Vừa rồi cô ta nổi giận vô cớ với mình, bây giờ lại với em trai và ông xã, Trương Nhất Phàm âm thầm lắc đầu.
Phía trước chạy tới một chiếc xe, Nhã Tình mở cửa bước lên xe, biến mất rất nhanh khỏi tầm nhìn của mọi người.
Trương Nhất Phàm về đến nhà, hắn nhanh chóng quên đi chuyện hôm nay.
Về tới phòng sách, Lăng Vi Vi vừa mới tắm xong đang bưng trà sâm lên, nhẹ nhàng đặt bên cạnh Trương Nhất Phàm, rồi lại lặng lẽ lui ra ngoài.
Trương Nhất Phàm ngửi thấy mùi thơm của dầu gội đầu, nhìn Lăng Vi Vi một cái:
- Không có chuyện gì, cô đi nghỉ sớm đi.
Sau khi Lăng Vi Vi đến nơi này, Trương Nhất Phàm đi sớm về tối, không nói quá vài câu, có lúc hắn hoàn toàn coi Lăng Vi Vi như không khí, hoặc là chỉ là công cụ quét dọn vệ sinh mà thôi. Cho nên trong lòng Lăng Vi Vi có một cảm giác rất kỳ lạ, tuy nhiên, cô không dám hỏi.
Kỳ thực, là người giúp việc của lãnh đạo, cô có quyền tự do tuyệt đối. Trương Nhất Phàm hoàn toàn không có yêu cầu gì với cô, bình thường ở nhà, hắn thường xem thời sự xong là lại vào phòng sách, rất ít khi xuống lầu.
Ở trong phòng sách một lúc, hắn lại ra ngoài một mình.
Thời gian này, tưởng như Trương Nhất Phàm không có hành động gì, thực tình hắn đang kiếm tìm một khâu đột phá. Một mình công tác ở Giang Hoài, nếu không muốn phải bị động, thì phải phá vỡ cục diện bế tắc hiện nay.
Lời nói của trưởng ban thư ký Phương Nam, không phải là hắn chưa nghĩ tới, đó cũng là vấn đề mà hắn vẫn luôn nghiên cứu bấy lâu. Vì thế, hắn vừa đi vừa suy ngẫm, làm thế nào để phát triển kinh tế tỉnh Giang Hoài lên một tầng cao mới.
Đột nhiên, hắn nghĩ ra một vấn đề, giữ thế cân bằng!
Khi nghĩ đến vấn đề này, trong đầu Trương Nhất Phàm đại khái đã có kế hoạch bước đầu. Theo như lời bố vợ hắn, chủ tịch Trường Chinh bị rớt đài, chủ yếu là do Lục Chính Ông đứng sau lưng làm mưa làm gió. Nếu quả thực như vậy, thế thì Giang Hoài đã trở thành giang sơn của Lục Chính Ông, tự mình muốn phá vỡ thế trận ở Giang Hoài, Lục Chính Ông có đồng ý hay không?
Bất tri bất giác, hắn đi tới một ngã tư đường.
Mùa đông ở Giang Hoài, gió biển rất lớn, thổi phần phật từng hồi. Trương Nhất Phàm mặc áo bông rất dày, nên không có cảm giác gì. Đứng ở giữa ngã tư, hắn đưa bước chân lên, bên trái, hay là bên phải, hoặc là tiếp tục đi về phía trước?
Đúng lúc đó, hắn lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc, mặc một chiếc áo lông màu trắng, Lục Nhã Tình đang đi về phía hắn, nhìn cái kiểu cô quàng khăn quanh cổ, Trương Nhất Phàm liền nghĩ tới cái cảnh mà cô đứng ở cửa bệnh viện hồi chiều.
Lúc này, Nhã Tình cũng đã nhìn thấy hắn, không khỏi có đôi chút sửng sốt.
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay gặp phải người đàn ông này, Nhã Tình khinh ngạc, đột nhiên mỉm cười với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm vốn dĩ không muốn để ý đến cô, không ngờ cô ta lại mỉm cười với mình, hắn nhìn lại phía sau, không có ai. Nhã Tình nói:
- Chào anh!
Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Chào cô!
- Có thời gian không?
Đây là một vấn đề rất kỳ lạ, nếu Trương Nhất Phàm không biết chắc rằng ở đây chỉ có hai người họ, hắn cũng không thể tin được, cô Nhã Tình trước mặt đây lại nói chuyện với mình. Bởi vì cái cảm giác mà cô ta mang lại thật khó diễn tả. Đầu tiên là khi ở Phổ Đà Sơn, cái bộ dạng yếu ớt của cô ấy, trước mặt mẹ già không nói một câu, chỉ nhẫn nhục chịu đựng.
Sau đó là chiều hôm nay gặp cô ấy, cô bị xe quệt ngã, khi đưa cô đến bệnh viện, sau khi tỉnh dậy, cô bỏ lại một câu:
- Về sau chuyện của tôi, các anh không cần quan tâm.
Sau đó hiên ngang bỏ đi.
Cái thái độ lãnh nhạt đó, làm con người ta không có cách đoán được suy nghĩ của cô ta, không ngờ ngay lúc này đây, lại có thể gặp lại cô.
Lúc này, cô ta đã thay cái áo lông màu xanh kia ra, mùi rượu trên người cũng hoàn toàn không còn. Thời tiết lạnh như thế, một mình đi dạo trên đường phố, là vì sao chứ?
Trương Nhất Phàm đột nhiên tò mò với cô ta, hắn liền hỏi:
- Sao chỉ có một mình đi dạo thế? Không về nhà sao?
Nhã Tình cười:
- Tôi làm gì có nhà?
Dưới ánh đèn đường, nụ cười của Nhã Tình có đôi chút đẹp mà thê lương. Trương Nhất Phàm sửng sốt, xem ra cô ta là một người rất bi quan.
Theo những điều Trương Nhất Phàm biết, cô ta phải là một người có thân phận, có địa vị, người phụ nữ của gia đình quyền quý giàu có. Tại sao lại có thể sa sút như thế chứ?
Trong lúc Trương Nhất Phàm đang phỏng đoán suy nghĩ của cô, Nhã Tình nói:
- Chẳng lẽ không muốn đi dạo cùng với tôi sao? Dù sao anh và tôi cũng chỉ cô đơn có một mình.
Lúc mà cô nhìn Trương Nhất Phàm, nét mặt như có chút mỉm cười, ánh mắt bi quan ấy, lại có gì đó mong chờ.
Cô đơn? Trương Nhất Phàm chưa bao giờ nghĩ mình từng cô đơn. Vốn định từ chối, nhưng lại bất giác gật đầu:
- Ồ, thế cô muốn đi đâu?
- Tuỳ anh, đi bar, khách sạn, đâu cũng được.
Trương Nhất Phàm toát mồ hôi, đi bar, hắn có thể hiểu được, nếu đi khách sạn, hắn nghĩ có đôi chút quá đà. Hắn không phải là người tuỳ tiện, Nhã Tình xem ra cũng không phải là người tuỳ tiện. Hắn nghĩ ngợi một chút:
- Thế tôi đưa cô đi một nơi này!
Nhã Tình cũng không có từ chối, hai người cứ đi như thế trên con đường gió lạnh.
Trong lòng Trương Nhất Phàm cứ suy đoán mãi, rốt cuộc Nhã Tình làm sao lại như thế, khiến cho một người phụ nữ bi quan như vậy, đại đa số là vấn đề tình cảm. Xem lúc thường cô ta rất là cao ngạo, cũng không phải người đàn ông nào cũng có thể làm khiến cô bị tổn thương.
Dù sao mình cũng không ngủ được, không bằng đi cùng với cô ta.
- Anh là người ngoại tỉnh đúng không?
Nhã Tình đột nhiên hỏi, Trương Nhất Phàm gật đầu trả lời:
- Ừ.
Nhã Tình mỉm cười, dường như đã yên tâm:
- Tôi biết nhất định là anh đến đây du lịch, đúng không? Thế bạn gái anh đâu? Sao không đi cùng với anh?
Trương Nhất Phàm hơi bối rối mỉm cười:
- Cô ấy đi Hồng Công.
- Ồ, nếu tôi đoán không sai, nhất định là anh mới tới Giang Hoài lần đầu, cảm thấy nơi này rất tốt, mới ở lại chơi thêm mấy hôm đúng không? Giang Hoài đúng là một nơi du lịch lý tưởng, lựa chọn của anh không nhầm chút nào.
Trương Nhất Phàm khó tin vào khả năng logic rất tốt của cô ta, vì sao lại có thể khẳng định là mình tới đây du lịch? Tuy nhiên, hắn cũng không thèm tìm hiểu, liền trả lời xác nhận. Không hiểu tại sao, câu trả lời của Trương Nhất Phàm khiến Nhã Tình rất thoải mái, hai người cứ đi như thế, liền đến cửa một quán bar.
Nhã Tình nói:
- Đi vào uống chút đi, tôi mời.
- Được thôi!
Kỳ thực Trương Nhất Phàm rất không thích cái không khí ồn ào ở quán bar, tuy nhiên, quán bar có một điểm tốt, tầng một là nơi phát cuồng của đám thanh niên, âm nhạc inh tai nhức óc. Tầng ba là một nơi rất yên tĩnh, phù hợp cho người lớn nói chuyện, tâm sự.
Hơn nữa mỗi một chỗ ngồi ở nơi này, đều dùng khung gỗ ghép thành từng căn phòng nhỏ, chỉ có điều không có cửa, cũng không có rèm che. Nhã Tình quen thuộc nơi này hơn Trương Nhất Phàm, cô đi thẳng lên tầng 3, tìm một nơi yên tĩnh rồi ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ đi tới, Nhã Tình gọi hai chai Whisky.
Rót hai cốc rượu, Nhã Tình nâng cốc nói:
- Cảm ơn anh đã uống rượu cùng tôi.
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Không có gì, dù sao thì tôi cũng rảnh rỗi.
Nhã Tình cụm ly:
- Uống đi.
Có thể nhìn ra cô muốn uống cho say, một hơi uống cạn chén rượu. Trương Nhất Phàm không có ý như vậy, chỉ uống đôi chút, Nhã Tình nhìn thấy, liền cười:
- Sao phải cẩn thận, anh lo lắng gì chứ?
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi lo lắng, cô uống say rồi, không có người gọi xe cứu thương cho cô.
Nhã Tình cười:
- Yên tâm đi, tôi không vô dụng đến thế đâu.
Cô ta lại rót thêm một chén, nhìn nhìn Trương Nhất Phàm:
- Thực ra chúng ta không hề hiểu nhau, nhưng lại ngồi đây uống rượu cùng, cũng coi như có duyên phận. Tuy nhiên,anh yên tâm, sau tối nay, tôi là tôi, anh vẫn là anh. Cũng không có áp lực gì với nhau, đúng không?
Trương Nhất Phàm giật mình, nghĩ không ra ý cô ta nói là gì?
Nghe ra, có đôi chút mùi vị của…, không lẽ cô ấy muốn làm cái ấy với mình? Trong lòng Trương Nhất Phàm bỗng nhiên có một cảm giác rất lạ.
Nhã Tình nâng cốc:
- Nào, cạn!
Lại uống một chén, Nhã Tình nói:
- Anh thì sao, không cần phải quá hiểu tôi, tối nay tôi muốn tìm một người để thổ lộ một chút. Tôi nghĩ, nếu tôi không nói hết ra những lời trong lòng, chắc tôi sẽ phát điên mất.
Giờ Trương Nhất Phàm mới hiểu ra, tuy nhiên, thật lòng hắn muốn biết rốt cục Nhã Tình là vì cái gì lại như vậy?
Hắn hỏi:
- Về điều này, tôi cam đoan những lời nói của cô, lời từ miệng cô nói ra, lọt vào trong tai tôi, sẽ không có một người thứ ba biết được?
Nhã Tình đưa mặt lên cười ra tiếng:
- Tôi tin anh, bởi vì lần đầu tiên tôi gặp anh, liền có sự tín nhiệm đặc biệt.
Cô ta lại mỉm cười:
- Thật khôi hài đúng không, đó là cảm giác rất thật trong lòng tôi, nếu không, tôi cũng không rủ anh uống rượu cùng.
Đến lúc này, Trương Nhất Phàm mới nâng chén:
- Cảm ơn đã tin tưởng!
Nhã Tình cụm nhẹ với hắn, uống một hơi cạn luôn một chén. Trương Nhất Phàm nói:
- Uống theo cách của cô, rất dễ say, thế thì chúng ta làm sao nói chuyện tiếp đây?
Uống xong ba chén, hai má Nhã Tình có chút ửng hồng, lại thêm chiều nay cô mới uống say, giờ đây uống rượu quá nhanh, rất dễ bị choáng.
Lúc Trương Nhất Phàm nói, cô ta hơi ngẩng đầu, có đôi chút men say:
- Nếu tôi có say, anh sẽ đưa tôi đi, được không? Bất luận anh có muốn làm gì với tôi, tôi cũng hề trách anh.
Nét mặt Nhã Tình có một sự quyến rũ khó diễn tả thành lời, hơn nữa cô lại hơi hơi nghiêng đầu, cho tóc buông nhẹ xuống hai vai, hơi hơi nhướng lông mày, như đang khiêu khích vậy. Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy người nóng lên, mặt cũng bắt đầu nóng như lửa đốt.
Nhã Tình nhìn hắn, bổng nhiên bật cười.
- Tôi nói thật đấy, hãy tin tôi. Bất luận anh muốn làm gì, tôi cũng không trách anh đâu.
Trương Nhất Phàm liền đứng dậy”
- Xin lỗi, tôi phải đi rồi.
Nhã Tình nhìn hắn, sắc mặt đột nhiên biến sắc, trở nên tái nhợt, đúng lúc Trương Nhất Phàm chuẩn bị bỏ đi, cô liền đứng phắt dậy, ôm về phía Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm còn chưa kịp phản ứng gì, hai bờ môi nóng hổi của Nhã Tình đã dính chặt lấy miệng hắn.