Chẳng lẽ Lý Dung Thanh cũng đã cùng Tống Hạo Thiên đạt được thỏa thuận rồi?
Hắn nhìn mọi người, mọi người dường như biết hắn phải phản kích, Trương Nhất Phàm cất cao giọng nói:
- Về chuyện cảnh sát đánh người, việc nên truy cứu đương nhiên vẫn là nên truy cứu. Nhưng đối với cái nhìn của hai vị, tôi có ý kiến bất đồng. Thu hút đầu tư cũng có điểm mấu chốt, chúng ta không thể bởi vì một mặt của việc thu hút đầu tư, mà làm chậm lại điểm mấu chốt của chúng ta. Nếu nhà đầu tư mà chúng ta thu hút vào, không thể giúp chúng ta sáng tạo ra giá trị, không thể cung cấp phát triển cho địa phương, không thể mang đến cho dân chúng và chính phủ tiền lời nhất định, thử hỏi một chút, như vậy có còn tất yếu phải thu hút sao? Mục đích thu hút đầu tư của chúng ta, chỉ là để phát triển càng tốt, càng thêm mạnh mẽ, cũng là vì thực hiện phát triển kinh tế địa phương nhanh chóng hơn. Nếu nhà thu hút đầu tư thoát ly khỏi căn cứ điểm này, thoát ly tiêu chuẩn này, chúng ta lần này lại thêm một lần làm giảm yêu cầu và điểm mấu chốt của chúng ta có ý nghĩa gì? Tiền và tôn nghiêm là không cùng một tầng lớp! Nếu khách thương nhân đưa tới, bởi vì ham mê đặc thù của một số khách, mà mang đến cho nhân tố địa phương không hài hòa, tôi cho rằng thu hút đầu tư loại này không cần thiết. Thùng rỗng kêu to, hậu hoạn vô cùng, cũng đi ngược lại với lợi ích của Đảng và nhân dân.
Tống Hạo Thiên nói:
- Mũ của Chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm này cài được hơi lớn rồi chăng? Doanh nghiệp giống công ty Viễn Cảnh như vậy, khai thác dự án từ bất động sản và tài nguyên, bọn họ ở trong và ngoài nước, chưa từng có xuất hiện tình huống xấu gì. Là một doanh nghiệp và đơn vị tin tưởng được, chẳng lẽ Chủ tịch tỉnh Trương cho rằng doanh nghiệp như vậy không có tư cách vào xâm nhập vào tỉnh Tương chúng ta? Hay là bởi vì nguyên nhân khác, Chủ tịch tỉnh Trương không hy vọng doanh nghiệp như vậy vào tỉnh tôi phát triển.
Tống Hạo Thiên nói nguyên nhân khác, là chỉ doanh nghiệp này, không phải dưới chủ đạo của Trương Nhất Phàm thu hút vào. Cho nên ý của Tống Hạo Thiên rất rõ ràng. Nói Trương Nhất Phàm mượn cơ hội trả đũa, chỉ có thu hút đầu tư dưới sự lãnh đạo của chính hắn hạ mới là chiến tích, người ta thu hút đầu tư vào, hắn liền mượn cơ hội đả kích, có vẻ hơi lo lắng người khác ở trong chiến tích sẽ vượt qua hắn vậy.
Lý Hồng bắt đầu lên tiếng nói:
- Là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tôi nói vài câu. về mâu thuẫn giữa thu hút đầu tư và quản lý xã hội là điều tất nhiên. Hiện tại rất nhiều kẻ có tiền, đều tồn tại một ít ham mê bất lương, giống như những thứ chúng ta bình thường nhìn thấy rõ con cháu nhà giàu…Hành vi của bọn họ, thường không biết đối nhân xử thế. Về phần vì sao thì không cần tôi nói thêm nữa. Là cán bộ một quốc gia, một Đảng viên, cán bộ chúng ta hẳn càng nên là trói buộc chính mình tốt, không cần thông đồng làm bậy. Cá nhân tôi cho rằng, kỳ thật thu hút đầu tư cùng quản lý trị an xã hội không hề có mâu thuẫn. Cái chúng ta cần chính là tinh hoa, chính là phát triển, mà không phải là hành vi phạm tội và trái pháp luật và bất lương. Xét điểm này, tôi cảm thấy chúng ta nên là xử lý sự việc chứ không phải là xử lý con người. Không thể bởi vì thân phận của đối phương, mà bỏ nguyên tắc chấp pháp của chúng ta. Nếu không chúng ta ở trong xã hội này, không phải đang tiến bộ, mà là đang lui về phía sau. Cổ nhân Vương tử phạm pháp cùng thứ dân đồng tội, chẳng lẽ chúng ta hôm nay vì kẻ có tiền này một đường đèn xanh sao? Đánh mất luân lý đạo đức của chúng ta sao?
Thẩm Hoành Quốc lên tiếng nói:
- Tôi cho rằng lời nói của Bí thư Lý Hồng rất có đạo lý, thu hút đầu tư và quản lý trị an xã hội không hề có mâu thuẫn. Chúng ta phải dẫn ra lợi này, đi việc này. Trong vấn đề thu hút đầu tư, không thể cứ nhặt được rổ là đồ ăn, mọi người vẫn là cần phải từ từ châm chước một chút.
Cuối cùng, Bí thư Lý Thiên Trụ tổng kết, Lý Thiên Trụ ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn khắp nơi.
- Ý kiến của mọi người đều có chỗ bất công.
Ông ta nhìn nhìn Trương Nhất Phàm, Tống Hạo Thiên và Lý Dung Thanh vài cái. Lúc này mới cất cao giọng nói:
- Vẫn là câu nói kia của Chủ tịch tỉnh Thẩm Hoành Quốc, thu hút đầu tư và quản lý trị an xã hội không hề có mâu thuẫn, chúng ta phải làm đến cùng, lấy tinh hoa này, đem đầu tư bên ngoài dẫn đường đến chỗ có lợi đối với chúng ta, nếu không chúng ta thu hút đầu tư còn có lợi ích gì? Đối với hành động triển khai tập độc ở toàn bộ tỉnh, vẫn phải tiếp tục chấp hành, không thể bởi vì một số người, một số việc mà quấy rầy bước tiến của chúng ta. Còn có một việc, thu hút đầu tư không phải ăn xin, là bình đẳng cùng có lợi, chung sống hoà bình, cùng nhau mưu cầu phát triển. Chúng ta lợi dụng tài nguyên nhân lực và môi trường tài nguyên của địa phương, cho nhà đầu tư bên ngoài có không gian phát triển. Đồng thời bọn họ có được phát triển, chúng ta cũng phải cam đoan lợi ích của chúng ta. Đối với tranh cãi này của thành phố Đông Lâm, do sở Công an tỉnh xử lý. Nếu đối phương đang tồn tại hiềm nghi việc buôn lậu thuốc phiện, các người phải đưa ra phương pháp ứng phó, không thể bởi vì thân phận của đối phương mà có chút bận tâm. Còn nữa đối với việc cảnh sát đánh người, cứ theo chế độ mà làm việc. Hôm nay hội nghị đến đây chấm dứt, tan họp!
Lời này của Lý Thiên Trụ, trên cơ bản khẳng định cách nói của Trương Nhất Phàm nhưng lại không hoàn toàn đồng ý, hơi có vẻ chiếu cố vậy.
Giám đốc sở Thương đi vào văn phòng của Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm biết ông ta phỏng chừng là tới để thăm dò ý tứ. Bởi vì liên quan đến chuyện của Đường Vũ, Thương Chính Văn tiếp điếu thuốc rồi ngồi xuống. Vài năm trước, ông ta luôn là lãnh đạo ở tỉnh, vài năm sau, Trương Nhất Phàm vãn bối này, tiểu hậu sinh liền leo lên đầu của ông ta.
Đối với việc trong quan trường này, Thương Chính Văn cũng không cảm thấy ngạc nhiên và kinh ngạc. Tống Hạo Thiên, Lý Hồng đều là một thế hệ người trẻ tuổi này, bối cảnh của người ta tuyệt đối không phải chính mình có thể so sánh. Thương Chính Văn liền cân nhắc, chính mình đến vị trí này, còn muốn đi lên chỉ sợ là không có khả năng.
Là lão bằng hữu của Trương Kính Hiên ông ta vẫn là cảm thấy có một số việc đợi chính mình sau khi lui ra, vẫn có thể cậy vào thế lực của nhà họ Trương được. Bởi vậy, hôm nay ông ta muốn mượn cái thể diện, để Trương Nhất Phàm biết ý trong lòng chính mình.
Lý Thiên Trụ vừa nói rồi, đối với chuyện cảnh sát đánh người, phải làm theo chế độ. Chế độ này là chết đó, người sống mà. Mấu chốt là xem người ta làm thế nào để tha thứ?
Bỏ cảnh sát dân ở trong phòng riêng đánh người không nói, bởi vì khi đó hoàn toàn có thể làm như xử lý tính chất tự vệ nhưng sau đó ở trong phòng thẩm vấn, có cảnh sát nhân dân dùng gạt tàn thuốc lá đập Chu Vận. Việc này dưới sự sai khiến của Phương Tấn Bằng, thống tới đến tỉnh, Lý Dung Thanh đã đem chuyện này định thành vụ ác tính cố ý đả thương người.
Cái này đề cập đến việc cảnh sát lạm dụng hình phạt riêng, vu oan giá hoạ.
Gần đây, Phó giám đốc sở Dư Khang kiện cáo trạng rất lợi hại, một lòng nghĩ muốn kéo Đường Vũ xuống.
Giám đốc sở Thương đi rồi, Trương Nhất Phàm cầm lấy điện thoại nói với Lý Hồng:
- Bí thư Lý, cảm ơn cô!
Lý Hồng sửng sốt, thằng nhãi này không ngờ xưng hô như vậy với chính mình, muốn bị đòn.
Cô liền vừa công vừa tư trả lời câu:
- Cám ơn sai người rồi, muốn cám ơn đi mà cám ơn Bí thư Lý Thiên Trụ đi ~
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Cả hai đều nên cám ơn, đều nên cám ơn!
Hắn cùng với Lý Hồng hẹn là, mỗi tuần đi một lần căn nhà trong thành kia để họp riêng
Nhất là để giao lưu cảm tình, hai là kết nối công việc.
Hôm nay lại đến ngày giao lưu cảm tình, Trương Nhất Phàm nói:
- Buổi tối muốn ăn cái gì? Anh đi mua.
Lý Hồng nói:
- Tùy anh thôi!
Trương Nhất Phàm sờ sờ đầu, như vậy thì tùy vậy! Vừa vặn Đằng Phi vào báo cáo, hắn thuận thế cúp điện thoại.
Sau khi Đằng phi rời khỏi đây, Trương Nhất Phàm liền cân nhắc, Dư Khang Kiện này có phải rất an nhàn hay không? Xem ra có phải để Lý Hồng tiến hành gõ gõ một phen. Nghĩ đến đây, Trương Nhất Phàm liền gọi điện thoại cho Trương Tuyết Phong, giải thích một số việc.
Dư Khang Kiện này, bố đã sớm không vừa mắt, rất muốn giết chết anh ta.
Dư Khang Kiện cho tới nay, đều là đại biểu do Phương Cảnh Văn tạo lên, năm đó khi Phương Cảnh Văn làm Chủ tịch tỉnh, thế lực nhà họ Phương ở tỉnh Tương vô cùng sôi nổi. Dư Khang Kiện chính là người mà thời gian đó được đề bạt đi lên. Xem thế lực của anh ta vài năm này, dường như bất cứ lúc nào cũng muốn thay thế vị trí của Thương Chính Văn.
Giám đốc sở Thương là người lập tức phải nội lui, nhưng ai cũng không hy vọng chính mình còn chưa có lúc lui xuống, người phía dưới liền nhảy ra.
Ông ta hôm nay đến chỗ Trương Nhất Phàm nơi đó, trong lời nói cũng lộ ra một tầng ý, Dư Khang Kiện luôn muốn tìm cơ hội chèn ép Đường Vũ. Trương Nhất Phàm biết rằng, có thể là bởi vì quan hệ của Phương Tấn Bằng, Phương Tấn Bằng tiểu tử này ở Đông Lâm ăn nghẹn, trong lòng tức giận. Thề phải làm cho Đường Vũ rớt xuống, có mối hận trong lòng.
Tối nay, nghe được triệu tập của Phương Tấn Bằng, ông ta lại lập tức chạy qua rồi.