Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khi Tiền Trình đang mưu tính đường rút lui, tối hôm ấy Trương Nhất Phàm đã gọi điện cho Lý Hồng.

Lúc này, Lý Hồng đã lấy lại tinh thần sau nỗi đau mất cha, quay về lại vẻ lạnh lùng như xưa. Trương Nhất Phàm thường xuyên quan tâm đến Lý Hồng thông qua Lâm Uyên.

Rốt cuộc cũng có việc cần đến Lý Hồng, chắc chắn rằng đây là lúc tâm trạng Lý Hồng đang vui vẻ, hắn liền gọi điện qua đó.

Nhìn thấy điện thoại của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng cố tình không bắt máy, nắm chặt hai tay, ngồi trên ghế xa-lông nhìn điện thoại đổ chuông không ngừng.

Lần gọi đầu tiên thất bại, Trương Nhất Phàm ngồi buồn bã ở nhà, Lý Hồng đang làm trò gì vậy? Gần đây luôn không nghe điện thoại, là cố tình không nghe hay là không mang theo di động?

Số hắn gọi là số điện thoại riêng của Lý Hồng, lần này sau khi thông qua Lâm Uyên, Trương Nhất Phàm mới đến tìm Lý Hồng. Vì thế hắn lần thứ hai gọi cho số điện thoại khác của Lý Hồng .

Lý Hồng cười nhạt một lúc, cuối cùng cũngnhận điện thoại, vẫn lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì sao?

Hả?

Dường như Trương Nhất Phàm lại nhìn thấy Lý Hồng của lần đầu tiên gặp mặt, giọng của cô mãi mãi lạnh lùng như vậy, giống như cả thế giới này đều có thù oán với cô vậy.

Ngay lúc đó, ánh mắt của Lý Hồng đầy vẻ thù địch, giọng của cô lạnh lùng vô tình, cả người toát ra một vẻ lạnh toát như bức tượng đúc từ nghìn năm, tạo khoảng cách nghìn dặm xa xôi.

Trương Nhất Phàm vốn tưởng rằng, sau khi trải qua cuộc nói chuyện giữa hai người ở bên bờ sông của Tỉnh thành, Lý Hồng hẳn sẽ trở nên dịu dàng hơn một chút. Ai mà ngờ ngược lại càng ngày càng lạnh lùng như băng. Trong điện thoại Tần Xuyên cũng có nói, gần đây Lý Hồng càng trở nên vô tình hơn trước kia, nói một là một, rất nhiều người thầm gọi cô là người đẹp băng giá, Chủ tịch thành phố lạnh lùng.

Có người nói cô nên họ Lãnh, chứ không nên lấy họ Lý, vì chuyện mà cô đã quyết định căn bản là không có lý lẽ gì nói được.

Trương Nhất Phàm suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nói:
- Sao điện thoại của cô luôn không có người nghe máy vậy?

Giọng điệu của Lý hồng vẫn không có một chút tình cảm nào:
- Cái điện thoại đó không dùng nữa rồi,
Nói xong, cũng hỏi rốt cuộc Trương Nhất Phàm có việc gì mà tìm mình. Thật ra, cái điện thoại đó nằm trên bàn trà.

Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi có một số chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.

Lúc này, hắn cảm thấy không thích hợp nói bất kì lời đùa giỡn nào với Lý Hồng, cũng không thích hợp để lôi kéo tình cảm. Vì thế hắn liền trực tiếp nói thẳng vào mục đích của mình, không ngờ Lý Hồng vẫn lạnh lùng mà nói:
- Chuyện gì? Nói đi!

Lại là một câu nói lạnh như băng, Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực. Tâm tư của người phụ nữ này thật khó mà nắm bắt được, buổi chiều mình mới nghe Lâm Uyên nói tâm trạng của cô ấy đã khá lên, tại sao vừa đến tối đã không bình thường như vậy rồi?

Nhưng mà mỗi tháng phụ nữ đều có mấy ngày không được thoải mái, điều này có thể hiểu được.

Vốn dĩ Trương Nhất Phàm có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ, lần này bị giọng điệu lạnh lùng như vậy của Lý hồng khiến hắn phải ngượng ngùng mở lời. Lời nói ngầm phía sau thái độ này của Lý Hồng chính là chúng ta thân lắm hay sao?

Trương Nhất Phàm thầm thở dài một cái:
- Hình như tâm trạng cô không tốt, vậy thôi đi, cô ngủ sớm đi!
Sau đó hắn gác máy, ngồi trên ghế xa-lông suy nghĩ, mình vẫn nên đi tìm Thẩm Hoành Quốc vậy.

Rốt cuộc Thẩm Hoành Quốc sẽ giúp mình hay không, trong lòng Trương Nhất Phàm thiếu tự tin. Vì lúc trước Thẩm lão gia đã từng nói, không cho phép bất cứ người nào nhúng tay vào tất cả những việc ở Vĩnh Lâm của Trương Nhất Phàm.

Có bản lĩnh thì một mình hắn tự nhảy qua, không có bản lĩnh thì cả đời cứ ở Vĩnh Lâm là được rồi.

Đây là cố ý gây cho hắn áp lực, cũng là sự trừng phát danh cho tên tiểu tử phong lưu này.

Chuyện này nếu thông qua Lý Hồng mà triển khai được, Trương Nhất Phàm cảm thấy chuyện này cũng được bảo đảm nhiều hơn.

Thật ra, Trương Nhất Phàm nào biết rằng, lúc này Lý Hồng đang cười thầm. Cái tên Trương Nhất Phàm đáng chết này, lần trước nói anh gọi thêm một lần, anh vẫn không gọi, không kiên nhẫn như vậy, hại tôi không biết phải nói với người ta như thế nào.

Phụ nữ bị tổn thương luôn cần an ủi, Lý Hồng cũng cần quan tâm như vậy, chỉ có điều bình thường cô luôn tỏ ra lạnh lùng, không ai dám tùy tiện tiếp cận cô mà thôi. Bởi vậy ngay đến một người để nói chuyện Lý Hồng cũng không có, mà trong lòng Lý Hồng chỉ thừa nhận Trương Nhất Phàm là bạn.

Về việc vì sao, không có lý do, cũng có thể là bắt đầu từ lúc trong quán rượu ở Bắc Kinh, cũng có thể là từ khi cô nhìn thấy những nỗ lực trong tất cả công việc ở Song Giang của Trương Nhất Phàm. Càng có thể là từ khi cô nhào vào lòng Trương Nhất Phàm mà khóc nức nở, cô cho rằng Trương Nhất Phàm là một người đàn ông có thể đáng tin và dựa vào được.

Giữa bạn bè chính là cần sự thẳng thắn vô tư như vậy.

Khi cô yếu đuối nhất Trương Nhất Phàm đã không thừa nước đục thả câu, càng khiến cho Lý Hồng có cảm xúc thật sự.

Nhìn Trương Nhất Phàm gác máy, lúc ấy cô lại nghĩ, da mặt tên này đúng là không đủ dày mà.

Nói thêm nữa, mình sẽ không kìm được mà muốn hỏi hắn. Vô tình không nhận ra mình đang có ý muốn làm nũng với Trương Nhất Phàm. Đối với Lý Hồng mà nói, tuyệt đối là một cách xử sự không bình thường.

Cô nghĩ một hồi, chủ động gọi lại cho Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy số điện thoại của Lý Hồng, hắn do dự một lúc rồi mới bắt máy.

Lý Hồng lại không nói gì, Trương Nhất Phàm nghe thấy tiếng nhạc rất nhỏ trong phòng cô, cũng không biết cô đang làm cái trò gì, hắn hỏi:
- Chưa ngủ sao? Sao không nói gì rồi?

Lý Hồng nói:
- Không phải anh có chuyện muốn tìm tôi sao? Sao lại muốn tôi nói?



Trương Nhất Phàm bị cô mỉa mai một hồi, không biết nói gì.

May mà hắn hiểu được đạo lý này, phụ nữ mãi mãi là động vật không nói đạo lý nhất trên thế giới, tính tình lạnh như băng của Lý Hồng thì lại càng như vậy.

Hắn ngẫm nghĩ một hồi, tìm một lý do rất tốt.

- Hình như sắp đến sinh nhật của Chủ tịch tỉnh Lý rồi phải không?

Lý Hồng đáp:
- Còn bốn ngày nữa.

- Đến lúc đó cùng đi thăm hỏi một chút nha! Tôi đãi khách.
Trương Nhất Phàm nói.

- Không có rượu ngon, không có tiệc vui, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi!
Lý Hồng vẫn thẳng thắn như vậy, khiến cho Trương Nhất Phàm rất ngượng ngùng.

Hắn thở dài một cái thật dài:
- Ván cờ này tôi chơi có chút mệt, muốn tìm người giải vây. Dù sao người trong cuộc thường mê muội, người ngoài cuộc thì rõ hơn.

- Cần tôi làm việc gì?
Gần đây Lý Hồng cũng có nghe những tin tức có liên quan đến Vĩnh Lâm, tốt có xấu cũng có . Những người trước kia đều nói Vĩnh Lâm là một vùng đất dã man, không ai dám đụng vào, không ngờ Trương Nhất Phàm lại chạm phải tổ ong vò vẽ này.

Trước đây cũng thường quan tâm đến những tin tức về Vĩnh Lâm được đưa tin trên truyền hình và báo chí , một năm trở lại đây, thật sự Vĩnh Lâm thay đổi rất lớn. Tuy không thể so bì với một thành phố lớn như Song Giang, nhưng việc xóa đói giảm nghèo trong năm tới thì rất có khả năng.

Trương Nhất Phàm có nhắc tới bốn mục tiêu lớn trong cuộc họp, khi sắp thực hiện, hắn đột nhiên nhắc tới phải có người giúp hắn dẹp yên đám người này, Lý Hồng liền cảm thấy Vĩnh Lâm sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Chuyện của chốn quan trường, luôn dây dưa không sao cho hết, một chút lợi lộc nho nhỏ, hay một câu không hợp ý đều có thể gây nên một trận đối đầu quyết liệt? Gần đây Lý Hồng bận việc nắm bắt thu hút vốn đầu tư, không để ý nhiều đến việc này của Trương Nhất Phàm.

Nghe giọng điệu của Trương Nhất Phàm, dường như có chút phiền muộn, cô lại hỏi thêm một câu:
- Có phải có người ra ngoài gây chuyện không?

Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi hy vọng cấp trên có thể điều Ô Dật Long đi, rắn không có đầu không được, tôi phải xem bọn họ giãy dụa như thế nào.

Lý Hồng hiểu rồi, nói một câu:
- Anh thật nham hiểm!

Điều Ô Dật Long đi, Trương Nhất Phàm không có quyền hạn này, hắn chỉ có thể yêu cầu cấp trên. Nếu như có Lý Hồng giúp đỡ, nói và câu với Lý Thiên Trụ, nói không chừng có thể tạo được hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.

Câu nói này của Lý Hồng khiến Trương Nhất Phàm dở khóc dở cười.

Đây không phải nham hiểm, mà là một thủ đoạn không thể thiếu được, hắn đã hoàn toàn nắm rõ tình hình ở Vĩnh Lâm, tranh thủ trong cuối năm nay phải dọn dẹp bọn người kia cho sạch, năm sau mình mới có thể thi triển quyền cước được.

Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi cũng không còn cách nào khác, không làm cho Ô Dật Long bị điều đi, không thể trấn áp được lũ bò quỷ rắn thần này. Càng không thể bắt giam bỏ tù hết toàn bộ bọn họ? Dù sao thì đó cũng là hạ sách.

Lý Hồng im lặng một lúc, rất lâu sau mới nói:
- Thật ra, anh đi Vĩnh Lâm cũng là một nước cờ sai, chỉ cần ở lại Song Giang, mấy năm sau khi tiến vào cấp Tỉnh, hoàn toàn là chuyện có thể có thể xảy ra. Chẳng lẽ trong chuyện này có chuyện gì mờ ám?

Trương Nhất Phàm cười khổ nói:
- Cô đừng cười tôi, mọi người đều giống nhau cả, những cán bộ như chúng ta chính là một cục gạch, nơi nào cần thì chuyển đến nơi đó, chẳng phải cô cũng bị chuyển đến Song Giang hay sao? Nghĩ đến lúc trước, cô ở Bắc Kinh không phải tốt hơn sao?

Lý Hồng nói:
- Tôi đến Song Giang hoàn toàn là ban tặng cho anh! Nhưng mà cũng tốt, cũng xem như chứng minh được một việc.
Cô nói chính là chuyện cấp trên khảo sát Trương Nhất Phàm, trong vấn đề về Trương Nhất Phàm, Lý Hồng đã công bằng làm một báo cáo, cấp trên cứ dựa vào đó mà có cách nhìn về Trương Nhất Phàm.

Hai người nói chuyện một lúc, Lý Hồng thở dài một cái:
- Vậy đi, phen này tôi giúp anh, nhưng mà, tôi luôn cảm thấy mình như đồng lõa của người nào đó!

Trương Nhất Phàm:
- #¥¥%... ... ..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK