Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu dễ dàng thuyết phục như vậy thì đã không còn là Lý Hồng nữa rồi. Trương Nhất Phàm xem đi xem lại đoạn truyện truyền thuyết Lý Hồng gửi cho.

Nữ Nhi Quốc thật sự ra đời như vậy ư? Khả năng nối dõi tông đường của họ thật sự do thần linh ban tặng ư? Nếu thật như thế, vậy bọn họ chẳng phải dạng đồng tính ái nam ái nữ sao?

Nghĩ đến đây, Trương Nhất Phàm chợt rùng mình. “Đi ngủ thôi!”

Xem ra muốn Lý Hồng chịu khuất phục, chỉ còn cách dùng phương châm ba chữ “人 个 八”của tên Hồ Lôi kia. Phải khiến cô ta lĩnh hội sâu sắc sự kì diệu của phương châm này mới có thể tháo gỡ vướng mắc trong lòng cô ta. (人: chỉ hai chân đang khép của một cô gái, 个: có một vật đưa vào giữa hai chân đó, 八: hai chân đó bị mở ra)

Ngày mồng 1 các học viên chính thức nhập học.

Hôm nay không có tiết học, nhà trường chỉ tổ chức buổi lễ khai giảng để mọi người làm quen với nhau.

Trong buổi lễ ngày hôm nay, Phó Viện trưởng Học viện Hành chính Quốc gia cũng đến tham dự và phát biểu.

- Các bạn học viên thân mến, hôm nay tôi rất vui vì có thể gặp các bạn tại đây. Các bạn ngồi đây đều là những cán bộ thanh niên ưu tú nhất đến từ các tỉnh trên cả nước. Trong buổi lễ ngày hôm nay, tôi muốn đặt ra một câu hỏi, tại sao Đảng và Nhà nước lại phải tổ chức khóa bồi dưỡng này, tại sao phải mở lớp đào tạo các cán bộ trẻ tuổi? Chính là để tạo cơ hội học tập, bồi dưỡng trong thời gian khá dài cho những cán bộ trẻ tuổi như các bạn, qua đó phát triển những kinh nghiệm thực tiễn có được thành nhận thức lý tính, phát triển toàn diện các tố chất và năng lực hành chính, nhờ vậy giúp cho các cán bộ trẻ tuổi có năng lực có thể trưởng thành hơn.

Một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên, Phó Viện trưởng liền khoát tay.
- Chính vì các bạn đều là những người trẻ tuổi, nên vì mục tiêu của bản thân, vì sự nghiệp của Đảng, vì quần chúng nhân dân, trên cương vị công tác của mình, các bạn hãy gắng sức chạy thật bền bỉ trên con đường dài này. Tôi tin rằng, có những lúc mọi người cũng sẽ cảm thấy hoang mang trước những mâu thuẫn nảy sinh trong quá trình phát triển kinh tế, xã hội; cũng có lúc cảm thấy mờ mịt khi giải quyết những vấn đề cụ thể liên quan đến sự phát triển, cải cách, ổn định. Mọi người đã gặp phải tình huống này chưa?

- Rồi ạ!
Mọi người lớn tiếng đáp lại, Phó Viện trưởng rất hài lòng với sự nhiệt tình của các học viên.
- Chính bởi nguyên nhân đó, chúng ta mới cần yên lặng, suy ngẫm, rồi tổng kết, từ đó học tập. Bởi vậy, chúng tôi tổ chức khóa bồi dưỡng cho cán bộ thanh niên, chủ yếu muốn nâng cao ý thức về trách nhiệm làm công bộc của các bạn. Ý thức công bộc là điều cốt lỗi trong tinh thần người làm công chức, là cảnh giới cao nhất trong nguyên tắc hành chính công cộng, là yêu cầu tất yếu trong tôn chỉ của Đảng. Việc giáo dục ý thức công bộc là một trong những đặc điểm trong nội dung giảng dạy của Học viện Hành chính Quốc gia, cũng có thể trở thành nội dung quan trọng của khóa bồi dưỡng cán bộ thanh niên. Tôi hy vọng trong một năm tới, các bạn học viên sẽ hoàn thành khóa học, nỗ lực hết mình vì một tương lai tốt đẹp của Đảng, vì hạnh phúc của nhân dân, vì sự phồn thịnh của xã hội! Buổi nói chuyện của tôi đến đây là hết! Cảm ơn mọi người!

Dưới khán đài lại rộ lên một tràng pháo tay, tài ăn nói của Phó Viện trưởng thật đáng nể, xuất khẩu thành văn. Đợi đến khi tiếng vỗ tay dừng hẳn, ông ta đứng trên bục, cười với mọi người, “Lời tôi nói đến đây hết rồi, hẳn là mọi người cũng nên nói gì đi chứ, giờ tôi cho mọi người một cơ hội giới thiệu bản thân. Bắt đầu từ bạn học viên này, mọi người hãy giới thiệu một cách ngắn gọn nhé.”

Phó Viện trưởng đưa tay ra, hướng về phía một người đàn ông trung niên ngồi bên trái hàng ghế đầu.

Người đàn ông đó đứng dậy nói:
- Tôi là Úy Tông, nam, dân tộc Hán, năm nay ba mươi tuổi, là Phó Chủ tịch thường trực huyện Hà Diệp tỉnh Sơn Đông...

Úy Tông nói xong, Phó Viện trưởng liền hỏi:
- Chẳng lẽ bọn họ không thể nhìn ra cậu là nam sao?

- Ha ha ——
Câu nói hài hước của Phó Viện trưởng khiến cho đám học viên bên dưới được một trận cười nghiêng ngả. Kỳ thực, Trương Nhất Phàm nãy giờ đã rất muốn cười rồi. Tên Úy Tông này thoạt nhìn thì rất đường hoàng, tóc thì thưa thớt, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ đắc ý của tuổi thiếu niên.

Ba mươi tám tuổi, là Phó Chủ tịch thường vụ huyện, cán bộ cấp cục phó, điều này kỳ thực đã rất sai lầm rồi. E là ở Sơn Đông, cũng chẳng có được mấy kẻ tinh anh. Chỉ là nhìn từ góc độ của Trương Nhất Phàm, gã vẫn có chút cứng nhắc, phần giới thiệu này chẳng khác nào đọc báo cáo. Như Phó Viện trưởng nói đấy, chẳng lẽ cậu là nam hay nữ, mọi người không nhận ra sao?

Giới tính mà cũng cần giới thiệu, nếu không phải bộ dạng cậu có vấn đề, thì chắc là đầu óc có vấn đề rồi. Trương Nhất Phàm cảm thấy tên Úy Tông này chắc thuộc dạng thứ nhất, hơn nữa có thể còn thuộc dạng gia đình có chút thế lực. Hắn nghĩ, gia thế của tên này nhiều nhất cũng chỉ ở cấp tỉnh. Vì vậy, tên này bị Trương Nhất Phàm loại đầu tiên, có kết giao cũng vô ích.

Người tiếp theo là một phụ nữ, cũng là một trong ba người phụ nữ hiến hoi của khóa học này. Người này xem ra khá quan cách, tuổi chưa đến bốn mươi nhưng rất có khí chất, thuộc dạng phụ nữ khá kiêu ngạo. Ngoại hình có thể xét ở mức trung bình, hoặc có thể thấp hơn nữa.

Có điều, những người tham gia khóa đào tạo cán bộ thanh niên này đều là tinh anh như Phó Viện trưởng đã nói, vẻ mặt của mỗi người bọn họ ít nhiều đều có phần ngạo mạn. Chỉ thấy cô ta đứng lên.
- Tôi tên Tống Vũ Linh, là Phó Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố Ngân Châu tỉnh Hạ Ninh...

Oa —— Nghe xong phần giới thiệu của Tống Vũ Linh, ánh mắt của rất nhiều người lộ ra vẻ kỳ lạ. Phó Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, tương đương với cán bộ cấp phòng. Tuy nhiên, Tống Vũ Linh có vẻ khôn khéo hơn Úy Tông, hơn nữa còn hơn tên kia nửa cấp. Bởi vậy, vẻ mặt Úy Tông lập tức ỉu xìu hẳn đi.

Hơn nữa, khi gã nhìn Tống Vũ Linh còn có phần thân mật hơn. Nếu không phải đang ở trong lớp, Trương Nhất Phàm nghĩ gã nhất định sẽ đích thân đi ra bắt tay. Tống Vũ Linh tuy không nói ra tuổi của mình, nhưng mọi người đều có thể đại khái đoán được.


Có lẽ cô ta và Úy Tông không chênh nhau bao nhiêu, chắc cũng tầm ba mươi tám! Phụ nữ đến tuổi này rồi, cho dù cô không nói, người khác cũng đoán ra được.

Tiếp đến là phần giới thiệu của một vài người nữa, đa số đều là cấp phó cục, thỉnh thoảng cũng có một hai người là cán bộ cấp cục trưởng. Tuổi thì đều tầm ba mươi hai, ba mươi lăm.

Trương Nhất Phàm nằm giữa khoảng này, không phải nhỏ nhất, cũng không phải lớn nhất. Không ngờ còn có hai người ít tuổi hơn hắn, một nam một nữ, đều ba mươi tuổi. Tuy nhiên, hai người họ đều là cán bộ cấp phó cục, điều này không khỏi khiến Trương Nhất Phàm nhìn họ bằng con mắt khác.

Ngược lại, hai vị ít tuổi hơn này lại không hề tỏ ra kiêu ngạo, cả nam lẫn nữ đều rất khiêm tốn. Người đàn ông tên Đinh Viễn Phương, là một Phó Chủ tịch huyện thuộc thành phố Hán Thủy tỉnh Hồ Bắc.

Người phụ nữ tên Hàn Ỷ Văn, là Phó trưởng ban Tuyên giáo thành phố. Lúc hai người họ giới thiệu về bản thân, Trương Nhất Phàm chăm chú nhìn, từ cử chỉ lời nói của họ, hắn cảm thấy mình có thể kết giao với hai người này.

Mới ba mươi tuổi đã là cán bộ cấp cục phó, rất có tiền đồ. Đáng quý hơn là, ở bọn họ không có cái vẻ ngạo mạn kia, ngược lại còn khá khiêm tốn, điều này càng làm cho Trương Nhất Phàm có cảm tình với họ hơn.

Người phụ nữ còn lại trong số đó thì càng không có gì đáng chú ý, là một phụ nữ ba lăm, ba sáu tuổi, hình như là cán bộ kiểu Phó chủ tịch huyện gì đó. Nhìn qua rất bình thường, chẳng có gì nổi bật, nghe nói tới từ một địa phương vẫn còn rất nghèo khó ở tỉnh Cam Túc. Khó trách, thảo nào trông cô ta còn lớn tuổi hơn cả Tống Vũ Linh.

Lúc cô ta nói mình mới chỉ ba mươi lăm tuổi, đa phần mọi người đều không tin, hơn nữa cô ta còn là cán bộ người dân tộc thiểu số. Trong cả bộ máy chính quyền, chỉ có năm cán bộ là người dân tộc thiểu số, nhưng tỷ lệ này đã rất khủng khiếp rồi.

Người thực sự khiến Trương Nhất Phàm chú ý là một người đàn ông tên Phương Khiêm. Người này tuổi tác cũng tầm tầm hắn, là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký, cán bộ cấp Phó Giám đốc sở của một thành phố thuộc tỉnh Quảng Đông,

Nghe đến cái tên này, Trương Nhất Phàm liền ngẫm nghĩ, Phương Khiêm à, có phải người của Phương gia không nhỉ? Một người mới khoảng ba mươi tuổi đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, đáng lưu ý đấy.

Vì vậy, hắn không khỏi chú ý đến người này hơn, nhưng hắn cũng không có cách nào xác định thân phận đối phương xem có đúng là người của Phương gia hay không.

Một người khác tên Lý Tư Nguyên, người này quả thật rất ghê gớm. Tuổi đời khoảng ba mươi tư, ba mươi lăm, kém Trương Nhất Phàm không đến hai tuổi mà đã là Giám đốc một sở nào đó ở tỉnh Hải Nam.

Lúc Lý Tư Nguyên tự giới thiệu bản thân, rất nhiều người trợn tròn mắt, nhất là mấy bạn học trước đấy còn tỏ ra vênh váo, tự cho mình có ưu thế trong đám học viên của khóa bồi dưỡng này. Ai ngờ người phía sau còn ghê gớm hơn nhiều.

Đặc biệt, sự xuất hiện của Lý Tư Nguyên khiến bọn họ trợn mắt há mồm. Ba mươi tư tuổi đã là Giám đốc sở, đó là ước muốn của biết bao nhiêu người.

Tuy rằng sau khi trở về vẫn có hy vọng được đề bạt lên cao, nhưng cũng không thể chắc chắn rằng cứ vào được lớp cán bộ thanh niên là có thể leo cao. Bởi vậy, mọi người đều nhìn Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm với ánh mắt khác hẳn.

Trương Nhất Phàm thầm nhớ kỹ hai người này, khi đến lượt hắn giới thiệu, Trương Nhất Phàm liền đứng dậy.
- Tôi tên Trương Nhất Phàm! Là người tỉnh Hồ Nam.
Nói xong câu này, mọi người vẫn đang mong chờ nghe tiếp đoạn sau, nhưng lại thấy Trương Nhất Phàm chỉ cười cười, không hề có ý định nói tiếp.

Có người thầm nghĩ, có lẽ là ngại nói, hoặc cấp bậc của hắn không lên được đến cấp Phó phòng. Phần tự giới thiệu của Lý Tư Nguyên ban nãy đã khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy hơi áp lực. Bởi vì bọn họ đều có thể nhìn ra được, tuổi của Trương Nhất Phàm cà Lý Tư Nguyên gần bằng nhau, mà người ta đã là Giám đốc sở, Trương Nhất Phàm có lẽ tự biết không bằng người, nên nhất quyết không muốn nói.

Cho nên, toàn bộ sự chú ý của bọn họ đều hướng về phía hai bạn học viên sáng giá là Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm. Chỉ có Đinh Viễn Phương và Hàn Ỷ Văn nhìn sang Trương Nhất Phàm, cơ hồ đang nghĩ điều gì đó.

Trương Nhất Phàm trông thấy vẻ mặt của hai người này, thầm nghĩ Đinh Viễn Phương là người tỉnh Hồ Bắc, khoảng cách gần mình nhất, liệu có đoán được ra thân phận của mình không? Ánh mắt ban nãy của bọn họ khiến Trương Nhất Phàm có chút mơ hồ.

Sau khi mọi người hoàn thành phần giới thiệu bản thân, Phó Viện trưởng mỉm cười gật đầu nói:
- Tốt lắm, mọi người đều là những nhân tài rất khá, nhất là hai bạn Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm, tuổi còn trẻ đã là cán bộ cấp sở. Cho nên, tôi nhấn mạnh một điều, trong thời gian học ở đây, các bạn nhất định phải không ngừng bồi dưỡng ý thức công bộc, nếu không một năm bồi dưỡng này của chúng ta xem như uổng phí. Được rồi, tôi cũng không dài dòng nữa, ngày mai chính thức vào học, các bạn nhất định phải tuân thủ kỷ luật trường lớp. Không ai là trường hợp đặc biệt, đã bước chân vào trường, vào lớp này, thì từ lúc này thân phận của các bạn chỉ là học viên. Nhiệm vụ của học sinh chính là cố gắng học tập, tiếp thu sự giáo dục của nhà trường. Mọi người hiểu cả rồi chứ?

- Hiểu rồi!

Mọi người đồng thanh hô lớn. Phó Viện trưởng gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
- Hiểu được là tốt rồi! Hôm nay đến đây thôi, ngày mai không ai được đến muộn đâu đấy! Các bạn có thể về rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK