Toàn bộ khu văn phòng tòa nhà chính phủ, tin đồn được truyền như mưa như gió. Chỉ cần để ý một chút thôi là có thể nghe thấy những người đàn bà lắm chuyện đang rì rầm bàn tán ở mọi chỗ.
- Ai da! Nghe nói Bao chủ tịch bị bệnh ung thư thấy, các cô biết không?
- Đúng rồi đúng rồi, một người tốt như thế, mới có năm mươi hai tuổi, làm sao có thể mắc căn bệnh này cơ chứ, lại còn là giai đoạn cuối nữa.
Nghe người này thở dài, cảm giác như có vẻ hận một nỗi không thể chết thay ông ta được vậy.
- Mọi người không biết đấy, Bao Chủ tịch bình thường là người rất dễ chịu, nhiều lúc nhìn thấy bọn tôi, ông ấy còn gật gật đầu chào mà. Ông trời đúng là không có mắt, người xấu thì không trừng trị, lại cứ nhằm vào người tốt.
- Chẳng lẽ cô không nghe nói sao? Người tốt thì mệnh ngắn nhưng tai họa thì di chứng ngàn năm!
- Nói thì nói như thế, nhưng ông trời đúng là nhiều lúc không có mắt mà, tại sao lại không trừng trị những kẻ xấu xa hung tợn như Diêm Vương sống kia?
- Cô thích chết hay sao, dám ăn nói như vậy, bé mồm thôi.
Một người quay qua cười xi xi với một cô gái khoảng hơn ba mươi tuổi đó, cô là người đã từng bị Quách Vạn Niên phê bình chửi mắng thậm tệ, mà đối tượng đang ám chỉ ở đây lại chính là Quách Vạn Niên.
…
Các cô này đang mồm năm miệng mười, túm tụm một chỗ bàn tán say sưa thì Đằng Phi từ bên ngoài đi qua, từ rất xa đã nghe thấy tiếng bàn tán líu ríu của các cô.
Đằng Phi ngày hôm qua vẫn còn cùng với Phó chủ tịch tỉnh Trương đi thăm Bao Dụ Dân, không thấy nói gì đến bệnh ung thư mà! Y liền vội về văn phòng, nhìn thấy lãnh đạo đang ngồi đọc tài liệu, y đi đến rót trà và nói:
- Nghe nói Bao Chủ tịch tỉnh bị ung thư rồi.
Trương Nhất Phàm cau mày nói:
- Anh nghe tin đồn nhảm ở đâu thế?
- Bên ngoài người ta đều nói như vậy. Bây giờ tất cả người của tòa Chính phủ đều biết việc này rồi.
Đằng Phi thầm nghĩ, hôm qua lúc đến viện thăm, bác sỹ còn nói không việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày là khỏi, hôm nay tại sao lại lan truyền tin đồn ung thư?
Trương Nhất Phàm cũng không tin, Bao Dụ Dân sao có thể bị ung thư được? Vì hắn biết bệnh tình thật sự của ông ấy, chỉ là tắc mạnh máu não nhẹ. Bệnh này thì nói tốt cũng không phải mà xấu cũng không phải.
Nếu ông trời thật sự muốn trừng phạt ông ấy thì dù là đang khỏe mạnh bình thường đấy, cũng có thể đi ngay trong chốc lát. Nhưng nếu phát hiện và điều trị sớm thì chưa chắc đã chết.
Nghe Đằng Phi nói vậy, hắn cũng không tỏ ra bận tâm, chỉ nói một câu:
- Lời đồn sẽ dừng lại ở người hiểu biết, đừng để bị cuốn theo nhưng lời đồn đại nhảm nhí đó.
Thật sự ở một nơi như thế này, có những lời không thể truyền bừa được.
Đằng Phi bị phê bình cho vài câu, rồi âm thầm vừa thè lưỡi vừa đi ra.
Vừa mới ra khỏi cửa thì nhận được điện thoại của Thôi Hồng Anh, Thôi Hồng Anh đến Tỉnh thành rồi, Đằng Phi trong điện thoại nói:
- Cô đến cổng tòa nhà Chính phủ đi, tôi sẽ mang chìa khóa xuống.
Lúc y đi xuống lầu, vẫn còn nghe thấy tiếng rì rầm khe khẽ của đám phụ nữ.
Có người nói:
- Bao Chủ tịch bị ung thư đấy, cô có biết không?
- Không thể nào, chị nghe ai nói vậy?
- Ay da, tất cả người trong tỉnh thành đều biết rồi mà cô vẫn còn u mê chưa hay biết sao?
…
Đằng Phi nghe xong liền lắc lắc đầu, ai mà thất đức như vậy, đặt điều một cách tàn bạo trắng trợn, dám nói Bao Dụ Dân bị ung thư. Mới hôm qua nhìn thấy ông ta vẫn còn rất ổn mà? Chẳng lẽ đúng thật là ung thư?
Như thế này nào phải là quan tâm người ta, rõ ràng là vui sướng trên nỗi đau của người khác, đục nước béo cò mà. Nếu như Bao Dụ Dân nghe thấy những lời này, trong lòng sẽ nghĩ thế nào?
Đằng Phi chạy xuống đến cổng đại viện chính phủ thì Thôi Hồng Anh đã đứng chờ sẵn ở đó rồi. Đằng Phi đưa cho cô chùm chìa khóa nói:
- Em cứ về phòng nghỉ ngơi đi, buổi trưa tự nấu cái gì đó ăn tạm, tối về anh sẽ đưa em đi dạo.
Thôi Hồng Anh gật gật đầu rồi nói:
- Trương Chủ tịch tỉnh có khỏe không? Anh giúp em gửi lời hỏi thăm anh ấy nhé.
Đằng Phi nói:
- Anh nào dám nói cho Trương chủ tịch biết là em đến.
Đằng Phi đúng thật là không dám nói việc Thôi Hồng Anh đến, nhưng Thôi Hồng Anh thì có suy nghĩ khác, khéo léo hơn y nhiều, cô cười duyên dáng nói:
- Nghe nói Chủ tịch tỉnh Trương vẫn ở có một mình, chi bằng chúng ta mua ít đồ ăn đến, buổi tối đến nhà Chủ tịch Trương nấu một bữa ăn, anh cũng có thể nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với lãnh đạo hơn.
Đằng Phi nghĩ như vậy cũng được, bèn gật gật đầu, rút ví ra hai trăm tệ nói:
- Vậy em đi mua đi.
Thôi Hồng Anh không cầm tiền, cô nói trong túi mình cũng có tiền rồi.
Đằng Phi nhìn cô định bước đi, còn có chút không yên tâm hỏi:
- Em có biết chỗ mua thực phẩm không?
- Ngốc quá, anh nghĩ em không biết hỏi hay sao!
Thôi Hồng Anh nhìn y cười, mặt Đằng Phi liền đỏ lên vì ngượng.
Vừa đúng lúc Trương Tuyết Phong lái xe từ đâu đó về, nhìn thấy Đằng Phi cùng với một cô gái đứng ở ngoài cổng nói chuyện liền nhấn còi, hạ nửa kính cửa xe xuống nói:
- Bạn gái của Thư ký Đằng đây à? Muốn đi đâu để tôi đưa đi.
Đằng Phi đang lo Thôi Hồng anh không biết đường, ở cái Tỉnh thành này không được an toàn cho lắm, nên hỏi Trương Tuyết Phong:
- Anh có rảnh không?
- Buổi sáng lãnh đạo không đi đâu, không việc gì, lên xe đi!
Trương Tuyết Phong là người rất rộng rãi thoải mái, đã biết đó là bạn gái của Đằng Phi, hai người lại cùng là phục vụ thân cận của lãnh đạo, thì mối quan hệ này càng nên chăm sóc tốt.
Đằng Phi lúc này mới nói với Thôi Hồng Anh:
- Anh này là Trương Tuyết Phong, em cứ đi cùng với anh ấy nhé.
Nói đoạn y dúi vào tay Thôi Hồng Anh hai trăm tệ. Sau khi nhìn hai người đi khỏi, lúc này Đằng Phi mới quay trở lại văn phòng.
- Đằng Phi, Đằng Phi!
Vừa mới về đến nơi thì Đằng Phi đã nghe thấy lãnh đạo ở trong văn phòng gọi tên mình, y liền bước vội vào hỏi:
- Trương chủ tịch, có việc gì cần căn dặn?
Trương Nhất Phàm nhìn thấy Đằng Phi đang thở hổn hển thấy lạ bèn hỏi:
- Anh làm cái gì mà thở hổn hển vậy?
Đằng Phi cười ngượng nói:
- Tôi đi rửa tay.
Trương Nhất Phàm đứng lên nói:
- Chuẩn bị đi, chúng ta đến khu kinh tế mới.
Nguy rồi, Trương Tuyết Phong còn đang chở Thôi Hồng Anh đi chợ. Đằng Phi lo lắng nói:
- Để tôi gọi báo cho Tuyết Phong.
Trương Nhất Phàm thấy lạ hỏi:
- Anh ta không ở nhà sao?
- Cái này, cái này…
Đằng Phi băn khoăn do dự, cũng không dám nói rõ. Trương Nhất Phàm cảm thấy Đằng Phi hôm nay có chút khác thường, liền trừng mắt nhìn y một cái. Lúc này Đằng Phi đành phải nói thật:
- Hồng Anh mới đến, tôi nhờ Tuyết Phong chở cô ấy một lúc.
Hóa ra chỉ là chút việc nhỏ, Trương Nhất Phàm cười. Dù nói thế nào thì Thôi Hồng Anh cũng là “bảo mẫu” cho mình bao lâu nay. Đằng Phi có lợi dụng lái xe làm giúp chút việc riêng thì cũng chẳng có gì to tát. Cho nên Trương Nhất Phàm cũng không tránh Đằng Phi tội tự ý nữa.
Hắn thậm chí còn rất rộng lượng nói:
- Ồ, hóa ra là tiểu Thôi đến à, vậy cậu phải giữ cô ấy ở lại vài ngày, tối nay tôi mời cơm, gọi cả tiểu Trương nữa, cùng đến Tương thủy nhân gia ăn cơm.
Đằng Phi cắn cắn môi nói:
- Hồng Anh biết Trương chủ tịch ngài vẫn ở một mình, nên cô ấy muốn tối nay mang ít đồ đến nhà ngài làm cơm, coi như là để cảm tạ ơn chiếu cố của ngài đối với chúng tôi bấy lâu nay.
Nhưng sợ Trương Nhất Phàm phật ý, y lại nói:
- Cô ấy hiếm lắm mới có cơ hội đến một lần, cho nên muốn tự mình nấu cho ngài một bữa. Nhưng nếu ngài thấy không tiện thì để tôi gọi điện cho cô ấy.
Thôi Hồng Anh đúng là người trọng tình nghĩa, biết mang ơn trả ơn. Trương Nhất Phàm khoát tay nói:
- Thế cũng được, vậy cứ để cô ấy làm cơm đi! Mua nhiều một chút, tối nay bốn người chúng ta cùng ăn.
Trương Nhất Phàm cười đưa chìa khóa nhà cho Đằng Phi.
- Thông báo cho Tằng thị trưởng, hai chúng ta đến khu kinh tế mới trước.
Tiến độ công trình nhà máy chế tạo ô tô Hoa Phong vẫn do Tằng thị trưởng trực tiếp theo dõi. Một hạng mục lớn như thế mà chính thức nằm lại ở tỉnh tương, đối với Tằng thị trưởng mà nói thì đây đúng là một chính tích lớn. Kiểu đầu tư như thế này thì thật sự là lợi ích thu được không chỉ có một.
Lại là hạng mục đầu tư do Phó chủ tịch tỉnh Trương đích thân tiếp nhận, Tằng thị trường nào dám vô tâm kinh suất?
Năm trước vốn đã định mời Chủ tịch Trương đến thị sát công việc, nhưng Trương Nhất Phàm cứ bận suốt không có thời gian. May là năm sau, cuối cùng Trương Nhất Phàm cũng dành ra được một buổi sáng, chuẩn bị đến khu kinh tế mới để thăm quan, thị sát xí nghiệp ô tô có vốn đầu tư nước ngoài lớn nhất tỉnh Tương này.
Lẽ ra đội Tằng thị trưởng định trực tiếp đến đón, nhưng Trương Nhất Phàm nói như vậy phiền toái quá, tự mình đi cũng được.
Trương Tuyết Phong cũng không ngờ Trương chủ tịch hành sự lại nhanh như thiên mã bay trên trời vậy. Sự dời lịch bất ngờ này khiến trong lòng anh ta cảm thấy rất áy náy. Anh ta thật ra đã xem kỹ lịch trình công việc mới quyết định đưa Thôi Hồng Anh đi chợ, chẳng ngờ đâu Trương chủ tịch lại đem việc của buổi chiều ra giải quyết ngay trong buổi sáng.
Ngay tại thời điểm Trương Nhất Phàm và thư ký Đằng đến khu kinh tế mới thị sát công việc thì Thẩm Hồng Quốc và Lý Thiên Trụ đã ngồi trên máy bay chuyến 9 giờ sáng để trở về tỉnh Tương.
Khi hai người vừa xuống máy bay thì đã nghe thấy tin đồn Bao Dụ Dân bị ung thư.
Bao Dụ Dân làm sao mà đã bị ung thư rồi? Chuyện này quá vô lý! Lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh mỗi năm, thậm chí mỗi quý đều có kiểm tra sức khỏe, nếu có bệnh ung thư thì phải phát hiện ra từ sớm rồi, tại sao có thể chờ đến giai đoạn cuối mới phát hiện được?
Lý Thiên Trụ cảm thấy tin đồn này không đáng tin, Thẩm Hồng Quốc cũng thấy rất kỳ quái.
Sau khi trở về văn phòng, Thẩm Hồng Quốc đích thân đi thăm Bao Dụ Dân, còn Lý Thiên Trụ lại sai Châu Anh Văn đi đại diện cho mình. Khi Châu Anh Văn trở về báo cáo, Bao Dụ Dân không phải mắc ung thư mà mắc một loại bệnh là tắc mạch máu não nhẹ. Người bị mắc bệnh này đều là do bệnh cao huyết áp, đường huyết cao gây nên. Bao Dụ Dân từ lâu đã phát hiện có bệnh cao huyết áp rồi, do đó việc mắc bệnh này cũng không phải là điều lạ.
Mà trong bệnh viện cơ bản cũng không có ai nói rằng Bao Dụ Dân bị bệnh ung thư.
Lý Thiên Trụ cảm thấy rất khó hiểu, nghe Châu Anh Văn nói lời đồn Bao Dụ Dân bị ung thư đã lan đi một cách nhanh chóng và sinh động như thật vậy. Bây giờ tất cả mọi người trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đều biết việc này.
Lý Thiên Trụ lập tức ý thức ra được đây là hiện tượng rất không tốt, có người đang cố ý gây bão gió, làm nhiễu loạn tầm nhìn.
Khi Bao Dụ Dân đổ xuống, thì ai là người được lợi?
Trương Nhất Phàm!!!
Lý Thiên Trụ nghĩ, Trương Nhất Phàm không đến nỗi hành động nông nổi như vậy chứ? Đây phải nói là một thủ đoạn quá đê hèn.
Nghe Chu Anh Văn nói, tin đồn này bắt nguồn từ chính tòa chính phủ mà ra.
Lý Thiên Trụ phất tay:
- Gọi Lý Hồng đến đây.
Lý Hồng sáng nay cũng đã nghe thấy tin đồn, nói về việc Bao Dụ Dân bị mắc bệnh ung thư, nhưng cô hoàn toàn không tin. Lý Hồng là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật, cô không đi thăm Bao Dụ Dân, nhưng cô tin Bao Dụ Dân tuyệt đối không phải là mắc bệnh ung thư.
Những chuyện đuổi gió bắt bóng vô căn cứ thế này, cô chẳng thèm quan tâm.
Có thể thấy rõ ràng, một chút kỹ sảo cũng không có, dựng lên một chuyện vô nghĩa như thế này để làm gì?
Nhưng khi Lâm Đông Hải vào văn phòng của cô, nói về chuyện này, Lý Hồng lúc này mới nghĩ, đúng rồi! Có người cố tình dựng chuyện, tung tin làm mưa làm gió khắp thành nói Bao Dụ Dân mắc bệnh ung thư.
Làm như vậy sẽ gây ra một cuộc chiến ngầm giữa các đại thần, họ sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để giành lấy cái vị trí Phó Chủ tịch thường vụ Tỉnh. Mặc dù kế này không cao, nhưng nếu cẩn thận xem xét thì đây lại là cách hiệu quả và đơn giản nhất.
Nhưng người đó là ai?
Lý Hồng cũng nghĩ tới Trương Nhất Phàm, nhưng không thể nào! Chuyện vô nghĩa ti tiện như thế mà cũng làm được thì quá không giống với bản chất con người của hắn rồi.
Thế nhưng mũi tên lại chỉ đúng vào Trương Nhất Phàm, bởi vì Lý Hồng nghe nói có một sự trùng hợp là tin đồn được truyền đi tứ phương chỉ ngay sau khi Trương Nhất Phàm đến bệnh viện thăm Bao Dụ Dân.
Thời điểm Lý Hồng bước vào văn phòng của Lý Thiên Trụ, Châu Anh Văn cũng vừa đi điều tra về, thật sự đúng là tin đồn lan ra từ lầu chính phủ. Lý Thiên Trụ hỏi Lý Hồng:
- Mấy hôm nay cô có nghe tin đồn gì không? Rốt cuộc là ai đang bày ra cái trò này?
Lý Hồng nói:
- Nghe nói là tin được truyền đi từ tòa nhà chính phủ, những người đi thăm Bao Dụ Dân thời gian đó chỉ có Quách Vạn Niên, Trương Nhất Phàm, Tống Minh Triều và Sở Dụ vài người bọn họ thôi.
Trong mấy người này, có vẻ như chỉ có Trương Nhất Phàm là mong muốn Bao Dụ Dân đổ nhất, bởi vì gần đây sức kêu gọi của hắn khá tốt, vừa mới nhậm chức đã liên tiếp lập nhiều chính tích lớn. Con người này thật sự có một khí thế mạnh mẽ để tiến lên chức Phó thường vụ Chủ tịch tỉnh. Lẽ nào đúng là hắn??
Lý Thiên Trụ thở dài:
- Đúng là “nhân tâm bất cổ” à!