Trước kia cô chỉ nghe qua Liễu Hải người này ở thành phố Đông Lâm uy vũ, không nghĩ rằng anh ta lại có thể hùng mạnh thế, một mình đấu với mười người khác.
Diêu Mộ Tình đương nhiên biết người mà cọp mẹ kêu đi là ai, cô ở thành phố Đông Lâm hiểu biết khá nhiều, nhân vật trắng đen, đối với thành phố Đông Lâm này mà nói có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
Vốn chuyện này, cô khoanh tay mặc kệ, nghe có người nói cọp mẹ gọi người đi bắt Ô Cương, cô chỉ cười nhẹ. Bà ngốc này không thoát ra khỏi cái xác động vật, nhưng cô tuyệt đối không ngờ, chính mình lại có thể cùng chồng với bà ta.
Vậy mà còn mong đợi vào việc để cho chính mình gả cho Ô Cương, nếu bản thân thực gả cho Ô Cương mà nói, Ô gia còn có trò hay để xem.
Hơn nữa cô cũng biết, Ô Dật Long sớm đối với cọp mẹ không còn chút hứng thú. Cô hiểu Ô Dật Long, ông ta rất không thích cọp mẹ trên bụng hàng ngấn thịt béo. Còn cô, phải dùng đến xi măng mới có khả năng lau được mặt của cô.
Ô Dật Long là một người đàn ông có nhu tình khí phách sung mãn, ông ta khi ấy dùng thủ đoạn hống hách mà dịu dàng để theo đuổi Diêu Mộ Tình. Đường đường một chủ tịch thành phố có thể làm những việc này, Diêu Mộ Tình đương nhiên rất động tâm. Từ từ bị sự dịu dàng của ông ta mê hoặc.
Nghe nói Trương Nhất Phàm chuẩn bị quay lại, Diêu Mộ Tình còn có chút lo lắng, tuy nhiên nghĩ đến không lâu sau, Ô Dật Long có thể làm người đứng đầu Vĩnh Lâm, trong lòng cô rất cao hứng. Rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này, chỉ cần Ô Dật Long nắm giữ Vĩnh Lâm, chẳng khác nào nắm giữ tất cả.
Diêu Một Tình thích loại đàn ông khí phách uy vũ này, cô rất thích kiểu Ô Dật Long sung mãn ý chí chiến đấu và nghiêm túc, đàn ông thì nên như thế!
Trong mắt Diêu Mộ Tình, Ô Dật Long chính là bá vương ngạo mạn, còn mình chính là Ngu Cơ của ông ta.
Nhưng gần đây, cô phát hiện Ô Dật Long dần dần mất đi loại khí phách này, cái loại ý chí chiến đấu này đã không còn như chính nó từ trước tới nay, lâm vào loại phong độ mê mẩn. Diêu Mộ Tình ý thức được đây là dấu hiệu nguy hiểm.
Tất cả việc này đều bắt đầu từ Ô Cương.
Đối với Diêu Mộ Tình mà nói, một người đàn ông, không nên có loại tình cảm nhu nhược, cô không thích loại đàn ông quá quyến luyến tình cảm với phụ nữ. Cô nhận định, vĩnh viễn chỉ là một cõi anh hùng oai phong.
Ở Mỹ, tâm tư của Diêu Mộ Tình thay đổi một cách lặng lẽ, sự thay đổi chưa từng xảy ra.
Cô không thích nhìn thấy một người đàn ông vì cuộc sống mà khóa chặt mọi việc, tinh thần ngày càng sa sút, bộ dạng tiều tụy. Người mà cô thích, vĩnh viễn phải như ánh mặt trời, có khí phách và phong độ phi phàm.
Diêu Mộ Tình rất nhanh phát hiện, gây ra tất cả mọi chuyện này là Ô Cương.
Đến tuổi trung niên, dần dần trở nên đa sầu, cái gì cũng sợ, bọn họ thường đem càng nhiều tâm tư đặt trên người phụ nữ. Diêu Mộ Tình dường như thông qua chuyện này thấy được kết cục của Ô Dật Long.
Một người đàn ông không có khí phách chỉ giống như một con hổ không có móng vuốt, Diêu Mộ Tình đột nhiên cảm thấy Liễu Hải rất có khí phách, rất đàn ông. Anh ta mới là người anh hùng chân chính! Diêu Mộ Tình dường như thấy được Liễu Hải mười phần uy phong khí thế!
Liễu Hải là như vậy!
Trương Nhất Phàm cũng là như thế, đây là vì sao? Vì sao Trương Nhất Phàm cùng mỗi người bên cạnh hắn đều có ý chí chiến đấu sung mãn như thế? Cô chính mắt chứng kiến Trương Nhất Phàm tiến vào Vĩnh Lâm, là hắn khiến cho Vĩnh Lâm từ trong nghèo khó một bước đi ra.
Tuy rằng Vĩnh Lâm hiện tại không phải là hoàn toàn thay đổi nhưng ít ra nó cũng đã tiến bộ. Ở một nơi như Vĩnh Lâm tập đoàn một tay che trời, không ngờ Trương Nhất Phàm có thể chậm rãi bới lông tìm vết tìm được lỗ hổng.
Cô nhìn Ô Dật Long mỗi lần đọ sức cùng hắn đều gặp thế bất lợi làm cho Diệu Mộ Tình cảm thấy uất ức.
Nghe nói cọp mẹ gọi người đi chặn đường Ô Cương, trong lòng cô thầm nghĩ, nếu như không còn Ô Cương nữa, tình huống sẽ thế nào? Không biết vì sao, Diêu Mộ Tình rất không thích Ô Cương, cảm thấy anh ta rất không có khí phách đàn ông, một người đàn bà đáng để cho anh ta dở sống dở chết sao? Mỹ nhân trong thiên hạ rất nhiều, mà Tiểu Vu lại là một người phụ nữ không trong sạch, Ô Cương không ngờ lại có thể vì cô ta mà bỏ nhà ra đi.
Diêu Mộ Tình trong lòng nghĩ, Ô Cương con người này thật sự quá mềm lòng, không thích hợp lăn lộn trong quan trường. Anh ta chỉ có thể chạy vào trong ngọn núi sống như những người xưa, lấy bình rượu nhỏ, rung đùi đắc ý niệm vài câu gì đó như cúc đông hàng rào tre, thản nhiên gặp Nam Sơn.
Vì thế, cô luôn hy vọng Ô Cương rời đi, thậm chí vĩnh viễn không cần trở về.
Không ngờ cọp mẹ lại sai người đi bắt về, lại càng không ngờ tất cả đều bại dưới tay Liễu Hải, Diêu Mộ Tình cảm thấy vô cùng đắc ý.
Cô đột nhiên sinh ra hứng thú với Liễu Hải, cảm thấy Liễu Hải rất đàn ông.
Diêu Mộ Tình nghĩ, bản thân nên đi tìm anh ta, bởi vì sau khi Trương Nhất Phàm đi rồi, Liễu Hải nhất định sẽ ở lại Vĩnh Lâm. Mà dự án kinh doanh của mình đều không vừa mắt Liễu Hải. Diêu Mộ Tình càng cảm thấy bản thân cần phải đi tìm Liễu Hải.
So với ban đầu, khi Trương Nhất Phàm đến Vĩnh Lâm, Ô Dật Long vì đối phó với hắn mà dùng hết thảy mọi biện pháp, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn như cũ thờ ơ, mục đích của hắn chỉ có một, mà hắn luôn luôn kiên định hướng tới mục tiêu phấn đấu của mình mà cố gắng.
Tất cả mọi chuyện đều làm cho Diêu Mộ Tình cảm thấy kinh ngạc.
Cho đến thời điểm này, cô còn nhớ mang máng, chính mình và Trương Nhất Phàm có nhiều lần gặp gỡ bất ngờ nhưng cho tới nay, cô điều không hiểu được con người Trương Nhất Phàm.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng quay trở lại Vĩnh Lâm, Ô Dật Long vẻ mặt vui mừng, tự mình đi vào văn phòng Bí thư Thành ủy, mời Trương Nhất Phàm cùng đi ăn cơm tối. Bữa cơm này rất quan trọng, trên cơ bản là để xác định vấn đều bộ máy của Vĩnh Lâm sau khi Trương Nhất Phàm đi rồi.
Ô Dật Long hiện tại dựa trên tình cảm mà nói là hoàn toàn dựa vào Trương Nhất Phàm. Ông ta cảm thấy lựa chọn của bản thân mình rất đúng, muốn ngồi ở vị trí Bí thư Thành ủy này, cũng không nhất định phải lật đổ người ta, cũng có thể đem người ta đi lên.
Hai loại phương pháp này, Ô Dật Long sáng suốt lựa chọn phương án hai.
Ba tháng, chính là ngày diễn ra tổng tuyển cử, chỉ cần sự việc ở phía trên lắng xuống, sự điều chỉnh ở phía dưới cũng có thể tùy ý triển khai.
Trương Nhất Phàm vui vẻ đồng ý lời mời của Ô Dật Long, bởi vì hắn cũng có chuyện muốn nói với Ô Dật Long.
Quay trở lại văn phòng, Trương Nhất Phàm nhìn hiện trạng văn phòng vẫn được duy trì như cũ cảm thấy vô cùng vừa lòng.
Đằng Phi mỗi ngày đều tới nơi này quét dọn, bởi vậy, văn phòng vô cùng sạch sẽ, không khí trong lành.
Chu Bân là Dương Lăng Vân nghe tin tức cũng muốn mời Bí thư Trương cùng đi ăn cơm. Nghe nói Bí thư Trương đã đồng ý đi cùng Ô Dật Long hai người trong lòng cảm thấy tiếc vô cùng.
Trương Nhất Phàm hiểu rõ tâm tư bọn họ, hắn cũng muốn trước khi mình đi đưa cho hai người một viên thuốc an thần. Việc này, cần phải trong thời gian này giải thích rõ ràng.
Trước kia Trương Nhất Phàm chỉ coi Vĩnh lâm là một trạm nghỉ chân, hiện tại thì không giống, chính mình tiến cử nhiều xí nghiệp như vậy, hắn nên vì những xí nghiệp này chịu trách nhiệm.
Hắn muốn đem những người ở Vĩnh Lâm này bắt lại, làm lực lượng trung kiên của chính mình.
Bữa cơm tối, vẫn là ở nhà khách nhỏ của cục Tài chính, tất cả nơi này không hề thua kém khách sạn lớn Vĩnh Lâm, cũng không kém hơn Vân Tử Đông là mấy, vì khiến lãnh đạo được ăn cơm thoải mái Tiền Trình đã đặt rất nhiều tâm tư vào đây.
Ăn cơm, chỉ có vài người, cũng không có phụ nữ làm bồi, thậm trí ngay cả Tiền Trình cũng không ngồi trên bàn ăn. Bởi vì hai nhân vật số một của Đảng có một số chuyện quan trọng muốn thương lượng nên bất cứ kẻ nào cũng không được đi vào.
Ngay tại buổi tối này, hai người đã thương lượng thành công một số hiệp nghị.
Khi ăn cơm xong, Trương Nhất Phàm nói một câu,
- Chủ tịch thành phố Ô, hôm qua tôi ở trong tỉnh gặp Ô Cương.
Nghe thấy vậy, Ô Dật Long không kìm nổi thở dài,
- Thanh quan khó đoạn việc nhà, bây giờ chuyện của nó tôi cũng không nhúng tay vào, là do mẹ con họ gây sức ép.
Trương Nhất Phàm hiểu ý tứ của ông ta, ông ta không nhúng tay, không cho Ô cương chỗ dựa, điều này rõ ràng là gián tiếp phản đối. Đôi khi, không ủng hộ chẳng khác nào phản đối. Tuy nhiên, chuyện phát sinh trên người Tiểu Vu, Trương Nhất Phàm cũng không có khả năng làm chủ, chỉ có điều nghe Liễu Hải nói, những người đó có ý gây bất lợi với Tiểu Vu, hắn liền cố ý nói thêm.
Tiểu Vu vô tội, nếu các anh không thích, không chịu thừa nhận cô vợ tương lai này, cũng đừng quá mức đem người ta làm chuyện gì đó. Nhìn đến vẻ mặt kia của Ô Dật Long, Trương Nhất Phàm trên cơ bản đoán được, mọi chuyện hẳn là do một tay cọp mẹ gây nên.
Trương Nhất Phàm nói, việc của trẻ con, để cho bọn chúng tự quyết định đi. Tự làm tự chịu.
Nếu không vì liên quan đến một mạng người, Trương Nhất Phàm cũng sẽ không nhắc nhở ông ta.
Ô Dật Long tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn, hắn cũng từ Diêu Mộ Tình biết được, đêm qua có người ở trên đường có ý đồ muốn bắt cóc Tiểu Vu. Loại chuyện này có thể lớn, có thể nhỏ, ý tứ của Trương Nhất Phàm chính là, hy vọng y có thể không để ý đến chuyện nhỏ này.