Nhưng trước khi làm việc này, trước tiên phải biết lượng sức mình. Đừng nói anh là bí thư thành ủy, cho dù là chủ tịch nước thì nếu không được cấp dưới ủng hộ hoặc trấn áp không nổi những người này thì chuyện anh bị hạ bệ chỉ trong phút chốc thôi.
Vì Trần Phong không muốn để Trương Nhất Phàm can thiệp quá nhiều, nếu không thì mình sẽ trở thành bí thư bù nhìn, anh ta bèn đem Lý Hoành Huy ra thử nước. kết quả là, Lý Hoành Huy ứng viên mà bọn họ đã chọn không được hội nghị thông qua.
Đương nhiên, Trần Phong có thể dùng đặc quyền của mình để quyết định việc này. Nhưng những chuyện đại loại như thế không nên lạm dụng, dần dà sẽ khiến mình trở thành người bị thiên hạ chỉ trích.
Đương nhiên, Trần Phong không muốn vừa mới đến mà đã đắc tội với nhiều người, do đó, anh ta đành bỏ ý nghĩ này đi.
Vì Lý Hoành Huy mà đắc tội với tất cả mọi người, xem ra không đáng, hơn nữa khi anh ta đem Lý Hoành Huy ra làm bia đỡ đạn, anh ta không nghĩ là nhân phẩm của y lại kém như vậy, không ngờ không có đến một phiếu tán thành.
Hắn nhìn Lý Hoành Huy liếc mắt một cái, khỉ thật mất mặt quá đi mất. Thật không biết cái chức Thị trưởng làm sao giữ nổi?
Tần Xuyên đương nhiên biết nội tình trong đó, nếu Lý Hoành Huy nắm giữ quyền tài chính, sẽ gây áp lực rất lớn cho mình, anh ta ắt sẽ không ủng hộ đề nghị này.
Nông dân mà cũng vào ủy viên thường vụ, làm phó Thị trưởng, anh ta dựa vào ai mà leo lên? Trong lòng anh ta hiểu rõ, trong tình thế này, Tần Xuyên không gật đầu thì anh ta cũng sẽ không đồng ý.
Tân bí thư và Phó chủ tịch Trương, đâu nặng đâu nhẹ? Điều này cũng phải hiểu rõ.
Lý Hoành Huy giận đến tái mặt, đây là làm xấu mình, lúc tan họp, anh ta giận đùng đùng bỏ ra ngoài. Không thèm để ý đến sự có mặt của Trần Phong, anh ta cứ thế xông ra ngoài.
Anh ta dùng hành động của mình biểu thị sự bất mãn vô cùng.
Trở lại trong phòng làm việc, anh ta trút hết cơn bực tức ra, người ta không đồng ý, thì chính gã có thể sử dụng quyền lực của Bí thư Thành ủy mà? Quyền phát ngôn của gã sao không đem ra mà dùng?
Lý Hoành huy rối rắm một trận, rồi từ từ bình tĩnh trở lại.
Anh ta thở dài nói:
- Hổ xuống núi bị chó bắt nạt!
Trần Phong cũng không phải thật tâm trợ giúp, hơn nữa còn đem mình ra để thử nước, mình có thể qua sông hay không. Bây giờ mục đích của gã đã đạt được rồi, còn mình thì thực sự bị xấu mặt.
Đừng trông tân bí thư tuổi còn trẻ, nhưng tâm cơ cũng khá sâu sắc.
Bố mặc kệ, không hợp tác với anh, tôi nằm gai nếm mật, khoanh tay đứng nhìn, để cho anh một mình đơn độc diễn xuất, Lý Hoành Huy tức giận một hồi, dần dần đã bình tĩnh lại.
Có khi nhẫn nại cũng là một môn học vấn, Lý Hoành Huy quyết định mình phải nhẫn nhịn, ông không làm gì cả, làm Ninja rùa được không?
Buổi tối, Tần Xuyên, Âu Dương Mạc, và nông dân cùng nhau uống rượu.
Bọn họ đàm đạo về sự việc ngày hôm nay, tân bí thư của Vĩnh Lâm, đưa Lý Hoành Huy ra làm vật thí nghiệm, nếu Lý Hoành Huy có được vài phiếu trên hội nghị thì giữa họ rất có thể đạt được thỏa hiệp.
Nhưng kết quả của thí nghiệm là không có đến một phiếu. Xem ra màn kịch tiếp theo của Trần Phong phải điều chỉnh lại.
Tần Xuyên nói, xem ra việc này, anh ta vẫn chưa trao đổi với Bộ trưởng Điền, chỉ là bọn họ tự bàn bạc riêng với nhau.
Người nông dân gật gật đầu:
- Chính xác là như vậy, nếu anh ta lấy Lý Hoành Huy ra thử nước, đương nhiên sẽ không để nhiều người biết, như vậy có thể vừa tấn công vừa phòng thủ.
Tần Xuyên nghĩ Phó Chủ tịch tỉnh Trương còn chưa ra ám thị gì, chứng tỏ một vấn đề, hắn cũng đang âm thầm quan sát, đương nhiên, Trần Phong không chủ động đưa ra đề nghị để mình giúp đỡ, thì Trương Nhất Phàm cũng sẽ không đưa tay ra, nếu không thì khiến cho Trần Phong hiểu nhầm.
Sau khi ba người thảo luận xong, Âu Dương Mạc nói rằng:
- Ba thiếu một, không bằng gọi Liễu Cục tới đánh bài, thoải mái chút đi.
Liễu Hải là thân cận của Trương Nhất Phàm, mối quan hệ này hiếm người có thể bì, Tần Xuyên gật đầu:
- Gọi anh ta tới cũng được, hôm nay chúng ta xả hơi một chút.
Liễu Hải đến rồi, bốn người họ ngồi đánh bài trong khách sạn, vừa đánh bài vừa thảo luận về vấn đề của Vĩnh Lâm, Tần Xuyên nói rằng:
- Cục trưởng Âu Dương, Liễu Cục, trọng trách của hai người khá nặng nề đấy, tinh thần của bên trên đưa xuống là bảo vệ sự ổn định hài hòa của Vĩnh Lâm. Nhưng hiện tại tình hình kinh doanh của rất nhiều ngành nghề dịch vụ bị đình trệ, họ hết sức phẫn nộ. Hy vọng không gây ra chuyện gì.
Lúc ấy Ô Dật Long tập hợp các ông trùm của các ngành này lại, tiến hành phân bố có kế hoạch, do đó, áp lực cạnh tranh trong ngành cũng được giảm bớt. Nay tổ chức này bị giải tán, họ nhất thời không thích nghi kịp, hơn nữa sự cạnh tranh lẫn nhau càng trở nên kịch liệt và gay gắt.
Rất nhiều người đã đến Ủy ban nhân dân thành phố tìm Tần Xuyên than vãn kể khổ, bọn họ bây giờ giống như kinh tế kế hoạch quá độ sang kinh tế thị trường vậy.
Trước kia, chỉ cần là đơn vị, doanh nghiệp, nhà hàng, khách sạn thuộc tập đoàn Vĩnh Lâm đều do tập đoàn lập kế hoạch. Do vậy họ không cần lo lắng nguồn gốc của nghiệp vụ này và sau khi ký đơn, làm sao để thanh toán?
Bởi vì có chính phủ ở giữa vận hành, cuối mỗi tháng, hay mỗi quý đều có thể đúng hạn nhận tiền. Do đó, cả tỉnh Vĩnh Lâm đều bị bọn họ lũng đoạn.
Thời điểm Diêu Mộ Tình đi, giải thể tập đoàn này, hiện tại những người này và đơn vị, lại chia năm sẻ bảy.
Tần Xuyên lo lắng chính là việc này, còn một việc vô cùng quan trọng, đó là về việc khai thác mỏ Đại Vũ, hiện tại Đại Vũ đang ở trạng thái đình công, Khang Đại Vũ từ Hồng Kong bay sang, cũng phải bó tay.
Do đó, chính phủ quyết định tổ chức lại ngành mỏ Đại Vũ.
Khi bốn người vừa đánh bài và thảo luận một vài vấn đề, cũng coi như là mở một cuộc hội ý nhỏ.
Bộ trưởng bộ tổ chức ông Điền và bộ trưởng bộ Tuyên Truyền ông Quách cùng nhau uống trà đạo.
Bộ Trưởng Quách than thở rằng:
- Hiện tại trà lầu Hoàng Quân cũng ngừng kinh doanh, hộp đêm làm ăn ngày càng kém đi, phỏng chừng đóng cửa là chuyện sớm muộn. Tôi thấy bây giờ còn không bằng thời của bí thư Ô, bên trên đột nhiên đưa xuống một tân bí thư trẻ như vậy, tôi thấy sợ khó mà làm nên đại sự.
- Đúng vậy, anh ta không giống với phó chủ tịch tỉnh Trương, khí thế không giống nhau. Về việc hôm nay cục trưởng tài chính này bổ nhiệm nhân sự, tôi đoán đến tám phần là anh ta và Lý Hoành Huy âm thầm bày ra chuyện.
Nghĩ đến việc này Điền Bộ trưởng trong lòng khó chịu, mình đường đường là ủy viên Thành ủy, trưởng ban tổ chức, không ngờ lại bị người ta gạt qua một bên. Việc này nói thế nào cũng không xuôi tai.
Có thể đạt đến cảnh giới này, đương nhiên không phải tầm thường, rất nhạy cảm với tình hình chính trị. Bộ trưởng Quách gật đầu vẻ đồng tình với Bộ trưởng Điền:
- Tôi nói anh Điền, chúng ta cũng chỉ còn lăn lộn thêm vài năm nữa, nói thế nào nhỉ, người cần sỉ diện như cây cần có vỏ. Anh ta làm như vậy, thì không sợ người ta hạ bệ sao?
Bộ trưởng Điền thở dài:
- Năm đó Bí thư Ô thực là một người có khí phách, phó chủ tịch Trương mạnh như thế mà ông ta vẫn có thể bao che cho cấp dưới, bây giờ Bí thư Ô sụp đổ rồi, chỉ e ngày tháng đẹp trời của Vĩnh Lâm đã hết.
Bộ trưởng Quách trước đây cũng coi thường Trương Nhất Phàm, năm đó Đằng Phi đi tìm hắn, còn dẫm phải đinh, nhưng nghĩ lại, lại là làm một việc ngốc nghếch. Đắc tội với Trương Nhất Phàm thì có gì tốt đẹp? Bây giờ người đã rời khỏi Vĩnh Lâm, vốn cho rằng sẽ thoải mái hơn nhưng ngày tháng đi theo Ô Dật Long, ai biết trời mưa nắng thất thường, Ô Dật Long xảy ra chuyện để lại vấn đề lớn như vậy.
Thấy Bộ trưởng Điền không có lòng tin ở bí thư mới, hắn cũng thăm dò một câu:
- Nghe nói thị trưởng Tần ngày trước là thư ký của Chủ tịch Trương, anh cảm thấy người này như thế nào?
Bộ trưởng Điền chửi thầm:
- Nghe nói cái con khỉ, người ta vốn là như vậy, cả trái đất này ai cũng đều biết, cậu còn thử tôi.
Nhưng anh ta vẫn đáp lại một câu:
- Đúng, không chỉ có anh ta, đến Liễu Cục cũng là do ngài Trương một tay nâng đỡ, nghe nói khi ở Song Giang, Liễu Cục lập không ít công trạng, nhận được lời khen ngợi của phòng công an.
Bộ trưởng Quách ám thị một câu:
- Anh là trưởng ban tổ chức, trong tay nắm đại quyền, khi nào hẹn với Thị trưởng Tần, chúng ta cùng uống chén rượu.
Xem ra Bộ trưởng Quách đã quyết định nghiêng về Tần Xuyên, tức là đồng nghĩa với Trương Nhất Phàm, họ chỉ có thông qua Tần Xuyên, mới có thể dựa vào, bộ trưởng Điền sao có thể không hiểu?
Lúc này cũng không cần giữ thể diện nữa rồi, nếu họ liên thủ với Tần Xuyên, mọi người duy trì quan hệ mật thiết thì họ Trương sẽ làm bá chủ Vĩnh Lâm, thì chiếm ưu thế một cách an toàn.
Trần Phong không thể ngờ, lần thử nước này lại là lợn lành chữa thành lợn què, đưa toàn bộ binh mã của Ô Dật Long chuyển về hết bên Trương Nhất Phàm. Bây giờ anh ta muốn nắm trong tay đại cục, chỉ e không đủ sức.
Để tránh khỏi Trương Nhất Phàm nhưng lại cứ bị rơi vào thế trận của hắn, Trần Phong nếu mà biết tất cả mọi việc thì trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?