Lúc ở sân bay nhìn thấy Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu, bộ dạng phong trần của Đổng Tiểu Phàm khiến cho Trương Nhất Phàm cảm thấy đau lòng. Ba người gặp mặt, Trương Nhất Phàm tiến tới, hai người ôm nhau thân mật.
Đổng Tiểu Phàm rời Trương Nhất Phàm sau đó bước ra ôm chị gái. Sau đó ba người bước lên xe Mercedes Benz mà Hà Tiêu Tiêu chạy. Cùng lúc đó, Trương Nhất Phàm kinh ngạc phát hiện, phía sau Đổng Tiểu Phàm có hai cô gái mang đậm chất Trung Quốc đi theo.
Sau khi lên xe hắn mới hỏi, các cô ấy làm gì?
Đổng Tiểu Phàm cười một cách bí hiểm, các cô là quà mà ông tặng cho mình, bốn nam hai nữ, bốnthanh niên kia Đổng Tiểu Phàm phân bọn họ cho Hà Tiêu Tiêu và mẹ.
Thật ra buổi sáng hôm naytrong trang viên Trương Nhất Phàm có gặp hai vệ sĩ người Hoa, lúc ấy hắn rất kinh ngạc, còn nói chuyện với bọn họ vài câu. Nhưng từ trước đến giờ nhữngvệ sĩ này không bao giờ tiết lộthân phận của mình.
Lúc này, bọn họ đang ở phía sau xe.
Bọn họ đều là vệ sĩ từ Trung Nam Hải tới, mỗi người đều có thân thủ không tồi, tư thế oai hùng hiên ngang. Trương Nhất Phàm cười cười, hắn nhìn ra được mình còn từ đồn cảnh sát lập ra năm mươi mấy đặc công, xây dựng được một tổ chức tình báo nổi tiếng.
Trước mắt tổ chức này đang được phân phối đảm nhiệm dưới sự chỉ đạo của Liễu Hải và Đường Vũ.
Ông cụ coi trọng Đổng Tiểu Phàm như vậy vì sự phát triển của cô ở nước ngoài. Ông cụ nói, không nên xem nhẹ bất cứ không gian phát triển nào, mặc kệ là ai, chỉ cần anh ta chạm đúng thời cơ, tiền đồ sẽ khó mà đo lường.
Lúc trước dì Ngô từ Trung Quốc xa xôi tới New York, ai có thể ngờ mấy năm sau cô ta có thể phát triển một công ty khiến cho người ta phải chú ý tới? Iomega quật khởi, cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Cơ hội luôn ban cho những ai có sự chuẩn bị, dì Ngô có thể đứng vững tại nướcMỹ, tạo nên sự nghiệp oanh liệt, thành tựu vinh danh một đời, việc này cũngcó liên quan rất lớn với tính cách của bà ta.
Đổng Tiểu Phàm tuy rằng là người có người đi trước dẫn đường, sinh ra trong một nhà giàu mới nổi, nhưng cơ duyên của cô ta lại khác. Cô không phải là đại tiểu thư kiêu sa, tiêu tiền như nước lãng phí tiền tài của cha mẹ mà ngược lại dưới sự hợp tác giữa cô và Hà Tiêu Tiêu, khiến Iomega lại càng ngày càng phát triển, chính thức chen vào bảng xếp hạng các công ty xuyên quốc gia lớn của toàn cầu.
Trên thế giới một công ty lớn với hàng trăm tỷnhư vậy cũng hiếm. Thế giới lớn mạnh, lúc đó Trung Quốc cũng chưa phát triển, nhưng Iomega lại sớm dẫn đầu, xác định được địa vị bá chủ của bọn họ trong hội doanh nghiệp của người Hoa.
Nhìn thấy tiểu phú bà phong trần vất vả này, Trương Nhất Phàm không kiềm chế được kéo tay cô đi, Đổng Tiểu Phàm khẽ mỉm cười nói:
- Trong khoảng thời gian này chắc anh mệt lắm đúng không?
Tuy rằng không ở cùng Trương Nhất Phàm, nhưng cô luôn luôn chú ý đại họa lần này của đất nước. Rốt cuộc nhìn thấy mây mù tan hết, cả nước chìm trong một niềm vui hân hoan, lúc này cô mới cùng Hà Tiêu Tiêu hợp kế, để cho Trương Nhất Phàm tới nơi này nghỉ ngơi một chút, vui vẻ mà qua những ngày nghỉ phép.
Trương Nhất Phàm đâu có nghĩ đến, các cô ấy không ngờ phí một khoản tiền lớn đến vậy, ở nơi như Hawaii mà mua đứt một trang viên. Nơi này không còn nghi ngờ là nơi tốt nhất nghỉ ngơi qua ngày, Trương Nhất Phàm nghĩ về sau nếu có thời gian rảnh, hắn sẽ tới nơi này.
Sắp tới bữa trưa, Trương Nhất Phàm hỏi:
- Có phải nên đi ăn cơm trước rồi mới về?
Tuy trong trang viên có osin, đầu bếp, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn muốn tại nơi đất khách này, thử nghiệm một chút đặc sản nơi này.
Dĩ nhiên hai người sẽ không từ chối ý muốn của Trương Nhất Phàm, liền gật đầu, kêu lái xe chạy đến một nhà hàng nổi tiếng. Đây là nhà hàng ven biển, chim hót líu lo, phong cảnh hợp lòng người.
Ba người xuống xe, hai tuyệt thế giai nhân đi cạnh Trương Nhất Phàm, liền có chút kinh diễm làm người ta hâm mộ vô cùng. Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu tuy rằng đã qua tuổi ba mươi, nhưng bê ngoài các cô vẫn còn rất quyến rũ, lại mang vẻ đẹp dịu dàng, tự nhiên của người phụ nữ phương Đông, làm người ta xa xa phải chùn bước, những phụ nữ phương Đông xinh đẹp trời phú này vốn không nhiều. Thực ra, Hawaii là hải đảo du lịch xinh đẹp, hàng năm những nhân vật nổi tiếng đến đây cũng không hiếm thấy, nhưng hai người rõ ràng không có vẻ làm bộ làm tịch nhăn nhó, lại càng không nhau mày ỏn ẻn.
Bởi vì các cô từ trước luôn quen với việc tự đặt mình trong tư thế mạnh mẽ của một người đàn ông, không ỷ vào nhan sắc mà làm dáng.
Mà phía sau ba người, còn có bốn anh vệ sĩ cao ráo tuấn tú động lòng người. Bốn người bọn họ tuy rằng có vẻ mặt nghiêm túc, nhưng là dáng người và cả hơi thở phát ra của bọn họ, làm người ta tuyệt đối không dám khinh thường.
Mấy người còn chưa vào, một chiếc xe xa hoa Rolls-Royce chạy tới, dừng ở cách đó không xa. Trên xe bước xuống một đôi nam nữ, người thanh niên kia thật cao lớn, với bộ dạng một người phương Tây với cái mũi cao, thật sự là chưa thấy qua người nào khác có cái mũi như vậy. Người phụ nữ bên cạnh anh ta dường như là một nhân vật nổi tiếng của Châu âu, nhưng Trương Nhất Phàm lại không nhớ được, Hà Tiêu Tiêu liếc mắt liền nhận ra được người phụ nữ kia là một minh tinh điện ảnh.
Cô rất có tiếng trong nên điện ảnh quốc tếnhưng Trương Nhất Phàm lại thấy cô ta như con mèo nhỏ vậy, quấn quýt bên người phương Tây đó, rất thân thiết kéo tay người ta, có vẻ hơi chủ động.
Một đứa bé giữ cửa, hẳn là nhân viên tạp vụ, lập tức nghênh đón, dùng tiếng Anh nói vài câu, sau đó liền thấy cậu ta cong lưng, nhún nhường như vẻ quỳ gối, dẫn hai người vào nhà ăn ngoài trời.
Ba người Trương Nhất Phàm từ bên kia chậm rãi đi tới, hắn vừa đi vừa quan sát cảnh vật, thật là hợp lòng người. Trương Nhất Phàm còn nghĩ mình khi nào không làm việc nữa thì sẽ tìm một chỗ như vậy ở cùng các cô cũng là chuyện tốt.
Ngắm mặt trời mọc rồi lại lặn, thủy triều dâng lên, cũng không tiếc sự hưởng thụ của một đời người.
Lúc ba người vào nhà hàng, nhân viên tạp vụ vừa mới tiễn hai người kia, lại chào đón, dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện cùng ba người. Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm đều chưa kịp nói gì thì Hà Tiêu Tiêu đáp lời cậu ta.
.
Ai ngờ nhân viên tạp vụ đó nhìn thấy ba người liền bám theo nói:
- Tiên sinh, ngài là người Hàn Quốc sao?
Dĩ nhiên Trương Nhất Phàm nghe hiểu được tiếng Anh, hắn nghe nói như thế, có chút không hài lòng, liếc mắt một cái, không nói gì cả.
Nhân viên tạp vụ dẫn ba người tới một cái bàn tại đó, lại hỏi một câu:
- Tiên sinh, vậy ngài nhất định là người Nhật Bản rồi?
Nghe câu nói này, sắc mặt Trương Nhất Phàm liền thay đổi, hắn phát hiện tên này khá phiền phức, bố mày làm sao mà giống người Hàn Quốc, giống người Nhật Bản chứ? Vì thế hắn dùng tiếng Trung nói câu:
- Cút đi —— chúng tôi là người Trung Quốc!
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đột nhiên tức giận, sắc mặt của cậu ta hơi thay đổi, cậu ta làm ở trong này nhiều năm như vậy, tuy không biết hàm ý của câu nói này nhưng cũng biết đây là tiếng Trung.
Nghe nói ba người họ là người Trung Quốc, nét mặt của nhân viên tạp vụ lập tức liền thay đổi, hắn cầm cuốn thực đơn rời khỏi, trong ánh mắt có chút khinh thường.
Hà Tiêu Tiêu kêu vài tiếng gọi món ăn. Không ngờ cả mấy nhân viên tạp vụ khác cùng làm một chỗ đều giả vờ không để ý. Chỉ lo vội vàng tiếp đón những vị khách khác.
Người đàn ông phương Tây cao lớn bên cạnh nhìn thấy ba ngườiTrương Nhất Phàmliền vui vẻ cười. Anh ta thấy bộ dạng đó của Trương Nhất Phàm thì xem ra là con cháu nhà giàu cùng hai cô gái.
Lại nhìn hai cô gái kia, người này còn muốn đòi tính mệnh của người ta hơn hơn người kia. Anh ta liền đứng lên, đi về phía Trương Nhất Phàm dùng tiếng Anh nói:
- Tiên sinh, người Hoa dùng cơm ở bên kia.
Trương Nhất Phàm lấy làm lạ, vì sao người Hoa lại dùng cơm ở chỗ khác?
Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu cũng chưa từng tới nơi này bao giờ, bình thường các cô ăn cơm ở trong trang viên, có mình đầu bếpriêng. Hơn nữa đây là lần thứ hai các cô đến trang viên.
Đâu nghĩ tới sẽ có quy định như thế này?
Ba người kinh ngạc hướng về cổng bên kia, quả nhiên nhìn thấy mặt trên treo tấm biển nơi dùng cơm của người Hoa.
Thật là mất cảm tình, không ngờ còn có cái gọi là khu người Hoa và khu của người da trắng nữa?
Chẳng trách nhân viên tạp vụ vừa bước đến, liền hỏi không ngừng, hỏi hắn có phải người Hàn Quốc hay không, lại hỏi hắn có phải người Nhật Bản hay không, người Hàn Quốc và người Nhật Bản đều có thể ở trong này dùng cơm, mà người Trung Quốc thì không thể.
Sắc mặt Trương Nhất Phàm thay đổi, nhìn mặt tên i phương Tây đó, người thanh niên đó nói, đây là một nhà hàng của người Nhật Bản, thật có lỗi, ông ta rất thích người Hoa, cho nên phân chia khu chiêu đãi người Hoa riêng. Chuyên mời nhân viên tạp vụ người Hoa chiêu đãi người Hoa.
Sau đó, hắn liền mỉm cười, cười có chút khinh thường.
Trương Nhất Phàm có thể hiểu được ý trong lời nói này, hóa ra là một nhà hàng nhỏ của người Nhật Bản mở, ở đây có sự kì thị chủng tộc. Chuyên nịnh bợ người Mỹ trong nước nhưng châm chọc khiêu khích người Hoa. Bữa cơm này làm sao có thể nuốt trôi đây? Trương Nhất Phàm tiện hất chén đĩa.
Rầm —— chén đĩa trên bàn vỡ dưới mặt đất, mảnh vỡ bắn ra tung tóe.