Ngồi trên xe, Đằng Phi nói:
- Ông Trần, ông nói xem vừa rồi ba người họ nói chuyện đó, có đúng là sự thật hay không? Chẳng lẽ cái chết của Chủ tịch huyện Tống, thật sự có thể tránh được?
Ông Trần là tài xế, chưa bao giờ xen vào những chuyện này, chỉ có điều ở đây không có ai khác, ông ta chỉ có thể trả lời,
- Tôi chỉ là tài xế, có một số chuyện không thể xen vào!
Đằng Phi nhìn ông ta,
- Chúng ta cùng nhau đi, chỉ có hai chúng ta, có chuyện gì khó nói sao? Đó không phải là sắp xếp giúp ông chủ thoát nạn thôi sao?
Ông Trần mỉm cười, khởi động xe, lúc này mới chậm rãi nói:
- Trên đời này, không có lửa làm sao có khói, phải điều tra mới biết được, nhất là ở vị trí như anh, nhưng ánh mắt và tai của ông chủ, không có bằng chứng, ngàn vạn lần không được nói bậy.
Ông Trần thấy Đằng Phi đã dần trưởng thành, ông ta là một tài xế, tuyệt đối không thể xen vào, chuyện gì nên làm thì làm, chuyện gì không nên làm thì không làm, ông ta đều có chừng mực.
Đằng Phi nghe được những lời của ông ta, biết ông ta cũng muốn tốt cho mình, nhưng rõ ràng nghe thấy chuyện này, có thể giả câm giả điếc được sao?
Tính tình của Đằng Phi và ông Trần không giống nhau, cảm thấy nếu không nói ra chuyện này, lại thấy rất có lỗi với Tống Thuý Bình đã mất. Nhưng chuyện này rất quan trọng, nếu chẳng may có sai sót, sẽ hại chết một nhóm người.
Trong lòng Đằng Phi cân nhắc, nên nói cho ông chủ biết không.
Trở về khách sạn, Đằng Phi trằn trọc, không làm sao ngủ được.
Trong khoảng thời gian này, Trương Nhất Phàm vẫn rất để ý đến chyện chống Sars, bởi vì loại virus “Sars” rất độc ác, hơn nữa tính lây truyền rất nhanh, chỉ một sơ suất nhỏ, có thể lấy đi sinh mạng của con người.
Bởi vậy trong lúc họp hắnlại nhấn mạnh các nhân viên cán bộ và y tế, nhất định phải chú ý làm tốt biện pháp cách ly. Từ lúc bệnh dịch bùng phát cho đến nay, đã có gần hai trăm người bị chết vì căn bệnh này, trong đó cũng có rất nhiều chuyện vui buồn lẫn lộn, giống như cán bộ Tống Thuý Bình vậy, bởi vì tiếp xúc nhiều với người bệnh, sẽ bị lây nhiễm, nhiễm bệnh vì công việc của mình.
Hội nghị nhấn mạnh, mọi người nên học tập ở họ, đồng thời trong lúc học tập ở họ, phải tự bảo vệ mình. Tuy rằng nói như vậy, nghe thấy có chút mâu thuẫn, nhưng từ trước đến nay đã có rất nhiều ý kiến.
Có lúc, biết trước có nguy hiểm, cũng phải đi làm, mọi người có thể làm, là cố gắng giảm bớt tình trạng nguy hiểm xuống mức thấp nhất, cố hết sức đừng để nguy hại đến bản thân.
Hôm nay, Trương Nhất Phàm từ Tỉnh thành trở về Đông Lâm, tiếp tục quản lý tình hình. Ở Phú Dương cũng có ba trường hợp giống như bệnh hư hư thực thực này, bởi vì ba người này được cách ly đúng lúc, không có lây truyền cho nhiều người.
Hơn nữa lúc họ bị lây nhiễm, đã chế tạo ra thuốc mới, nên ba người này đã được điều trị và không có ai gặp nguy hiểm.
Trải qua chuyện của Tống Thuý Bình, bộ máy lãnh đạo ở huyện Sa rất là dè dặt, Tào Lương Kỳ và Hoàng Vệ Hoa cũng không dám coi thường, hơn nữa bọn họ thường phải dè chừng những người biết được chuyện này đem việc này nói ra ngoài, bởi vậy, trong khoảng thời gian này sau khi bệnh dịch được khống chế, bọn họ lo lắng và đề phòng hơn.
Ngày đưa tang Tống Thuý Bình, có rất nhiều người đi tiễn, nhưng vì thời gian này rất quan trọng, mỗi người đều phải hết sức bảo vệ cương vị công tác của mình, nên không có náo nhiệt.
Lã Cường từ sau chuyện này, cả người thay đổi không ít.
Càng thể hiện vẻ trầm tư ít nói, trước kia Lã Cường là người ở huyện Sa, nhưng bây giờ anh ta vào thành phố Đông Lâm, không còn thuộc quyền quản lý của Hoàng Vệ Hoa. Hoàng Vệ Hoa vì trấn an lòng người, nửa đêm, đích thân đến nhà của Lã Cường.
Vốn Lã Cường và Tống Thuý Bình không có sinh con, Tống Thuý Bình vừa mất, trong nhà rất vắng vẻ, nếu không có em trai, bà nội và mẹ anh ta ở, nhà của Lã Cường chắc chắn rất là hiu quạnh khiến cho người khác phải sợ.
Hoàng Vệ Hoa bước vào cửa, tất nhiên là sẽ an ủi anh ta, vốn muốn cho anh ta một khoảng tiền bồi thường, số tiền đó là do Chính phủ cấp, để bồi thường cho sinh mạng của Tống Thuý Bình, nhưng ông ta thấy có người khác ở chung, nên không đưa tiền cho anh ta và bảo anh ta ngày mai đến văn phòng của ông ấy.
Biểu hiện của Hoàng Vệ Hoa, khiến cho bà nội và mẹ của Tống gia cảm thấy rất yên tâm.
Lãnh đạo quan tâm như vậy, coi như có chút an ủi tâm hồn bị thương tổn của họ!
Hôm sau Lã Cường đến văn phòng của Tống Thuý Bình để thu dọn đồ đạc, Tống Thuý Bình là nữ Phó bí thư duy nhất của huyện Sa, thư ký cũng là một cô gái, chưa đến ba mươi.
Nghe nói Lã Cường đã đến, cô khóc mấy đêm liền nên đôi mắt đã đỏ hoe.
Lã Cường bảo cô mở ngăn kéo của Tống Thuý Bình ra, trong ngăn kéo Lã Cường tìm thấy một cuốn sổ ghi chép. Còn có một số vật phẩm khi Tống Thuý Bình còn sống. Trước khi đi, cô thư ký mắt đỏ hoe nhẹ nhàng nói với Lã Cường:
- Thật ra Chủ tịch huyện Tống không chết, căn bản cô không nên chết, trong huyện biết bao nhiêu đàn ông, vì sao lại để cho một đồng chí nữ đi xung phong.
Còn có, cô nghe được tin tức từ người khác, tình hình bệnh dịch ở thôn Tiểu Lang, hoàn toàn có thể tránh, là cấp trên không có coi trọng. Là bọn họ phớt lờ, mới gây ra tai nạn lần này.
Cô thư ký khóc rất đau lòng, xem ra cô rất yêu mến Tống Thuý Bình.
Lã Cường nghe cô nói xong, chợt sững sờ, lay bả vai của cô thư ký, dùng sức hét lên
- Cô nói gì, cô nói cái gì?
Thư ký đang muốn nói thìbên ngoài có người đến. Cô lập tức ngưng khóc, lấy khăn tay lau nước mắt đi.
Tào Lương Kỳ đích thân đến, ông ta nhìn thoáng qua hai người trong văn phòng,
- Lã Cường, đừng đau khổ quá. Đến văn phòng của tôi nói chuyện đi!
Lã Cường không thích Tào Lương Kỳ, nhất là lần trước nghe nói, bọn họ lại có thể chơi mạt chược trong thời gian cấp bách này, không xem trọng chuyện chống dịch Sars, trong lòng Lã Cường rất bực bội.
Hai ngày trước anh ta còn suy nghĩ, có phải hay không hai ông Tào Lương Kỳ và Hoàng Vệ Hoa kéo theo Tống Thuý Bình đi đánh bài thì ngày đó mình cũng sẽ không cãi nhau với Tống Thuý Bình.
Nếu anh ta không cãi nhau với Tống Thuý Bình, Tống Thuý Bình sẽ không liều lĩnh như vậy. Chính vì Tống Thuý Bình bị mình mắng, mắng đến cô ấy giận đi xung phong liều mạng, cuối cùng mất mạng.
Cô muốn dùng hành động của mình, để chứng minh cho mình, chứng tỏ cho Lã Cường xem, không ngờ trời trêu người.
Lã Cường không quan tâm đến Tào Lương Kỳ, cũng không quan tâm đến khoảng tiền trong văn phòng của Hoàng Vệ Hoa. Anh ta cầm cuốn sổ nhật kí của Tống Thuý Bình và đồ dùng khi còn sống cô dùng về nhà.
Ở nhà anh ta mở cuốn nhật ký ra, mới phát hiện mọi thứ như mình nghĩ. Trong nhật ký Tống Thuý Bình nói.
Cô cảm thấy cả đời mình người mà cô có lỗi nhất là Lã Cường, cô cũng từng nghĩ đến ly hôn, nhưng cô rất yêu Lã Cường. Mỗi khi nhìn thấy bộ dạng suy sụp của Lã Cường, tim cô như bị dao cắt.
Cô còn nói, thật ra hai năm trước cô và Trịnh Mậu Nhiên đã không có phát sinh quan hệ, trong lòng cô vẫn muốn sinh con cho Lã Cường. Đáng tiếc, không có cơ hội này.
Cô cũng nói, chuyện của mình và Trịnh Mậu Nhiên, cũng là vì gia đình này, vì muốn khích lệ Lã Cường trở thành người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, có thể khiến cho Lã Cường là một người đàn ông mạnh mẽ.
Nhưng trong lòng cô vẫn chung thuỷ yêu Lã Cường, tất nhiên, cô đã bị thất lạc, bị lạc trong một cuộc sống lừa gạt. Bị lạc trong những năm tháng ăn chơi đàng điếm. Đương nhiên cô cũng muốn mình có thể tiến thêm một bước trên sự nghiệp của mình, đôi khi, cơ hội duy nhất chỉ có một lần, xen lẫn trong đám người thể chế, nếu không nắm lấy cơ hội duy nhất trước mắt, có lẽ vĩnh viễn cũng không còn cơ hội.
Tống Thuý Bình nói trong nhật ký, mình không muốn người khác cảm thấy cô chỉ là một Chủ tịch huyện xinh đẹp, cô cũng thử đi làm nhiều chuyện khác, làm một ít chuyện vì dân chúng, có lợi cho quần chúng nhân dân, cô phải chứng minh năng lực của mình.
Hiển nhiên Lã Cường rất đau đớn, tuy rằng cô không có viết chuyện về Sars trên nhật ký, chắc khoảng thời gian đó cô bận quá, bận đến nỗi không có thời gian viết nhật ký.
Lã Cường xem đến đây, cảm thấy dường như mình đã hại chết Tống Thuý Bình, trong lòng rất đau, đột nhiên, anh ta lại nghĩ đến thư ký của Tống Thuý Bình, cô gái trẻ tuổi chưa đến hai mươi.
Cô thư ký kia là nghiên cứu sinh, nghe nói chưa kết hôn. Cô và Tống Thuý Bình có tình cảm rất tốt, thường ngày Tống Thuý Bình cũng có chiếu cố nhiều đến cô. Chỉ có điều ánh mắt của cô vẫn đỏ, trên phương diện tình cảm cao không phải, thấp không đúng, trở thành một cô gái thừa.
Lúc ở văn phòng, dường như cô định nói ra suy nghĩ của mình. Lã Cường liền gọi điện cho cô, hẹn cô ra quán cà phê gặp mặt.
Cuối cùng cô thư ký đã nói ra tình hình thực tế, cô cũng là nghe nói, không có chứng cứ rõ ràng.
Trước ba ngày phát sinh chuyện, tối đó Tống Thuý Bình chạy đến thôn Tiểu Lang, đã có người gọi điện đến văn phòng Bộ chỉ huy. Nói là phát hiện người bệnh hư hư thực thực.
Người trong Bộ chỉ huy nghe được, liền phái y tế huyện đến thôn Tiểu Lang. Nhưng trên đường nhận được điện thoại của Viện y tế của thị trấn, nói chỉ là người bệnh cảm bình thường. Vì cuộc gọi này, đội nhân viên y tế đã quay về.
Nhưng Tào Lương Kỳ và Hoàng Vệ Hoa lúc này, chính xác đang ở một nhà hàng ở thị trấn uống rượu giải trí. Cũng không có coi trọng manh mối này. Đến ba ngày sau, tình hình bệnh dịch bộc phát, nghiêm trọng đến nỗi không khống chế được đã lây truyền rất nhanh cho hai mươi mấy người.
Mà toàn bộ thôn, cũng có mười mấy người tiếp xúc qua với bệnh nhân bị cách ly, lúc này Tống Thuý Bình và Vương Bác mới nhanh chóng đến thôn Tiểu Lang cứu viện. Thư ký nói, nếu phát hiện sớm chút, chú trọng sớm chút, sẽ không xảy ra chuyện này.
Chủ tịch huyện Tống cũng không chết!
Nghe xong những lời này, Lã Cường rất phẫn nộ, anh ta định lao đi tính sổ với bọn Tào Lương Kỳ.
Cô thư ký kéo anh ta lại,
- Anh làm vậy để làm gì, cũng chỉ nghe người ta nói, không có chứng cứ, như vậy anh sẽ tự hại mình đó.
- Vậy làm sao đây? Chẳng lẽ tôi cứ đứng trơ mắt nhìn Tống Thuý Bình chết oan sao?
Cô thư ký kiên quyết nói,
- Không được, anh đi tìm Chủ tịch Tỉnh Trương đi! Có lẽ chỉ có Chủ tịch Tỉnh Trương mới có thể giúp anh.
Lã Cường tỉnh táo lại,
- Nhưng như vậy chỉ là chúng ta vu khống, Chủ tịch Tỉnh Trương cũng không mù quáng mà tin.
Cô thư ký nhìn Lã Cường, vẻ mặt nghiêm,
- Vậy ngày mai chúng ta đến thôn Tiểu Lang, đem chuyện này điều tra lại từ đầu.
Lã Cường nói:
- Được! Ngày mai tôi phải đến thôn Tiểu Lang, cảm ơn cô! Tiểu Từ!
Tiểu Từ nghiêm túc nói:
- Tôi đi cùng anh!