Mọi người đều đã chuẩn bị xong xuôi, vừa đến phi trường không lâu, lúc đang chuẩn bị xuất phát, thì Trương Nhất Phàm liền nhất được điện thoại của Lưu Hiểu Hiên:
- Chủ tịch huyện Ôn chết rồi?
Chủ tịch huyện Ôn chết rồi ư? Làm sao có thể? Tối ngày hôm qua ông ta vẫn còn khỏe mà, đột nhiên làm sao có thể chết được?
Trương Nhất Phàm đờ đẫn, làm thế nào để cân nhắc cho thích hợp.
Chủ tịch huyện Ôn rốt cuộc là tự sát hay là bị giết? Nguyên nhân chết là gì? Hắn hỏi Lưu Hiểu Hiên, nhưng cô ta cũng không rõ, cô ta nói phía bên trại tạm giam vẫn chưa đưa ra lí do.
- Ôn Nhã đâu? Ôn Nhã cô ta hiện giờ đang ở đâu?
- Cô ấy đã khóc đến ngất đi, hiện giờ đang nằm ở giường bệnh tại bệnh viện.
Lưu Hiểu Hiên trả lời.
- Tôi biết rồi!
Trương Nhất Phàm cúp điện thoại, sắc mặt nặng nề.
Trương Kính Hiên ở xa nhìn thất nét mặt của con trai, cảm thấy có gì bất trắc, bèn đi lại hỏi một câu:
- Xảy ra chuyện gì à?
- Ôn Ngọc Lương chết rồi!
Trương Nhất Phàm nói một cách thản nhiên, tâm tình chợt trở nên hoài nghi, tuy rằng hắn và Ôn Ngọc Lương không có quan hệ gì, chỉ gặp nhau một chút ngày hôm qua, nhưng trong lòng hắn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Trong chuyện này lẽ nào có âm mưu gì to lớn ư? Nếu thật là như vậy, những người này đúng là cả gan làm bậy, rõ ràng là đem một người đường đường là chủ tịch huyện đến chỗ chết,
- Vậy con hãy quay trở lại đi, phía bên ông nội cha sẽ nói giúp con.
Trương Kính Hiên thân hiện là chủ tịch một tỉnh, tự biết trong đó chắc chắn có ẩn tình. Ở cái huyện Sa này, thực ngoài dự đoán của người ta. Trước đó ông ta cũng chỉ nghe nói các phe phái đấu đá nhau vô cùng gay gắt, nhưng không nghĩ nó lại loạn đến như vậy.
So sánh với thủ đô, bên nặng bên nhẹ, Chủ tịch tỉnh Trương tự nhiên cân nhắc. Trước mắt Trương Nhất Phàm đang đứng trước đầu ngọn sóng lớn, huyện Sa lại xảy ra chuyện như vậy, thôi thì cứ để hắn trở về sắp xếp cho ổn thỏa.
Quyết định của cha đúng là đối với Nhất Phàm không mưu mà hợp.
Hắn gật gật đầu,
- Cảm ơn ba!
Trương Kính Hiên đột nhiên nở một nụ cười, ôn hòa nói:
- Tự con hãy cẩn thận một chút!
Lúc này, mẹ và chị đã chạy tới:
- Nhất Phàm, sao con lại không đi nữa?
- Mẹ, phía bên huyện Sa có xảy ra chút chuyện, chắc là con không thể về thủ đô được. Hãy giúp con nói với ông vài câu.
Trương Nhất Phàm nở một nụ cười, thật tình phân trần.
- Huyện Sa là cái nơi nào chứ? Năm mới cũng không để cho người ta yên là sao. Kính Hiên, anh xem hay là điều thằng ba về đi!
Nghe được chuyện như thế, bà liền mơ hồ có chút gì đó bất an.
Anh rể, chị dâu bọn họ đều tiến đến:
- Nhất Phàm, vậy cậu phải cẩn thận một chút. Có chuyện gì liền gọi điện cho chúng tôi ngay!
Nhận được sự quan tâm của mọi người, Nhất Phàm trong lòng cảm thấy ấm áp vô hạn, hướng về phía mọi người mà vẫy vẫy tay:
- Thời gian không còn nhiều nữa, chúc mọi người lên đường thuận lợi.
Tại cửa vào của phi trường, Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm vẫy tay chào người nhà, nhìn theo bọn họ vào nơi kiểm tra an ninh. Hai người lại vẫy tay chào một lần nữa, mới lưu luyến cáo biệt mọi người.
- Tên khốn khiến, anh muốn về huyện Sa ư, em sẽ theo anh về.
Đồng Tiểu Phàm vừa lôi tay vừa nhìn hắn, hai con mắt chớp chớp, lời lẽ rất là thật.
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu:
- Bây giờ ở đó rất phức tạp, em ở lại tỉnh đi nhé!
- Không thể nào! Anh muốn để em ở trên tỉnh một mình à? Em không chịu.
Đồng Tiểu Phàm dậm dậm chân.
- Có phải là vẫn nhớ đến chuyện chưa hoàn thành tối qua không?
Nhất Phàm đùa giỡn Tiểu Phàm một chút, khiến cho cô ta có chút ngại ngùng. Mọi người ai mà chẳng có lần đầu tiên, hắn rõ ràng là đang tự cười hắn. Đáng ghét!
Đồng Tiểu Phàm dậm chân một cái:
- Không thèm để ý đến anh nữa.
- Tiểu phú bà à, tình hình bên kia rất không tốt, em tạm thời ở chỗ này đi. Hay là để anh gọi điện cho Hồ Lôi, em đến chỗ Băng Băng chơi vậy, được không?
- Anh không phải gọi, tự em gọi không được sao?
Đồng Tiểu Phàm rất tức giận, thật không dễ dàng gì để có thể ở bên hắn. Cái tên này rõ ràng là muốn được ở một mình. Nếu không phải là nghe thấy đoạn đối thoại giữa hắn và Trương Kính Hiên, Tiểu Phàm thật là hoài nghi hắn có nữ nhân khác bên ngoài.
Biết được cô đang tức, trước đây cũng thường có bộ dạng như thế này, Nhất Phàm liền trêu đùa cô:
- Chủ tịch huyện Ôn trước kia, tối ngày hôm qua đã chết rất bí hiểm tại phòng trại tạm giam. Ông ấy có liên quan đến một vụ án lớn về tranh chấp kinh tế. Việc này không thể sơ suất được, anh không nghĩ đi cùng là có nguyên nhân gì. Hãy tin anh, anh chỉ muốn tốt cho em!
Đồng Tiểu Phàm sao lại không rõ chứ. Cô liền tru môi lên:
- Cần anh phải nói sao? Chính là vì có nguy hiểm người ta mới cần theo anh thôi.
Trong lòng Trương Nhất Phàm cảm động, Tiểu Phàm thật là tốt, có điều chính hắn làm sao có thể cùng cô đi vào chỗ nguy hiểm được?
Đương lúc phi trường có nhiều người như vậy, Nhất Phàm không kìm lòng mình được liền ôm cô, rồi đột nhiên hôn cô.
Ư …Ư….
Đồng Tiểu Phàm hai mắt mở to, chống cự quyết liệt, có điều làm sao cô có sức mạnh như Nhất Phàm được? Chống cự một lúc, thì cô liền từ từ chấp nhận, hai con mắt trừng lên tựa như cầu cứu, thở phì phì nhìn hắn –tên khốn khiếp giữa ban ngày ban mặt, dám công khai hôn cô.
Lúc này, có một vài người ngoại quốc chạy lại, liên tục chụp ảnh, “răng rắc – răng rắc”. Âm thanh của máy ảnh dường như vang lên không ngớt.
Đồng Tiểu Phàm nôn nóng, tập trung tâm sức, mặc kệ, chụp thì chụp đi! Cô giơ hai tay lên, ôm lấy đầu của Nhất Phàm, chủ động hôn trả.
Ngày hôm sau, trên tờ báo của tỉnh xuất hiện tin nụ hôn nóng bỏng tại phi trường đẹp nhất một đôi tình nhân trẻ tuổi, mang đến nụ hôn ấm áp của mùa xuân giữa mùa đông lạnh giá của tỉnh.
Bọn họ đã dùng nụ hôn nóng bỏng làm trấn động phi trường, cũng như con mắt của chúng ta, nụ hôn đầy phấn khích, nụ hôn lãng mạn. Thế giới của chúng ta cần những điểm như vậy! tâm hồn của chúng ta cần những trấn động như vậy! Thiêu đốt, sưởi ấm toàn bộ mùa đông lạnh giá đi!
Nếu bạn yêu cô ấy, hãy dùng nụ hôn để chứng minh hành động của bạn.
Nếu bạn yêu cô ấy hãy dùng trái tim đang đập để cảm nhận sự khoái lạc của cô ấy.
Thế kỉ 21, như thế nào là một thanh niên cuộn trào nhiệt tình! Bạn còn đợi chờ điều gì nữa?
Từ sau ngày đó, tại phi trường những người yêu nhau trao nhau những nụ hôn ngày càng nhiều lên.
Thậm trí trong công viên, trung tâm thương mại, quảng trường tùy theo mà có thể nhìn thấy những nụ hôn nồng nhiệt của nam nữ thanh niên. Sau đó không ngờ có mấy nhà quảng cáo thương hiệu, trăm phương nghìn kế muốn tìm ra nữ chủ nhân của bức ảnh ấy, muốn mời Đổng Tiểu Phàm đi tiếp nhận quảng cáo, tuy nhiên đều bị cô từ chối.
Lúc đưa Đồng Tiểu Phàm đến chỗ Băng Băng xong, Trương Nhất Phàm liền chạy tới thành phố Đông Lâm vào buổi chiều.
Ở thành phố Đông Lâm, cửa chính của bệnh viện Nhân Dân, liền nhìn thấy Lưu Hiển Hiên đang mặc áo khoác đỏ lửa đứng ở đó.
- Ôn Nhã thế nào rồi?
Vừa gặp mặt Nhất Phàm đã hỏi một câu liên quan đến Ôn Nhã, Lưu Hiểu Hiên đột nhiên cảm thấy bản thân mình có thứ ghen tuông kì lạ.
Đặc biệt nhìn thấy bộ dạng quan tâm như vậy của Nhất Phàm, trong lòng cô liền có một chút gì đó chua xót.
- Đang ở trong bệnh viện, vừa chợp mắt.
Lưu Hiểu Hiên nhìn Nhất Phàm, thấy hắn càng ngày càng bình tĩnh, sức hấp dẫn của nam nhi, có lúc không nằm ở tuổi trẻ, càng không phải nằm ở khuôn mặt. Sức hấp dẫn của Nhất Phàm nằm ngay ở đôi lông mi đậm kia.
Lông mi của Trương Nhất Phàm rất đặc biệt, khiến cho Lưu Hiểu Hiên có thứ lưu luyến không cưỡng lại được. Cũng không hiểu từ lúc nào mà hình bóng của Trương Nhất Phàm đã khắc sâu vào trong tâm trí của cô.
Đây là loại tâm tư rất kì lạ và huyền diệu, mỗi cô gái đều có những bí mật tâm tư riêng, Lưu Hiểu Hiên rõ ràng là đang bắt đầu có cái thứ tâm tư này.
Nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên với bộ dạng đoan trang, gió mùa đông thổi bay mái tóc cô, một khuôn mặt mĩ miều với vẻ đau buồn. Xem ra cô đã vì chuyện của Ôn Nhã mà lo lắng. Trương Nhất Phàm kìm không nổi liền nhìn cô một cái. Rốt cuộc cô là một người người chủ trì nổi tiếng, nên phong độ khác hẳn với các cô gái khác.
Trước gió, áo choàng hơi hơi rộng mở, vòng eo mảnh khảnh và chân đẹp thon dài, khiến cho người ta rơi vào một dạng không gian mơ hồ vô hạn. Đôi chân trên chiếc giày đen, dẫm trên nền đá cẩm thạch, phát ra thanh âm đăng đăng, ngược lại có phần nghe rất êm tai.
Lưu Hiểu Hiên giống như một tiên nữ theo gió mà đến, vẻ đẹp rung rinh trong gió đông. Theo Lưu Hiểu Hiên vào phòng bệnh, Ôn Nhã không rõ lúc nào đã tỉnh rồi, hai mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ.
Thế giới của cô đã đắm chìm, đã sụp đổ, một chút yêu thương, quan tâm cuối cùng đều ở lúc thăm tù lần cuối cùng ngày hôm qua rồi, đã theo gió mà bay đi hết. Mẹ đi rồi, giờ ba cũng đi, để lại một mình cô cô độc ở thế giới này.
Ba má đều đi rồi, ta ở lại đây làm gì nữa? trong lòng Ôn Nhã tổn thương, nhưng cô không chịu khuất phục, cô nhất định phải tìm ra chân tướng sự việc. Là ai đã đem cha cô đến nhà giam, cô muốn kẻ đó cũng phải vào đó.
Tôi xin thề, nhất định phải báo thù!
Cùng lúc đó Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên đi vào, Ôn Nhã đột nhiên phát hỏa, cô cầm chiếc gối trên đầu giường, hung hăng quăng:
- Đi, đi ra ngoài, ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi…..
Xem tâm tình cô không tốt, bị kích động. Nhất Phàm liền lui ra.
Trái tim của Ôn Nhã lúc nãy hoàn toàn lạnh giá, giống như gió mùa đông vậy. Cô thậm chí còn có chút hận Nhất Phàm, hận chính bản thân cô. Tại sao cô lại đưa hắn đến thăm ba? Nếu không phải là Trương Nhất Phàm có lẽ ba cô đã không chết. Nếu không phải Trương Nhất Phàm thì có lẽ ông ấy vẫn còn sống trong trại tạm giam, dù sao thì cũng vẫn là còn sống.
Hiện giờ, cái gì cũng không còn.
Cô hận tên đàn ông này, cô hận tên ngụy quân tử này, chính hắn đã hại cô còn một mình trên thế gian này một chút yêu thương cuối cùng cũng không còn.
Hôm nay là đêm 30 tết, ai cũng một lòng một dạ hướng về gia đình. Vụ án Ôn Trường Phong này, phỏng chừng cũng đành phải gác lại một thời gian. Trương Nhất Phàm ra hành lang gọi một cuộc điện thoại cho Bí thư Phùng, phản ánh với ông ta chuyện đó.
Bí thư Phùng ngâm nga một hồi:
- Về việc này, tôi sẽ cho người xem xét.
Ngụ ý rằng ông ta cũng không muốn quản chuyện này, cũng không phải là chuyện phát sinh ở trong nhiệm kì. Quản nhiều chuyện như vậy để làm gì?
Bí thư Phùng dù sao cũng không phải là chú Đổng, cũng không phải người bên trong nội bộ. Trương Nhất Phàm suy xét hồi lâu, đánh bỏ đi ý định xin giúp đỡ từ phía thành ủy. Cúp điện thoại, hắn bèn ngồi trên ghế của hành lang, buồn bực rút điếu thuốc. Lưu Hiểu Hiên không biết từ đâu rút ra bật lửa, châm điếu cho hắn, an ủi nói:
- Ôn Nhã tâm tình không tốt, anh đừng trách cô ấy.
- Có thể là tôi đã hại chết Chủ tịch huyện Ôn.
Trương Nhất Phàm hít một hơi thuốc thật sâu, chậm rãi nói.
Có lẽ hôm qua không đi gặp Ôn Trường Phong, thì ông ta đã không chết rồi. Như vậy, rốt cuộc là Ôn Trường Phong tự sát hay là ai đã giết ông ta? Phía bên trại tam giam không hề có một sự giải thích gì.
Chính hắn lúc đầu chỉ muốn kích ông ta một chút, xem xem có thể tìm ra một chút manh mối gì đó từ miệng của ông ta? Không ngờ rằng buổi tối ngày hôm đó ông ta liền chết, Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy đau đầu, ẩn tình ở trong đó tự bản thân hắn làm sao biết được, ngược lại còn khiến Ôn Nhã đối với bản thân hắn mà nghi ngờ.
Theo như lời của Ôn Trường Phong hôm qua, ông ta còn có chứng cứ quan trọng ở trong tay, nhưng mà cái chứng cứ này nằm ở đâu?
- Đừng tự trách mình nữa, anh cũng chỉ là muốn giúp cô ấy, chỉ có điều cô ấy nhất thời nghĩ không ra, trách lầm anh, em tin anh là một người tốt.
Lưu Hiểu Hiên vẫn còn an ủi Nhất Phàm.
Cũng không biết vì sao cô lại có loại trực giác đó, Trương Nhất Phàm không phải loại người đó, mà vụ án của Ôn Trường Phong xảy ra trước, rồi hắn mới tới huyện Sa. Ôn Nhã này thật là tức giận hồ đồ, oan uổng cho người tốt.