Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Nhất Phàm và Đường Vũ lau mồ hôi lạnh, ban nãy đúng là nghìn cân treo sợi tóc, vừa từ chỗ Diêm Vương trở về. Tên chó nhật này thật đúng tên điên, không ngờ lại lấy cách ngọc nát đá tan để chống cự lại.

Nếu Liễu Hải không kịp thời bắn hai phát súng kia, e rằng sẽ có thêm hai mạng người nữa.

Mọi người đều vây quanh lại:
- Bí thư Trương, Bí thư Trương!

Mấy cảnh sát nhìn thấy Trương Nhất Phàm vẫn còn trên xe, không khỏi kích động. Đội trưởng đội hình sự có chút xấu hổ, đứng trong đám người cảm thấy toàn thân rất không tự nhiên. Trong lúc bao vây càn quét căng thẳng ban nãy, biểu hiện của một đội trưởng như mình không ngờ không bằng một trí thức như Bí thư Trương.

Tất cả cảnh sát đều chịu sự kích động nặng và kinh ngạc, cũng âm thầm lau mồ hôi. Nếu như khi nãy Bí thư Trương ngồi trong xe mà xảy ra chuyện, bản thân những người như họ thật sự là tội không thể tha được. Hành động của Trương Nhất Phàm vô hình chung đã làm kích động mỗi một người.

Cục trưởng cục Công an Diệp Á Bình chạy đến:
- Bí thư Trương, sao ngài lại ở đây, quá nguy hiểm.

Trương Nhất Phàm cười thản nhiên:
- Không có gì là nguy hiểm hay không nguy hiểm cả, cũng là một công dân của Trung Quốc, mỗi công dân đều có quyền và nghĩa vụ đấu tranh với bọn tội phạm.
Câu nói này đã được phóng viên viết vào quyển sổ.

Ba người Tần Xuyên, Lý Trị Quốc cũng lần lượt chạy đến, nghe nói cảnh tượng ban nãy, đều khiến toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Thật nguy hiểm!

Trương Nhất Phàm nói với Diệp Á Bình:
- Cục trưởng Diệp, trước tiên hãy cử mấy người xuống dưới xem xét tình hình.

- Đã có bốn người xuống rồi.
Diệp Á Bình đã đến bên lề đường, đích thân chỉ huy xử lý hiện trường.

Mấy phóng viên vây quanh lại:
- Bí thư Trương, Bí thư Trương! Chúng tôi là phóng viên của đài truyền hình thành phố, có thể nói cho chúng tôi biết mấy câu về hành động vĩ đại ban nãy của ngài.

- Chưa thể nói là hành động vĩ đại, nếu các anh muốn phỏng vấn thì cứ đến tìm anh ta để nói chuyện.
Trương Nhất Phàm chỉ Đường Vũ đang đổ mồ hôi đầy người, đến bây giờ anh ta vẫn chưa thể bình tĩnh được, bị dọa đến sắc mặt có chút trắng bệch.

Đường Vũ không phải vì bản thân, hơn nữa Trương Nhất Phàm ở trên xe, nếu chẳng may hai anh hùng lững lẫy như vậy, bản thân mình chết cũng không yên bình! Anh ta muốn chặn hai tên tội phạm kia lại, không ngờ lại làm cho đối phương điên lên, chó cùng rứt giậu, biến thành chơi ác chiêu ngọc nát đá tan.

Nguy hiểm thật! Đường Vũ lại lau mồ hôi.

Trương Nhất Phàm để việc tiếp phóng viên cho Đường Vũ, bản thân đi cùng đám người Tần Xuyên, đi đến bên lề đường.

Trong cái hố sâu gần mười mấy mét, lửa cũng đã được dập tắt. Vài cảnh sát ở dưới dùng bộ đàm hô lên:
- Phát hiện ba thi thể bị cháy rụi, trước mắt vẫn không rõ danh tính.

Ba thi thể? Tài xế taxi gặp tai nạn rồi. Trương Nhất Phàm lập tức phản ứng lại, nói với Diệp Á Bình:
- Lập tức cử người liên lạc với công ty taxi, xác minh danh tính của người chết. Những vấn đề cần thu xếp giao cho cô cả đấy.

Diệp Á Bình gật gật đầu, bố trí người đến câu xe lên, bắt đầu các công việc khắc phục hậu quả.

Trên con đường của vùng ngoại ô ở phía Đông thành phố, đèn đuốc sáng trưng, công an giao thông, lãnh đạo của công ty taxi, còn có phóng viên của tòa soạn và đài truyền hình đều chạy đến hiện trường.

Từ phía xa liền nổi lên từng trận gió lạnh, thổi đến hai gò má cũng phát đau, nhưng ai cũng không quan tâm đến thời tiết quái quỷ này.

Trương Nhất Phàm nhìn màn đêm mịt mờ, lộ ra vẻ thâm trầm khác thường. Năm tên tội phạm đã mất đi hai, còn ba tên khác đang trốn ở đâu?

Đây là đám người độc ác tàn nhẫn xảo quyệt, bất nhân tàn bạo, thuộc vào nhân vật cực kì nguy hiểm, một ngày không diệt trừ, thì một ngày thành phố Song Giang không được yên bình. Điều Trương Nhất Phàm lo lắng nhất là sau khi mấy tên này rơi vào đường cùng, sẽ xông vào nhà dân, sau đó sẽ làm chuyện gì gây phẫn nộ trong người dân.

Đang nghĩ ngợi, Đường Vũ thoát khỏi mấy phóng viên, đến trước mặt lãnh đạo:
- Bí thư Trương.
Trong những lúc đông người như vậy, bọn họ đều gọi mình là Bí thư, chỉ có khi mấy người bạn ở cùng với nhau thì mới gọi là anh Phàm, lão đại.

- Anh nói hai tên tội phạm này, hướng bọn chúng chạy trốn là ban đầu thì đi về hướng Nam sau lại vòng vèo sang hướng Đông, có phải chúng cố ý muốn khiến cho chúng ta lầm đường không? Nếu đoán không nhầm, ba tên tội phạm còn lại rất có khả năng trốn ở nơi nào đó ở cùng ngoại ô phía Đông?
Đường Vũ đúng là một công an kì cựu đầy kinh nghiệm, rất nhanh liền hiểu rõ được tâm lý của bọn tội phạm.

- Tôi cũng đang nghĩ như vậy.
Trương Nhất Phàm gật đầu, như thoáng chút suy nghĩ.

- Cục trưởng Diệp.
Trương Nhất Phàm kêu lên một tiếng, Diệp Á Bình liền dẫn theo mấy người đi đến:
- Bí thư Trương.

- Cô gọi họ lại đây mở một cuộc họp, rèn sắt khi còn nóng, lập tức triển khai đuổi bắt đối với bọn tội phạm bỏ trốn còn lại.
Trương Nhất Phàm ra chỉ thị ngay giữa hiện trường.

Diệp Á ình gật đầu:
- Được, tôi lập tức tập hợp đội ngũ, nhanh chóng xuất phát.

Đêm nay, khí thế của các chiến sĩ công an rất cao, cảm xúc của mỗi người đều dâng cao, vừa rồi nhìn thấy Bí thư Trương đích thân ra hiện trường truy bắt tội phạm bỏ trốn, bởi vậy, mỗi người trong bọn họ đều khí thế cao ngất, hùng dũng hiên ngang.

Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, mới chín giờ hai mươi lăm phút:
- Tôi gọi điện cho đội cảnh sát vũ trang, để họ cử vài người đến trợ giúp, với bất cứ giá nào, cũng phải đem những kẻ phạm pháp đưa ra ngoài pháp luật.

Diệp Á Bình lập tức gọi vài người chủ chốt quan trọng qua, sau khi họp mấy phút, phân công đơn giản nhiệm vụ cho từng người.

Các đơn vị, nhanh chóng tập hợp người và xe của mình, lập tức xuất phát!

Lại một cuộc chiến nữa bắt đầu.

Nửa tiếng sau, một đội quân với năm mươi mấy công an và bốn mươi mấy cảnh sát vũ trang chậm rãi hướng về vùng ngoại ô phía Đông thành phố.

Lần này cục Công an của thành phố Song Giang chuyên biệt hành động, Đường Vũ cũng không tham gia nữa, vài người liền thở phào, cùng Trương Nhất Phàm trở về khách sạn.

Tối nay, anh ta và Lý Trị Quốc vốn định đến Sauna để ngâm nước nóng, hai người đặt hai phòng ở tầng ba của khách sạn Song Giang.

Khi lên đến tầng bốn, Ôn Nhã kéo chặt tay của Trương Nhất Phàm:
- Lúc nãy làm em sợ chết, anh đó, quá mạo hiểm rồi, không được, nếu chẳng may xảy ra chuyện thì làm sao?

Trương Nhất Phàm nở nụ cười bất đắc dĩ:
- Trong tình huống đó, cũng chẳng nghĩ nhiều đến vậy.
Hắn vỗ vỗ tay của Ôn Nhã:
- Tối hôm nay mọi người đều mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi!

Ôn Nhã gật đầu, quay về phòng mình.

Đài truyền hình phát một mẩu tin:
- Tối hôm nay vào lúc tám giờ năm mươi ba phút, trên con đường dọc phía Đông thành phố xảy ra một cuộc đại chiến giữa cảnh sát và tội phạm làm chấn động lòng người. Bí thư Thành ủy đồng chí Trương Nhất Phàm đã xung phong đi đầu, đứng trước bọn tội phạm bỏ trốn… Cuối cùng hai phần tử phạm tội đã để xe rơi xuống và thiệt mạng.

Tin tức này vừa truyền đi đã gây nên sự chấn động rất lớn.

Cừu Cương đang nằm trong căn phòng với điều hòa ấm áp, toàn thân ở trần chỉ còn lại một chiếc quần tam giác. Tối hôm nay Yêu Hồ không trình diễn, ở lại cùng với anh ta.

Nhìn thấy được tin này trên ti vi, Cừu Cương đẩy Hồ Ly đang xoa bóp cho mình ra, ngồi thẳng người dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, Yêu Hồ quay đầu lại nhìn vào ti vi một cái, cuộc chiến giữa cảnh sát và tội phạm?

Cảnh quay mà ti vi đang phát, quả thực giống như cuộc chiến giữa cảnh sát và tội phạm trong những cảnh quay của phim Hongkong vậy. Chỉ nhìn thấy chiếc xe taxi như phát điên, đấu đá lung tung, khiến cho nhiều xe cảnh sát ở đằng sau như vậy cũng không dám lại gần.

Đột nhiên, phía trước xuất hiện hai chiếc xe cảnh sát, người trên xe taxi có thể đã phát hiện ra mình bị bao vây rồi, không còn đường thoát nữa, thế là cứ cố sức nhấn ga, trái lại lại cố đâm vào một chiếc xe cảnh sát trước mặt.

A —— Yêu Hồ không dám nhìn nữa, bị dọa đến nỗi nhắm chặt cả hai mắt.

Trên màn hình, hai chiếc xe sượt qua nhau, sau đó liền nhìn thấy xe taxi xông ra ngoài, lật xuống cái hố sâu ở ven đường. Ầm —— Sau một âm thanh cực lớn, xe taxi bỗng nổ lớn.

Toàn bộ quá trình, đã bị đài truyền hình xóa đi cảnh Liễu Hải nổ súng, trên màn hình xuất hiện Bí thư Trương và một cảnh sát khác từ xe đi ra, rất nhiều người lập tức vây lấy họ.

Một cảnh thật mạo hiểm!

Cừu Cương phẩy phẩy tàn thuốc, trên mặt kèm theo một nụ cười không thể hiểu nổi. Cái tên Trương Nhất Phàm này, thật không muốn sống mà!

Xem xong tin này, Cừu Cương đưa tay ra kéo lấy Yêu Hồ, chỉ vào chỗ hở ra cao cao dưới quần tam giác. Yêu Hồ lập tức cúi người, quỳ dưới ghế xa-lông, nhẹ nhàng cởi quần lót của Cừu Cương, rút thứ đồ chơi đó ra, kề vào miệng của mình.

- Lão Phú, xem thời sự chưa?

Phú ca đang ở trong một biệt thự của thành phố Song Giang, vài người đang đánh mạt chược, nhận được điện thoại của Cừu Cương, liền khoát tay, nói mọi người không được làm ầm lên:
- Chưa? Tôi vừa về.

-Xem thời sự tối nay đi, hai tên kia chết rồi.

Phú ca kinh ngạc, điếu thuốc trong tay liền rơi xuống đất:
- Chết rồi?

Một tiếng trước, y không nhận điện thoại, nói hai tên kia rất lợi hại, đã trốn được cảnh sát, sao đột nhiên lại chết rồi?

Cừu Cương cau mày:
- Anh tự mình xem thời sự buổi tối đi, có lẽ sẽ phát lại. Mấy tên còn lại chắc cũng nhảy nhót không được mấy ngày nữa. Lần này cục Công an nhanh gọn , dứt khoát, quyết đoán, nhất định sẽ đẩy bọn chúng vào chỗ chết.

Phú ca liền gọi người bật ti vi lên, vừa lúc ti vi đang còn phát lại tin thời sự chuyên đề, trong vài cảnh ngẫu nhiên, đã làm cho Phú ca hiểu rõ được chuyện gì vừa xảy ra.

- Đúng vậy! Thành phố Song Giang không làm ăn tốt như trước đây, tôi cũng muốn để anh em rút lui.

- Anh cam tâm như vậy sao?

- Không cam tâm thì phải làm sao? Dưới tên tiểu tử Chí Võ kia có mấy người, cũng đều bị Bí thư mới đến kia làm cho chết rồi. Nghe nói trong quán ăn nhanh đúng lúc họ gặp con gái của Thu Văn Chương. Không ngờ là tiểu tử Trương Nhất Phàm này cũng ở đó, hai bên xảy ra xung đột, kết quả là bị hắn bắt sạch một mẻ.

- Anh cũng không phải là một người kém cỏi vậy chứ! Lão Phú, tôi quen biết anh nhiều năm như vậy.
Cừu Cương ra sức đè lại đầu của Yêu Hồ, cái thứ đồ ấy một tý nữa là chui vào cổ họng của Yêu Hồ, suýt chút nữa thì làm cô nghẹn chết.

Trong điện thoại truyền đến tiếng ho của Yêu hồ, lão Phú nói:
- Tiểu tử cậu thoải mái thật, còn có tâm trạng chơi với phụ nữ, hy vọng cậu không có nhược điểm nào rơi vào tay hắn, nếu không thì cậu cũng nên chuẩn bị tốt để rời khỏi sớm đi! Haha…

- Hừ! Nếu hắn dám ép chết người khác, tôi cũng dám giải quyết chuyện này luôn.
Cừu Cương lạnh lùng nói.

Lão Phú mỉm cười:
- Sức cậu không có gan vậy đâu, Lý Tông Huy so với cậu thì sao, anh ta vẫn bị hắn xử lý, ngay cả thành phố Song Giang cũng không dám đến. Dựa vào Cừu Cương cậu, bỏ cuộc đi! Người ta chỉ cần một cuộc gọi là huy động được quân đội, đến chết cậu cũng không kịp. Bây giờ cậu cũng chỉ có hai con đường, hoặc là không có ý bán thứ hàng kia nữa, làm một người làm ăn đàng hoàng, hoặc là bỏ trốn để giữ mạng sống đi!

- Số hàng kia đoán chừng không còn gì nữa rồi. Bây giờ ngay cả công an, cảnh sát vũ trang đều đã bắt tay hành động, cậu với tôi cứ thật thà làm người dân lương thiện, tôi đoán không đến hai ngày, mấy tên khốn kiếp này tuyệt đối phơi thây ở vùng ngoại ô, không thể thoát khỏi thành phố Song Giang được.

- Nếu đã như vậy, vậy còn có cách nào chứ, nghe anh vậy, thật thà làm người dân lương thiện!
Cừu Cương gác máy, tức giận mắng một câu:
- Mẹ kiếp, thật là một con cáo già.

Kích tướng không thành, ngược lại kích người, lão Phú này cũng không đơn giản!

- Không đến hai ngày, mấy tên buôn ma túy này sẽ phơi thây ngoài vùng ngoại ô.
Cừu Cương nhớ đến câu này, tức giận cắn răng, cố gắng không để mình nhớ đến nó. Nhìn Yêu Hồ đang quỳ dưới đất, y đột nhiên đưa tay đẩy ra một cái, đẩy Yêu Hồ nằm xuống đất, sau đó đè lên.

Yêu Hồ không có bất kì giãy dụa nào, mềm nhũn nằm trên tấm thảm, để mặc cho người khác chà đạp, Cừu Cương giống như uống thuốc vậy, bộ mặt trở nên dữ tợn, giống mãnh thú vồ lên trên, hung hăng trút hết ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK