người xưa nói quả không sai: người sống giành nhau một hơi thở, người chết tranh nhau một nén hương. Đó là điều tham lam tất yếu của con người. Sống chết vì hai chữ “sĩ diện”, không chịu thua dù chỉ một phân.
Sau khi tiếp đãi hai vị khách quan trọng của huyện Sơn Lam , Ô Dật Long liền rời khởi văn phòng và tìm một chỗ để sả hơi.
Trương Nhất Phàm vừa tan ca thì Chu Bân đến:
- Chào bí thư Trương.
- Chào anh Bân , dạo này anh vất vả quá. Ở đây có chút quà mọn, anh cầm về dùng.
Trương Nhất Phàm vừa nói vừa chỉ tay vào đống đồ đặt ở cạnh cửa, đó đều là đồ quý do chủ tịch Lã đưa tới.
Chu Bân cười nói:
- Tôi nào dám nhận. Người quân tử không thể nhận cái không thuộc về mình, dù rằng tôi không phải là quân tử nhưng cũng hiểu được đạo lý cơ bản này. Anh cứ giữ lại dùng, tôi giúp anh cũng là điều nên làm.
Trương Nhất Phàm thấy hắn không cần, trong lòng nghĩ rằng người này chắc hẳn chẳng thiếu thứ gì, lại một mình ở cái văn phòng này lo gì không có kẻ này kẻ nọ biếu xén.
Đang lo lắng không biết nên xử lý đống đồ này ra sao thì Đằng Phi bước vào:
- Bí thư Trương đã xong việc chưa?Lái xe Trần đến rồi.
Trương Nhất Phàm đáp:
- Vậy đi thôi!
Chu Bân đi phía sau, đem theo đống đồ đặc sản kia, đến mấy chục gói to nhỏ đủ loại chứ ít gì đâu. Hắn chửi thầm :
- Mẹ kiếp, sao không tặng sớm tý nữa, giờ mới đưa, muốn hành hạ mình đây mà.
Vừa lúc đó Đằng Phi đi tới:
- Chủ nhiệm Chu để tôi giúp ngài một tay!
- Ồ, cảm ơn thư ký Đằng.
Vừa đi Đằng Phi vừa khẽ hỏi :
- Em họ tôi vẫn khỏe chứ ạ?
Chu Bân hạ giọng :
- Cô ấy hiện rất tốt, anh không thấy em anh đẹp hơn trước sao? Làm giúp việc cho bí thư Trương mặc dù không mồm mép nhưng có năng lực, hơn nữa đã có tôi giúp đỡ ,vì vậy anh cứ yên tâm, không phải lo.
Đằng Phi vẫn còn muốn nói thêm nhưng Chu Bân đã giục :
- Nhanh lên, đừng để bí thư Trương đợi lâu .
Sau khi đặt đống đồ này vào cốp xe, Chu Bân khẽ cúi đầu nói :
- Bí thư Trương, tôi không tiễn nữa, mọi người về vui vẻ nhé.
Khi bí thư Trương gật đầu đồng ý và đi khỏi, Chu Bân lúc này mới đứng thẳng người chỉnh lại quần áo.Hắn vốn định mời bí thư Trương ăn cơm, nhưng thấy ông không có thời gian nên đành thôi.
Trương Nhất Phàm xuống xe, Đằng Phi và lái xe Trương tự động mang đồ lên gác.Vừa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn bay ra.Thấy em họ đang nấu ăn trong nhà, Đằng Phi có chút gì đó không thoải mái.
Anh và lái xe Trần đặt đồ xuống, Thôi Hồng Anh vội vàng đón lấy và cất vào trong phòng. Trương Nhất Phàm cầm bao thuốc từ phòng ngủ đi ra đưa cho ông Trần :
- Ông cầm lấy mà hút .
Ông Trần lần đầu vào nhà sếp, thấy Thôi Hồng Anh đang nấu cơm , thầm nghĩ :
- Người giúp việc của ông chủ thật trắng trẻo, xinh đẹp.
Ông ta cũng thấy ngại khi hút thuốc trong phòng, đang định ra ngoài thì Trương Nhất Phàm nói :
- Ông ra xe đợi tôi rồi đưa tôi đến khách sạn Vĩnh Long .
Đằng Phi đang mải nghĩ đến em gái mà không nhận ra ông Trần đang nháy mắt ra hiệu bảo gã cùng ra ngoài.Thế là ông ta đành một mình ra xe, vừa đi vừa nghĩ :
- Cái tên Đằng Phi này dại quá, cứ nhìn giúp việc của ông chủ như thế có ngày ông ấy biết được thì chỉ khổ thôi.
- Anh, sao anh vẫn chưa đi?
Thôi Hồng Anh thấy gã vẫn đứng đó thì liền giục, vì Chu Bân đã dặn cô rất kỹ rằng trước mặt bí thư Trương dù thế nào cũng không được tỏ ra thân mật với anh trai.
Đằng Phi ngước lên nhìn khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp của em họ thì trong lòng lại càng thấy khó chịu. Đang lúc dùng dằng chưa muốn đi thì Trương Nhất Phàm vừa thay quần áo đi ra nói:
- Tối nay tôi không ăn ở nhà, cô ăn một mình đi.
Rồi quay sang nói với Đằng Phi :
- Dạo này cậu cũng vất vả rồi, tối nay ở lại ăn cơm với em gái một bữa.
Trương Nhất Phàm vừa nói vừa sải bước xuống lầu.
Đằng Phi liền đuổi theo :
- Thưa ngài, tôi tiễn ngài .
Trương Nhất Phàm thừa biết Đằng Phi yêu người em họ này , liền đưa tay ra hiệu:
- Thôi được rồi, cậu ở lại ăn cơm đi , không cần tiễn nữa.
Nhìn dáng điệu của Trương Nhất Phàm, Đằng Phi lặng người, có phải hắn ta đã hiểu nhầm điểu gì hay là cố ý tác thành cho mình? gã quay sang nhìn em họ, tay đang bưng mâm cơm đặt xuống bàn, khi cô cúi xuống vô tình để lộ một phần ngực trắng ngần.
Chiếc áo nịt ngực màu đen còn mới với những đường ren hình hoa xinh xắn khiến Đằng Phi có cảm giác như máu đang sôi trào nóng ran khắp cơ thể. Chiếc áo ôm sát hai bầu ngực để lộ phần ngực trên trắng ngần , máu đàn ông trong người gã như muốn phun trào đốt cháy cơ thể.
Lúc này gã bị kích thích cực độ, chỉ muốn lao tới đè cô ấy xuống, ngay tại đây làm một đôi tình nhân Adam và Eva.
Nhiều năm nay gã vẫn luôn một lòng yêu Thôi Hồng Anh nhưng cô nhất quyết không đón nhận tình yêu của gã. Gã càng tận tình bao nhiêu thì cô lại càng trốn tránh.
Đằng Phi vẫn không sao hiểu được, trước kia gã tưởng cô đã có bạn trai nên không chấp nhận mình nhưng sau này phát hiện cô vốn không hề có người yêu.
Ngày còn ở đại học, cô vừa học vừa đi làm thêm tự lo cho cuộc sống của mình lại đóng góp một phần học phí cho các em.Trên đời này làm sao có thể tìm được người con gái thứ hai như cô ấy.
Ở quê hai người vốn là thanh mai trúc mã, được mọi người xem là một đôi tiên đồng ngọc nữ. Kiếp này nếu không lấy được cô ấy làm vợ, cuộc đời Đằng Phi không còn ý nghĩa gì nữa.
Thôi Hồng Anh ngẩng đầu định bảo Đằng Phi ra ăn cơm thì phát hiện ánh mắt như muốn nuốt chửng cô của gã. Cô cúi đầu nhìn cổ áo mình và thoáng hiểu ngay.
- Anh ......
Cô tức giận làm bát vỡ tung.
Gã vội lao tới giải thích.
Thôi Hồng Anh thở gấp vớ lấy túi lao một mạch ra ngoài không thèm ngoái đầu lại. Đằng Phi hốt hoảng:
- Này bà cô còn đống này làm sao đây ?
Nhìn Thôi Hồng Anh chạy ra ngoài, gã cũng vội vã đuổi theo:
- Hồng Anh nghe anh nói, nghe anh nói đã.
Bỏ mặc lời gã, cô chạy xuống lầu, qua cửa tòa nhà Thành ủy. Lúc này gã không dám kéo cô lại. Chỉ khi đến một đoạn khá xa gã mới chạy tới kéo tay cô:
- Hồng Anh hãy nghe anh giải thích.
- Có gì để giải thích chứ? Em thật không ngờ anh cũng là kẻ háo sắc như những người đàn ông khác.
Cô thật không ngờ người con trai đầy cao thượng và vĩ đại mà cô ngưỡng mộ bao lâu nay lại đi nhìn trộm ngực mình.
Chuyện này càng nghĩ càng thấy xấu xa.Thôi Hồng Anh tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng cảm giác như đang bốc hỏa.
- Hồng Anh, anh thực sự là không cố ý.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Hồng Anh , Đằng Phi vô cùng lo lắng.
- Hồi nãy, hồi nãy anh thật sự là không cố ý, với lại anh cũng chưa nhìn thấy gì hết.
Mặc kệ gã giải thích, cô vẫn cứ đi, khi nghe gã nói tới câu này cô liền dừng lại:
- Có thật như vậy không anh? Anh làm em quá thất vọng! Thật không thể ngờ được, anh cũng chẳng khác nào mấy kẻ giả danh quân tử.
- Tham lam, háo sắc , vô vị !
Thôi Hồng Anh tức giận vô cùng, lớn bằng từng này rồi mà lần đầu tiên bị nhìn trộm mà người ấy lại là người anh họ mà mình hằng kính trọng.Vòng một của phụ nữ có thể tùy tiện nhìn được sao? Không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này để lần sau lại tái phạm. Nghĩ vậy, cô liền giằng tay mình ra:
- Đừng có kéo em, giữa đường phố thế này anh không thấy mất mặt sao?
Nói rồi cô liền dứt tay gã ra tức giận bỏ đi.
- Hồng Anh !Hồng Anh!...
Gã đờ đẫn đến lặng người, làm sao tả xiết sự hối hận trong lòng gã lúc này.
Đồ đáng chết, cái đó có gì hay ho mà cứ chăm chăm nhìn vào. Em gái là người rất coi trọng danh tiết, lần này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội. Nghĩ vậy gã giơ tay tự tát mình một cái.
Kỳ thực vừa nãy nhìn ngực Hồng Anh qua cổ áo, chuyện này cũng không thể trách mình được, nếu đổi vào kẻ khác liệu có thể làm ngơ được sao.
Hơn nữa mình cũng không phải cố ý. Gã buồn bực vô cùng, một mình lững thững trên đường.
Dưới một cột đèn đường cách đó không xa, Hồng Anh đi ra từ sau một gốc cây, nhìn bộ dạng như người mất hồn của Đằng Phi, cô cắn môi nghĩ thầm :
- Anh họ, đừng trách em. Chúng ta thực sự không hợp nhau, chúc anh tìm được người con gái thích hợp với mình.