- Các ông có chuyện gì mà đến đây thế?
Hai kẻ bối rối gãi đầu một lúc sau Dương Lăng Vân bảo Chu Bân:
- Anh nói đi!
Chu Bân lúc này vẫn gãi đầu khẽ nhìn Trương Nhât Phàm rùi lại quay sang nhìn Dương Lăng Vân:
- Hay là anh nói đi!
- Thôi anh nói đi!
- Không, anh nói!
- Chi bằng để tôi nói đi!
Trương Nhất Phàm nhìn hai kẻ trước mặt, lên tiếng
- Được, anh nói đi.
Hai kẻ kia lúc này mới đồng thời giật mình phát hiện ra lời vừa rồi là của Trương Nhất Phàm, lập tức lắc đầu, đưa tay chỉ vào đối phương rồi đồng thanh:
- Anh nói đi!
Dương Lăng Vân cuối cùng lấy hết dũng khí lên tiếng:
- Bí thư Trương, hôm nay là sinh nhật bà xã Chu Bân.
- Hả?
Chu Bân lấy làm thất thần hồi lâu, thế nào mà đã lại đến sinh nhật bà xã tôi rồi?
Trương Nhất Phàm cười cười rồi nói:
- Thế này xem ra ta phải chuẩn bị một phần lễ lớn đây.
- Không, không phải!
Chu Bân cuống quýt thanh minh.
- Ngài đừng nghe hắn nói lung tung, thực ra là sinh nhật bà xã hắn….
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ khẽ cười rồi lên tiếng:
- Được rồi, nếu không có việc gì, tôi phải đi.
Không ngờ Chu Bân vẫn mặt dày lên tiếng:
- Bí thư Trương, buổi tối đi đâu dùng cơm vậy?
- Cái việc này không cần mấy người lo lắng, tôi đã có dự định rồi.
Nói xong Trương Nhất Phàm xách cặp đi ra ngoài. Dương Lăng Vân lúc này có phần lúng túng còn Chu Bân lấy hết dũng cảm thêm câu nói vui:
- Kìa, hay là cho chúng tôi cùng đi. Chúng tôi cùng đi với Đảng.
- Đúng, Bí thư Trương chính là Đảng, chúng ta cùng Đảng đi.
Dương Lăng Vân thêm vào.
Trương Nhất Phàm kì thực chưa hề lên kế hoạch gì, hắn cũng chẳng phải muốn về nhà ăn cơm, chỉ có điều nhìn bộ dạng lấm lét của hai tên này thì đoán chừng phải có chuyện gì quan trọng. Thế là vừa nghe Chu Bân đề nghị vậy, hắn liền lập tức bước đi:
- Vậy đi thôi chứ, tôi bảo Đằng Phi đi đặt chỗ.
Cái gì? Còn chưa định liệu gì mà? Dám mời người chẳng phải là lừa gạt sao?
Hai người kia ở trong lòng mừng thầm. Trương Nhất Phàm vốn định đề nghị về nhà Chu Bân dùng cơm xong rồi cũng gạt cái dự định ấy, hắn tự biết nếu đến nhà Chu Bân ắt hẳn rất phiền toái.
Ở chỗ bà lớn hiện tại cũng có mấy người nguyện ý làm cơm? Nhưng hắn nghĩ vẫn là không nên làm phiền người khác thì hơn.
Mấy người đi ăn cơm, đi nơi nào chả được. Chu Bân ra ý kiến là đến Tiêu Tương Quý Phủ
Tiêu Tương Quý Phủ là nhà hàng đồ ăn Hồ Nam chính thống mới khai trương ở gần đây
Ông chủ nhà hàng là người bản địa, bình thường đến ăn cơm ở cửa hàng đều gọi điện báo trước như thế đơn giản mà lại thuận tiện.
Lần này chẳng đợi đến lúc Đằng Phi gọi điện, Chu Bân liền kéo mấy người bọn họ tới thẳng nhà hàng
Chu Bân và Dương Lăng Vân xuống dưới lầu chọn đồ ăn, lúc quay trở lại phòng riêng nói chuyện, Trương Nhất Phàm hỏi Chu Bân:
- Lần làm xóa đói giảm nghèo này tiếp nhận được những gì?
- Thật sự tiếp nhận được rất nhiều, đôi ba lời không thể nói hết.
Chu Bân gật gù nói.
Trương Nhất Phàm nhấp một ngụm trà
- Vậy anh không cần phải nói nữa.
Chu Bân nhanh chóng bổ sung:
- Tôi không nói cảm thụ, tôi kể truyện cười được không?
Dương Lăng Vân lúc này mới tham gia vào câu chuyện của hai người trước mặt:
- Anh có thể kể truyện cười sao?
Chu Bân hậm hực:
- Anh không nghe, làm sao biết tôi không có chuyện cười?
Trương Nhất Phàm nghe hai kẻ đối đáp nhau rồi quay sang nói với Chu Bân:
- Vậy anh kể đi! Nếu làm không tốt để cho tự phạt ba chén.
- Mọi người đã nói vậy, được rồi, Chu Bân tôi bắt đầu đây, các anh nghe ai không cười cũng tự phạt ba chén.….riêng Bí thư Trương thì ngoại lệ.
Chu Bân bổ sung.
Thời gian ta ở huyện Giang Hóa, có một lần cùng cán bộ trong thị trấn ăn cơm, lúc ăn cơm có người hỏi thế nào là Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc? Đại diện nông dân đáp: Phải nuôi lợn phải giao phối. Đại diện công nhân đáp: Phải kiếm tiền, phải tiêu phí. Đại diện công dân đáp: Muốn trả lương phải quỳ xuốn. Đại diện nghệ nhân dấp: Muốn đầu cơ, phải tiếp ngủ. Đại diện thương nhân đáp: Muốn kiếm tiền, phải trốn thuế. Đại diện cán bộ đáp: Phải nói dối, phải nhận hối lộ. Đại diện dân chứng khoán đáp: Phải cắt thị phải rơi lệ.
Dương Lăng Vân cười nhạt:
- Cái này mà cũng gọi là truyện cười sao?
Đằng Phi ngồi bên kia lại cười đến ngặt nghẽo. Chu Bân quay sang Dương Lăng Vân;
- Vậy anh đang cười cái gì?
Dương Lăng Vân bạo miệng:
- Tôi cười vì nó không đáng cười.
- Không đáng cười vậy sao anh còn cười?
- Chính là bởi không đáng cười nên tôi mới cười thôi.
Trương Nhất Phàm khẽ đập bàn:
- Không phải hôm nay hai anh bảo ta đến đây nghe hai anh cãi nhau chứ?
- Dạ, không phải!
Hai kẻ đồng thanh đáp.
Đằng Phi lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài:
- Tôi đi xem đồ ăn thế nào rồi!
Trương Nhất Phàm quay sang Dương Lăng Vân:
- Sự điều chỉnh của ba doanh nghiệp còn chưa triệt để, cần phải đẩy mạnh công tác này. Hiện tại, chúng ta vẫn gia công cho các công ty bên ngoài sau này chúng ta phải làm sao để các công ty bên ngoài gia công cho chúng ta, biến khách hàng của họ thành khách hàng của chúng ta. Như vậy, xí nghiệp của chúng ta có thể được hồi sinh, gia công thực chất chỉ là kế sách tạm thời.
Dương Lăng Vân đáp lời:
- Dạ tôi sẽ ghi nhớ lời Bí thư, cố gắng rút ngắn thời gian rồi từ từ thương lượng cùng bọn họ. Mấu chốt là những người này tư tưởng còn chưa thông, có chút bảo thủ. Một số người thỉnh thoảng vẫn còn than phiền nhiều lắm.
- Ồ! Họ than phiền cái gì vậy?
Trương Nhất Phàm hỏi.
Dương Lăng Vân suy cho cùng so với Chu Bân có chút điềm đạm hơn nên không dám phát biểu lung tung. Nghe được Bí thư Trương đề xuất, y mới thận trọng nói:
- Bọn họ chính là phàn nàn: Bí thư Trương không cần cứ hướng nội thế.
Trương Nhất Phàm có chút không hài lòng:
- Anh nói thật xem rốt cục họ than phiền cái gì?
Chu Bân vội cướp lời:
- Cái này thì tôi biết, tôi ở sau lưng cũng nghe nói. Bọn họ nói cái gì công tác cách mạng là gian nan, hiệu quả chậm thì chết như chơi, năng lực kém cũng dễ chết, không đủ dũng khí cũng chết, tửu lượng kém cũng chết, mà sức khỏe không tốt thì cũng dễ chết vì mệt, rồi cái gì phát biểu thẳng thừng cũng chết, có khả năng thì cũng bị lợi dụng đến chết… cho nên làm người không thể quá cầu toàn được. Đổng Tồn Thụy lấy được thì quá ổn rồi, Lưu Hồ Lan miệng thì quá kín, Khưu Tiểu Vân nằm sấp được thì chết, Hoàng Kế Quang tóm được thì rất chuẩn, Trương Tư Đức chạy trốn quá muộn, Bạch Cầu Ân sẽ được nhiều lắm. bài học kinh nghiệm là tâm tính tốt mới là quan trọng nhất bằng không đến lúc tiền vẫn ở trong ngân hàng mà người thì đã lên thiên đàng.
Dương Lăng Vân liếc nhìn Chu Bân:
- Vẫn còn chưa biết ai bày đặt ra chủ yếu là hiện tượng cố tình nhằm vào cơ quan chính phủ đấy thôi.
Trương Nhất Phàm nở nụ cười bí hiểm :
- Người này rất có tài cán đấy, người đang ở thiên đường-tiền ở ngân hàng. Chỉ cần biết có tiền là tốt rồi, sợ nhất là người đã trên thiên đường mà tiền lại không ở trong ngân hàng
- Kỳ thật, đây là thực trạng xã hội cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. chúng ta hiện giờ không phải đang tiến hành Cách mạng Văn hóa sao mỗi công dân đều có quyền tự do ngôn luận, mọi người muốn nói gì tôi quản nổi sao? Chỉ cần họ không ác ý công kích, chửi bới bôi nhọ hình ảnh Chính quyền thì không ai có quyền kiểm soát cái miệng của họ.
Lúc này, Đằng Phi đi vào, theo sau là nhân viên phục vụ với xe đẩy thức ăn mang lên trước vài món ăn và ba bình rượu.
Bốn người đàn ông, ba bình rượu trắng, mỗi người một vẻ. Trương Nhất Phàm nói nhỏ:
- Hai bình đủ rồi, uống ít thôi.
Đột nhiên ngoài cửa, một cô gái dáng vẻ nữ sinh đi vào:
- Ta muốn gặp Bí thư Trương.
Chu Bân đứng lên ngăn lại:
- Cô là ai?
- Ta là sinh viên trường nghệ thuật, ta muốn kính Bí thư Trương một chén.
Trương Nhất Phàm suy tính trong đầu” cô gái này ước chừng cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, nhưng trông có vẻ khá chững chạc, vóc dáng cao gầy, nhìn qua cũng khiến người ta thích thú
Chỉ có điều một cô gái lỗ mãng xông vào phòng riêng của người khác như vậy thì khiến hắn có chút phản cảm.
Thế nhưng cô gái kia có phần bướng bỉnh, nhất quyết hướng về phía Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, tôi trước kính ngài một chén rượu sau xin nói hai câu. Lúc đó các ngài để tôi đi cũng không muộn.
Dương Lăng Vân và Chu Bân ra sức ngăn cô lại, cô vẫn ra sức mà hướng về phía Bí thư.
Trương Nhất Phàm khoát khoát tay:
- Các anh cứ để cô ta lại đây đi
Bữa cơm này còn chưa kịp ăn thế mà đã có người đến gây sự, thật khiến cho mọi người bực mình, Dương Lăng Vân và Chu Bân bỏ cô gái ra, cô gái này một chút sợ hãi cũng không ngay lập tức tiến đến gần cái bàn bên cạnh, cầm lấy bình rượu rót đầy hai chén.
Một chén đưa cho Trương Nhất Phàm một chén tự mình bưng trước ngực.
Phụ nữ mà uống loại rượu này người giỏi cũng chỉ được hai chén thế mà cô gái này tay bưng chén rượu đầy nhưng xem chừng vẫn rất tự tin
- Bí thư Trương! Xin phép được giới thiệu tôi là Giang Nhiễm sinh viên trường Nghệ thuật. Hôm nay được gặp Bí thư Trương – quan chức cấp cao của Vĩnh Lâm Giang Nhiễm thật lấy làm may mắn, chỉ xin được kính ngài một ly. Chỉ mong Bí Thư Trương có thể nhận chén rượu mời này, tôi thật lấy làm cảm tạ.
Nói xong, cô giương cổ tự mình uống cạn chén rượu đầy, rất sạch sẽ dứt khoát
Trương Nhất Phàm quan sát cô gái, nhận thấy rằng đây thực sự là một cô gái can đảm, có khí chất. Trước giờ có rất nhiều người chỉ cần nhìn thấy Trương Nhất Phàm đã bị dọa cho không nói được gì vậy mà cô gái này chẳng những không sợ mà còn dám tự mình xông vào kính rượu Bí thư
Thế nên Trương Nhất Phàm gật đầu đồng ý, từ từ uống cạn chén rượu mời
Giang Nhiễm nói lời cám ơn Bí thư xong lại mở lời:
- Bí thư Trương, tôi còn có một thỉnh cầu: mong được nói riêng với Bí thư mấy câu, ngài có thể bảo bọn họ đi ra ngoài một lúc được không?
“Rốt cuộc một cô nữ sinh mười mấy tuổi thì có chuyện gì để nói với Bí thư chứ, đã thế lại không thể nói trước mặt mọi người, có thể nào cô ta muốn tố giác” Chu Bân giật mình nghĩ.
Xem ra việc cô ta đến đây hẳn đã có sự chuẩn bị trước, gan cô nàng quả không nhỏ nha. Chu Bân hắng giọng nói lớn:
- Cô không nên được một tấc mà lại đòi tiến cả bước thế chứ? Cô muốn kính rượu thì cũng đã kính rồi, bây giờ cũng nên đi đi
Giang Nhiễm cứ đứng đó không đi, vẻ mặt tỏ rõ sự kiên định có chts bướng bỉnh. “ Cô gái này phải chăng có điều thật sự khó nói?” Trương Nhất Phàm nghĩ
Nhìn cô gái trước mặt, tuổi còn trẻ mà lại có dũng khí như vậy thật đáng trân trọng. Trương Nhất Phàm trầm ngâm một lúc rồi quay sang nói với ba người kia:
- Mấy người tạm lui ra một chút đi.
Bí thư đã nói vậy, ba người lại dám không nghe sao? Lần lượt Chu Bân, Dương Lăng Vân rồi Đằng Phi tiến về phía cửa đi ra ngoài. Lúc Đằng Phi bước ra, Giang Nhiễm cũng tiến về phía cửa rồi từ từ cẩn thận khóa trái cửa lại. Trương Nhất Phàm nghĩ thầm” Cô gái này tỏ ra đề phòng như vậy hẳn là phải có uẩn khúc gì lớn lắm”
Không ngờ Giang Nhiễm đột ngột lên tiếng:
- Bí thư Trương, đầu tiên tôi xin ngài đồng ý để tôi cho ngài xem vật này.
Còn chưa để cho Trương Nhất Phàm hỏi là vật gì,cô gái đã bất thình lình cởi bỏ trang phục trên người
Tiết trời tháng mười một lại cũng là đang vào thu, Giang Nhiễm trên người cũng chỉ là mặc một chiếc váy, lột bỏ kể ra cũng rất dễ dàng
- Này ……….cô…cô là đang làm cái trò gì vậy?
Lúc Trương Nhất Phàm nghĩ phải ngăn cản hành động của cô gái thì cô đã cởi bỏ hết váy áo trên người chỉ còn độc chiếc áo ngực màu đen. Làn da trắng như tuyết của cô gái hiện ra tương phản với màu đen của chiếc áo ngực khiến cho bộ ngực vốn dĩ không thật lớn của cô gái nay cũng có độ dốc, thật sự rất quyến rũ
Lúc Trương Nhất Phàm ngăn cản, cô lại còn cố ý cởi bỏ đi chiếc váy ngắn làm lộ ra màu vàng nhạt của chiếc quần lót đang bó chặt phần thân dưới. Quả thực là hết sức hấp dẫn. Thật không hổ danh là nữ sinh trường nghệ thuật, dáng người vừa vặn, đặc biệt là đôi chân thon dài cặp đùi đầy đặn, thật rất cân xứng đều đặn đầy sức mê hoặc
Lúc Giang Nhiễm định cởi bỏ chiếc áo lót màu đen kia, Trương Nhất Phàm hốt hoảng kêu to:
- Được rồi, cô có gì muốn nói thì nói mau đi bằng không mời côlập tức ra ngoài.
Thấy Bí thư cự tuyệt bản thân mình như vậy, Giang Nhiễm có chút thất vọng
Nhưng không ngờ cô vẫn một mực đề nghị:
- Bí thư Trương, tôi thật không có yêu cầu gì khác, chỉ xin ngài bao tôi đi. Tôi vẫn là gái trinh, đến bạn trai cũng chưa từng có.
- Thật hồ đồ quá mức! Anh còn không mau mặc lại quần áo ngay nếu không ta lập tức gọi người đưa cô đến đồn công an